Trùng Sinh Vị Lai Chi Sinh Bao Tử

Chương 85: Ngoại truyện 6:trứng trứng




“Anh hai, lần này chúng ta có thể đi ra ngoài sao?” Lâm Đán dựa vào vách đá, thở phì phò hỏi.
Con ngươi lợi hại của Lâm Chiêu đảo qua Lâm Đán, xen lẫn một chút lo lắng, “Đương nhiên có thể đi ra ngoài, em đừng nói chuyện nữa, giữ thể lực đi.”
Bọn họ chính là hai thú nhân trong ba bào thai của Lâm gia, hiện giờ đã mười sáu tuổi, huyết mạch cũng đã đột phá cấp A, trở thành cường đại cường thú nhân.
Lần này ra ngoài làm nhiệm vụ, bất quá chỉ là một nhiệm vụ thông thường, không nghĩ tới sẽ xuất hiện ngoài ý muốn, hai người không cẩn thận đi sâu vào trong một khu rừng quỷ dị, vòng vo nửa ngày cũng không ra được, hơn nữa, trong cánh rừng này có không ít dị thú có thực lực cường đại.
Vừa rồi, Lâm Đán bị một con dị thú cào bị thương, nhờ trước khi rời nhà mẫu phụ đã chuẩn bị không ít dược phẩm, nếu không lần này xem như xong đời rồi.
Hai người lần lượt thay nhau nghỉ ngơi, Lâm Chiêu không ngừng quan sát bốn phía, tiến hành cảnh giới.
“Anh hai, anh cũng nghĩ ngơi một chút đi, thương thế của em đã khá hơn rồi.” Thuốc mẫu phụ cho là tốt nhất, ăn vào một chút, hơn nữa bản thân cường thú nhân có năng lực chữa khỏi rất cường đại, không bao lâu thì tốt rồi.
Ngược lại là anh hai, đã một ngày một đêm không được nghỉ ngơi rồi, cho dù sự chịu đựng của bọn họ rất tốt nhưng cũng không phải là người sắt.
“Không sao, em cứ nghỉ ngơi cho tốt đi, một hồi còn có một tràng đánh ác liệt muốn đánh.” Bọn họ đã bị nhốt trong rừng sâu bốn ngày rồi, trải qua nhiều ngày dò xét, đột phá khẩu hẳn là tại phía tây chỗ dòng suối nhỏ kia.
Lâm Đán dựa vào vách đá không lên tiếng, người anh trai này của hắn bình thường không nói nhiều, một khi nói ra sẽ không có thương lượng, cho nên hắn cũng sẽ không vì một chút chuyện nhỏ mà tranh chấp với anh trai.
Cúi đầu nhìn quang não, cái chỗ này vô cùng quỷ dị, có thể che chắn hết thảy tin tức, hệ thống cầu cứu mới nhất có thể hoạt động tại bất luận địa phương nào, lúc này lại toàn bộ chết máy.
Nghỉ ngơi hồi lâu, khí lực hai người mất đi khi luân phiên chiến đấu đã hồi phục hoàn toàn, lung tung ăn một ít thịt khô liền nhanh chóng đứng dậy rời khỏi nơi này.
Cho dù bọn họ đã thu liễm khí tức của mình, những dị thú mũi linh thành tinh vẫn sẽ tìm được bọn họ, nếu còn không đi nhất định sẽ bị bao vây.
Quả nhiên, chân trước bọn họ vừa đi, phía sau liền có rất nhiều dị thú chạy về phía này, thậm chí có một dị thú rất giống lão hổ không ngừng mài móng vuốt ở nơi hai anh em vừa ngồi.
“Đúng rồi, không phải mẫu phụ cho chúng ta một cái gương bát quái gì đó sao, nói là tại bất kỳ nơi nào đều có thể liên lạc được, còn tốt hơn cả quang não mà?” Chạy một hồi, Lâm Đán nhớ tới trước khi bọn họ đi, mẫu phụ cho anh hai một cái gương, nói chỉ cần mở ra cơ quan ở trên gương, bọn họ có thể liên lạc với nhau giống như quang não vậy, đối với mấy món đồ mẫu phụ đưa, bọn họ đều rất tin tưởng.
Lâm Chiêu liếc Lâm Đán một cái, “Đợi lát nữa thử xem.” Không giống như Lâm Đán, Lâm Chiêu duy trì thái độ hoài nghi, ở cái nơi quỷ quái như thế này, cái gương gì đó có ích lợi gì chứ.
Bất quá nếu Lâm Đán mở miệng, hắn cũng sẽ không phủ quyết, mẫu phụ xuất ra gì đó, có đôi khi cũng có thể dùng được.
