Bất quá hơn một giờ đồng hồ, bọn họ đã đến cửa trường học. Mông Hiểu Dương lại lần nữa cảm thán giao thông ở tương lai thật tiện lợi, tốc độ nhanh không nói, còn không bị kẹt xe. Ngẫm lại tình hình giao thông ở Thiên triều đi, đó phải gọi là tiêu hồn nha!
Mông Hiểu Dương ôm trứng năm, Lâm Hô ôm hai tiểu á thú, phía sau đi theo trứng lớn và trứng hai, vừa mới xuống xe huyền phù, nhất thời khiến cho một rừng thiếu niên mới đến báo danh kinh ngạc đến ngây người.
Mọi người: Đậu xanh rau má! Thật là hoành tráng nha.
Trong lúc nhất thời, ai chụp ảnh thì chụp ảnh, ai quay phim thì quay phim, báo cho thân bằng quyến thuộc anh em dòng họ biết, có thể nói là vô cùng náo nhiệt.
May mà ở trường học cũng đã sớm nghĩ đến cảnh tượng này, sớm khai thông đường riêng cho Mông Hiểu Dương bọn họ trở về ký túc xá mới không có dẫn phát huyết án.
Tê liệt ngồi ở trên ghế sa lông, “Anh nhìn thấy ánh mắt bọn họ không, giống như muốn xé nát em ra vậy, rất hung tàn.” Mông Hiểu Dương nhẹ nhàng vuốt ve trứng năm đang bắt lấy vạt áo y không buông.
Hàng này tuy rằng lười biếng, cũng may còn nhận ra cha mẹ, nếu là lúc bé ngủ người khác lén ôm đi, cũng sẽ nâng gót chân vàng ngọc theo mùi quay về tìm cha mẹ bé.
Lần này là bởi vì Lâm phu nhân nghĩ trước khi Mông Hiểu Dương bọn họ đi trường học, tranh thủ ôm trứng năm nhiều một chút, nên ôm bé đi nửa ngày, kết quả, sau khi trở về liền nằm ở trong ngực Mông Hiểu Dương không chịu xuống.
Này nếu không là hình thú, Mông Hiểu Dương đều phải cho là mình sinh không phải tiểu thú nhân, mà là tiểu giống cái, rất khuyết thiếu cảm giác an toàn, khó trách lúc trước lại làm ổ chim mà không phải treo ngược giống như trứng lớn.
“Bọn họ hâm mộ em thôi.” Lâm Hô đem hai tiểu á thú đặt ở trên mặt đất, để cho bọn nó tự đi chơi, khi nhìn đến trứng năm, mày hơi hơi nhíu lại, đi qua túm lấy sau gáy trứng năm, mà trứng năm cũng không giãy dụa, giống như cái túi treo trên đó, theo cánh tay Lâm Hô di động, đung đưa qua lại.
“Nó là tiểu thú nhân, không cần nuông chiều như vậy.” Nói xong, liền ném trứng năm đang giả chết tới chỗ bọn trứng hai, để cho anh em bọn nó chơi với nhau.
Mông Hiểu Dương muốn phản bác, bất quá cũng biết Lâm Hô là vì tốt cho con, không hé răng nói gì nữa, nhưng ở trong lòng lại âm thầm thở dài, chẳng lẽ trứng năm di truyền chính là gen đời trước của y? ( Shoorin Yumi: chân tướng (▿))
Trứng hai bị vật thể thình lình đáp xuống hoảng sợ sửng sốt một chút, thấy là em trai, vội vàng chuyển hoán thành hình hổ, leo lên người trứng năm, dùng miệng ngậm, nhẹ nhàng cắn cắn.
Trứng lớn ở một bên cũng đổi thành hình hổ, bọn nó cũng rất thích đứa em trai này, nếu nó không lười biếng như vậy thì càng tốt hơn.
Trứng năm lười biếng vẫn nằm ở đó, mặc cho hai anh trai cắn tha tới tha lui, hoặc là dùng móng vuốt xoa nắn, giống như hổ con bằng vải vậy, nếu không phải tròng mắt còn đang chuyển động, Mông Hiểu Dương đều phải bị bé lừa dối qua ải.
Trứng năm: Hai anh gãi thật thoải mái, vừa vặn trên lưng ngứa nãy giờ.
Nghỉ ngơi vài ngày, liền chính thức khai giảng, thiết bị an toàn chung quanh biệt thự là trang bị mới nhất, đều dùng thiết bị cao cấp nhất an toàn nhất đế quốc, ngay cả Viên Đồng cũng được thăng cấp lần nữa.
Hiện tại Viên Đồng ngoại trừ việc nấu cơm làm quản gia, còn là một Transformers, sức chiến đấu tuyệt đối khủng bố.
Bất quá vấn đề đến đây, trứng năm nhóc con lười biếng này đang nằm ở trước ngực Mông Hiểu Dương, chết không rời đi. Người duy nhất có thể mạnh tay với trứng năm là Lâm Hô đã sớm bị người kêu đi rồi, cái này Mông Hiểu Dương không làm được, y luyến tiếc bắt trứng năm ném ra.
Kết quả cuối cùng, chính là Mông Hiểu Dương ôm trứng năm rêu rao khắp nơi, giống như kim cương di động, đi ở trong sân trường, một đường trèo non lội suối đi tới trong phòng học.
Trong lúc nhất thời, khu nhà ngành biên kịch, kín người hết chỗ.
Cũng may, những người đó còn không có mất lý trí, cũng không có vọt vào phòng học của Mông Hiểu Dương, bất quá chỉ là những người ở trong phòng học cũng đã khiến Mông Hiểu Dương chống đỡ mệt rồi được không?
Giáp: “Mông Thần điện hạ, đây là cục cưng thứ năm của ngài sao?”
…, gật đầu.
Giáp: “Thật là đáng yêu quá đê.”
Ất: “Đúng vậy! Thật là đáng yêu nha, tôi có thể sờ một chút không?” Rất muốn kiểm tra nha, nhỏ nhỏ, lông xù, không biết sờ lên là cảm giác gì, chắc chắn rất mềm mại. ( (☆ω☆) mắt toả sáng)
…, lắc đầu (đậu xanh rau má! Khẳng định không được, mở tiền lệ rồi sau này làm sao từ chối nữa.)
Ất: Thất vọng gục đầu xuống, bất quá nháy mắt lại tại chỗ sống lại, bởi vì trứng năm nằm ở trong ngực Mông Hiểu Dương rốt cuộc bị âm thanh ồn ào cứu tỉnh, bất mãn rầm rì.
Bính: Thật sự là rất đáng yêu, rất muốn ôm về nhà làm sao bây giờ?
Đinh: “Các cậu không cần ngăn trở tầm mắt của tôi, tôi cũng phải nhìn tiểu thú nhân cục cưng.” Thật đáng ghét, làm hại tôi đều nhìn không thấy. “
Khụ ừm…” Khiếu thú ( đồng nghĩa với giáo sư – thầy) rốt cuộc đột phá được vòng vây đi tới bục giảng, nhìn đến đám người phía dưới, hừ lớn một tiếng nhắc nhở.
Thật không may, vị giáo thụ hôm nay chính là người nghiêm khắc nhất, bình thường mặc kệ bạn có phải là á thú hay không, chỉ cần bạn đến trễ hoặc là học không nghiêm túc, đều sẽ bị trừ điểm, căn cứ vào uy nghiêm của ông, tất cả đồng học đều trở lại chỗ ngồi của mình, thế nhưng tròng mắt nhịn không được luôn hướng về phía chỗ ngồi của Mông Hiểu Dương.
Khiếu thú nhíu mi, đang muốn khiển trách Mông Hiểu Dương, đột nhiên bị một đoàn màu trắng tròn tròn lông xù trước ngực Mông Hiểu Dương hấp dẫn, đó là? ” Là tiểu thú nhân mới vừa phá xác không bao lâu phải không?”
Chẳng trách khiếu thú lại kinh ngạc như vậy, đầu năm nay muốn sinh con cũng không dễ dàng gì, ai mà không đính hôn hơn mười năm hai mươi năm sau mới có con, làm sao có thể gặp được sinh viên là mỗ mụ hoặc mẫu phụ, lập tức ông nhớ đến mấy ngày gần đây trên mạng khu vực giảng viên điên cuồng truyền tin về cả nhà Mông Thần, sắc mặt không khỏi nhu hòa xuống.
Nhẹ bước đi đến bên cạnh Mông Hiểu Dương, cúi đầu nhìn tiểu bạch hổ đang ngủ say, đáy mắt hiện lên một tia nhu hòa, sau đó lại nhăn lại mi, “Tiểu thú nhân đang trong giai đoạn phát triển thân thể, là thời điểm thích ngủ, nơi này tranh cãi ầm ĩ như vậy, em nên để bé ở trong nhà, sao có thể mang đến đây.”