Hai người tìm được một nơi tương đối an toàn, Lâm Chiêu cầm gương bát quái ra, nhớ lời Mông Hiểu Dương hướng dẫn đè xuống chốt mở, mặt ngoài gương bốc lên một tầng hơi nước, sau đó, trong gương liền xuất hiện mẫu phụ mà đã lâu bọn họ không thấy.
“Trứng lớn, Trứng Hai, hai thằng nhóc chết tiệt này, mấy ngày nay chạy đi đâu vậy hả?” Mông Hiểu Dương nhìn đến hai con trai, kích động mắng.
Lâm Đán đoạt lấy gương, hướng Mông Hiểu Dương ở đầu bên kia nói: “Mẫu phụ, chúng con đi vào một khu rừng, quang não không liên lạc được với bên ngoài, bất quá con cùng anh hai đã tìm được lối ra rồi, tin tưởng một hồi là có thể đi ra ngoài, bất quá mẫu phụ, chúng con vốn tưởng thử một chút cái gương này rốt cuộc có dùng được không, không nghĩ tới…”
Trong gương Mông Hiểu Dương không đợi Lâm Đán nói cho hết lời, nháy mắt nhảy dựng lên, chỉ vào Lâm Đán kêu lên: “Sao các con lại chạy vào Rừng Mê Huyễn hả? Mẹ nó, không biết đó là tam đại cấm địa sao? Lối ra? 9717, nhanh chóng phân hình vị trí của bọn nó một chút, còn có lối ra.”
9717 sớm đã bị Lâm gia tiếp thu, nhất là bọn nhỏ, thực thích bề ngoài thành thục bên trong lại ngây thơ nhị hóa.
Không tới một phút đồng hồ, một phần tư liệu kỹ càng tỉ mỉ liền xuất hiện trong đầu Mông Hiểu Dương, khiến cho mặt của y nháy mắt trắng bệch, đối với hai đứa con trai xa xôi ngàn dặm ở ngoài kia trầm giọng nói: “Lối ra đó tuyệt đối không thể đi, trước tiên các con tìm nơi an toàn trốn thật kỹ, mẫu phụ cùng phụ thân các con lập tức tới ngay.”
“Không cần.” Lâm Chiêu vẫn luôn không nói chuyện đột nhiên xen mồm, “Mẫu phụ, chúng con đã trưởng thành, lần này đi ra vốn chính là vì lớn dần cùng đột phá, xin ngài nói cho con biết lối ra là dị thú gì?” Nếu có thể, hắn muốn cùng em trai liên thủ giết chết đầu dị thú kia.
Bên kia Mông Hiểu Dương đương nhiên biết tính tình của con mình, nhíu nhíu mày, sau đó đem tin tức dị thú trong nước suối truyền qua, đồng thời còn có hình minh hoạ.
Hai đôi mắt cực kỳ tương tự của Lâm Chiêu và Lâm Đán cùng chớp chớp, “Chúng con sẽ không thua.” Sau đó không để ý tới Mông Hiểu Dương đang lo lắng quát to, đóng lại gương bát quái.
“Em có sợ không?” Lâm Chiêu hỏi.
Lâm Đán khóe miệng nhếch lên, “Ai sợ người đó chính là con heo.”
Hai người đồng thời vung tay lên, trong tay nhất thời xuất hiện một phen đoản kiếm nhan sắc không giống nhau, cẩn thận tới gần dòng suối nhỏ, khi cách dòng suối nhỏ ba thước, hai người đồng thời mở ra vòng tay phòng ngự trên cổ tay.
Lâm Chiêu liền ném một đại chiêu công kích từ xa qua, tại trên mặt nước dòng suối nhỏ bốc lên một cột nước thật lớn, hai người liếc nhau, tinh thần cảnh giác lập tức nâng lên cao nhất.
‘Ầm!’ một đại xà màu đen to lớn phóng lên cao, miệng phát ra một tiếng gào thét, ánh mắt lớn như bóng đèn nhìn chằm chằm hai anh em, tròng mắt đỏ rực phiếm hung quang.
“Bây giờ chúng ta chạy tới đó có kịp không?” Mông Hiểu Dương nắm vạt áo Lâm Hô, lo lắng hỏi.
Vỗ vỗ tay Mông Hiểu Dương, “Không sao đâu, em phải tin tưởng bọn nó.” Lâm Hô giấu lo lắng nơi đáy mắt, khẳng định nói.
“Anh hai sẽ không có việc gì, mẫu phụ không cần lo lắng.” Trứng Lười biếng nhác dựa vào trên ghế, trong mắt tràn ngập tin tưởng vào hai anh trai thú nhân.
Mông Hiểu Dương vẻ mặt đau khổ nở nụ cười, trong ý thức không ngừng thúc giục 9717 nhanh lên một chút.
“Rầm.”
“Anh hai!” Lâm Đán nhìn Lâm Chiêu bị cự mãng đánh bay, lo lắng kêu lên.
“Anh không sao.” Lâm Chiêu đưa tay lau vết máu chảy xuống bên khóe miệng, đứng lên lại gia nhập chiến đấu.
So với Lâm Đán thích dùng đoản kiếm và kiếm, Lâm Chiêu càng thích dùng nắm đấm cận chiến.
Bên kia Lâm Đán thấy Lâm Chiêu không có chuyện gì liền tiếp tục cùng cự mãng đánh nhau, một phen đoản kiếm màu đen sử dụng vô cùng nhuần nhuyễn, đoản kiếm sắc bén đã lưu lại rất nhiều miệng vết thương trên người cự mãng.
Có lẽ là biết nếu tiếp tục đánh như vậy nó sẽ thua, cho nên toàn thân cự mãng chợt lóe hồng quang, hét lớn một tiếng, chuẩn bị bắt đầu phóng đại chiêu, hai anh em biến sắc, liếc nhau, nháy mắt chuyển hoán thành hình thú.
Sau đó phát ra chiêu thức mạnh nhất của chính mình, một đạo bạch quang cùng một đạo hắc quang phát ra đan xen vào nhau, hình thành một năng lượng cầu hắc bạch đan xen va chạm vào năng lượng cầu đỏ rực do cự mãng phát ra, ầm một tiếng nổ mạnh.
“Ở bên kia.” Mông Hiểu Dương nhìn cách đó không xa một đạo hồng quang lấp lánh phía chân trời, nhanh chóng chạy về phía đó.
“Khụ khụ…”
“Khụ khụ… Khụ…”
Hai anh em rơi xuống cách nhau không xa, liếc nhau, sau đó cẩn thận nhìn dòng suối nhỏ trống không, con cự mãng kia đâu?
“Anh hai, anh ba.” Trứng Lười dùng hình thú nháy mắt lẻn đến bên người hai anh trai, sau đó biến thân thành hình người.
“Tụi anh không có chuyện gì, sao mọi người lại đến đây? Sao lại biết tụi anh đang ở đây?” Lâm Đán hỏi xong liền biết mình hỏi thừa, anh hai đóng lại gương bát quái, chắc chắn mẫu phụ sẽ lo lắng, cũng nhất định sẽ tới. Chỉ cần có 9717, đương nhiên sẽ tìm được bọn họ.
Quả nhiên, rất xa, hắn liền thấy bóng dáng mẫu phụ đang chạy về phía này, phía sau là phụ thân che chở mẫu phụ, còn có 9717 không nhanh không chậm đi một bên.
“Không sao chứ?” Tay trái Lâm Hô liền xuất hiện một đoàn năng lượng bằng trái bóng bàn, nhưng năng lượng ẩn chứa bên trong còn muốn lớn hơn so với vừa rồi hai anh em hợp lực phát ra, thậm chí mang theo nhè nhẹ khí tức hủy diệt.
“Tụi con không sao.” Lâm Chiêu điều tức xong, mở hai mắt nói.
Lâm Hô quét mắt nhìn hai đứa con trai của hắn một cái, xác định không có việc gì liền đem đoàn năng lượng cầm trong tay ném vào dòng suối nhỏ, sau đó mọi người chỉ cảm thấy đất dưới chân chấn động, ngay sau đó mặt nước yên bình trong dòng suối nhỏ như bị nấu sôi ùng ục nổi lên bọt nước cùng hơi nước.
Lâm Chiêu cùng Lâm Đán liền hiểu được, nhất định là phụ thân cho nổ ổ của cự mãng, thậm chí còn không ảnh hưởng đến hoàn cảnh chung quanh, hai người liếc nhau, có thể khống chế năng lực một cách nhuần nhuyễn như vậy, quả nhiên bọn họ còn kém rất xa.
“Không có việc gì là tốt rồi, chúng ta trở về đi.” Mông Hiểu Dương rốt cuộc đuổi tới đưa cho mỗi người một viên thuốc, chờ bọn họ ăn xong, lúc này mới thả lỏng nói.
Đoàn người đi xa…
Hồi lâu sau, cự mãng đã thu nhỏ lại bằng ngón út trốn ở cách đó không xa cẩn thận bò ra ngoài, yên lặng chảy ra hai hàng lệ thương tâm.
Đậu xanh rau má! Có cần ác vậy không, nếu nó không thông minh trốn lẹ, hiện tại ngay cả bụi cũng không còn.
Quay đầu, bò về hướng ngược lại với dòng suối nhỏ (mẹ ơi, con muốn về nhà.)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.