Các bạn học: Đừng mà (tay Nhĩ Khang) để trong nhà bọn họ sẽ không thấy được, tuy rằng không thể sờ sờ ôm một cái, nhưng tiếp xúc gần gũi tiểu thú nhân cũng thực hạnh phúc, khiếu thú thầy không thể tàn nhẫn như vậy…
“Xin lỗi! Lần sau em sẽ không mang tới nữa.” Mông Hiểu Dương đứng dậy hơi cúi người, dù sao đem con đến phòng học là không tốt, không nói đến việc đối với bé con không tốt, còn ảnh hưởng tới việc học của các bạn học khác.
Khiếu thú cảm thụ được oán niệm từ bốn phương tám hướng bay tới, khụ một tiếng, nghiêm trang chững chạc nói, “Cũng không phải không thể mang lại đây, tiểu thú nhân ngủ xong ăn no lại mang đến sẽ không sao.” Oán niệm biến mất, “Nghe nói em còn có mấy cục cưng nữa, nếu để ở nhà mà lo lắng cũng có thể mang tới.”
Tốt lắm, phòng học nhất thời ấm lên, phảng phất còn có tim hồng tung bay, Mông Hiểu Dương cười gượng, đây là tiết tấu gì, y có chút theo không kịp.
Ngại với mặt mũi Khiếu Thú, Mông Hiểu Dương lên tiếng, cũng không nói khi nào thì mang đến hoặc là không mang đến.
Khiếu Thú thu hồi biểu tình, trở lại bục giảng nháy mắt khôi phục mặt diêm vương, bắt đầu giảng bài, chỉ là giọng nói rõ ràng thấp hơn trước rất nhiều, Mông Hiểu Dương cúi đầu nở nụ cười, kỳ thực Khiếu Thú này cũng rất đáng yêu.
Buổi tối tan học, Mông Hiểu Dương liền ôm trứng năm vội vã xuống lầu, từ khi sinh bọn trứng lớn tới bây giờ, chưa từng rời đi bọn nhỏ lâu như vậy, hơn nữa bọn nó còn nhỏ, ở trong nhà có sao không, có ăn no hay không, có bị té hay không, y giống như tất cả cha mẹ trong thiên hạ, lo lắng cho con ở nhà.
Ra khu nhà dạy học, bên ngoài quả nhiên đứng đầy người, những người này vì sao ngăn ở đây, đáp án không cần nói cũng biết. Mông Hiểu Dương mím môi, đang nghĩ làm sao để đột phá đi qua, nhất thời cảm giác trên người nặng trịch, có loại áp lực vô danh từ không trung khuếch tán ra.
Không riêng gì y, tất cả mọi người ở đây đều cảm giác đến, bức tường người không tự giác mở ra một con đường, từ đầu kia đi tới, chính là một ngày không gặp Lâm Hô.
Quanh thân Lâm Hô tản ra vương bát khí, chậm rãi đi tới chỗ Mông Hiểu Dương đang đứng, tiếp nhận trứng năm trong ngực y, ôm eo y, nói: “Em chờ lâu không?”
Lắc đầu, “Không có, chúng ta về đi.” Y biết thế nào hắn cũng tới đón mà.
Hình ảnh hai người đứng bên nhau còn có trong ngực trứng năm, bị người chụp ảnh up lên diễn đàn lớn nhất quang não, tiêu đề là ‘Gia đình hạnh phúc nhất’, lượt xem trong một ngày liền dẫn đầu lược view, thậm chí được các trang mạng lớn phát lại, đồng thời bình luận.
Bất quá những chuyện này đó, Mông Hiểu Dương cũng không biết, dù sao hiện tại y có một ổ muốn chăm sóc, vội muốn chết, làm gì có thời gian đi quản chuyện trên quang não.
Trách không được nói phụ nữ sau khi sinh con sẽ biến thành đàn bà, đậu xanh rau má! Chỉ chăm một ổ liền vất vả như vậy, nếu là thêm giặt quần áo nấu cơm nữa, không thay đổi mới là lạ, cũng nên để cho đàn ông ở địa cầu đều biến thành đàn bà thử xem.
Mông Hiểu Dương: Đậu xanh rau má! Bây giờ ông đây không phải là đàn bà, hiện tại á thú không phải đều là đàn ông địa cầu sao, sinh con xong không phải đàn bà?
Tay trái cầm tã lót, tay phải cầm bình sữa, trước ngực treo trứng năm, trên lưng treo trứng hai, bên chân là trứng lớn và hai á thú đang chạy chơi.
Mông Hiểu Dương nhìn trời: Anh đây có tính hay không là, trùng sinh tương lai thành đàn bà?