Thời gian qua đã xảy ra quá nhiều những biến cố, mẹ của Nghệ Hân không thể lấy lại được tinh thần, Lý lão gia đã phải đưa phu nhân ra nước ngoài một thời gian, ông hy vọng bà ấy có thể nguôi ngoai đi nỗi mất con.
Nghệ Hân cũng đồng ý với ý kiến của ba, cô cũng đã hết cách với mẹ, có lẽ ở đất nước khác mẹ sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.
Mẹ đi rồi thì Nghệ Hân cũng không còn việc gì ở Lý gia, cô đã quay về nhà họ Hàn.
Bên ngoài khuôn viên của Hàn gia, Nghệ Hân đưa tay bức đi những chiếc lá non xanh của cành trúc được trồng trong khuôn viên của Hàn gia, cô mặc cái váy màu trắng, phía dưới chân váy là những hạt ngọc trai được tinh tế đính vào. Hương thơm của Nghệ Hân tỏa nhẹ, Nghệ Hân không thích hoa nhưng ngược lại dùng nước hoa thì cô lại có sở thích, hương mà cô thường dùng là hương anh đào một loại hương của xứ sở Pari.
"Nghệ Hân!"
Nghe giọng nói này Nghệ Hân bất giác quay lại, cô mỉm cười khi nhìn thấy Hàn Minh Vũ.
Hàn Minh Vũ bước tới, đôi mắt chỉ hiện vẻ lạnh lùng. Nghệ Hân trên tay vẫn còn vò vò chiếc lá nhỏ, cô nói:
"Anh hết bận bịu với công việc rồi à? Hôm nay lại không đến công ty?"
Hàn Minh Vũ cười rất nhẹ, thậm chí cái nhếch miệng cũng rất ít:
"Tôi đã nộp đơn ly hôn ra tòa, có lẽ họ sẽ sớm liên lạc, khi đó cô hãy dành ít thời gian để đến tòa nhé!"
Hàn Minh Vũ lạnh lùng nói rồi xoay lại tấm lưng, Nghệ Hân thả chiếc lá xuống đất, cô rất ngỡ ngàng:
"Hàn Minh Vũ!" Nghệ Hân lớn giọng gọi.
Minh Vũ bất giác đứng lại, Nghệ Hân đi nhanh tới đứng trước mặt của anh, cô bức xúc nhìn thẳng vào ánh mắt băng giá của Hàn thiếu gia:
"Tại sao anh lại tự ý nộp đơn?"
"Cô luôn muốn như vậy còn gì?"
"Nhưng giờ tôi không muốn nữa, chẳng phải anh đã cầu xin tôi ở bên cạnh hay sao? Mới đó mà anh đã mất trí nhớ rồi à?"
Hàn Minh Vũ chớp đôi mắt, anh nói:
"Tôi vẫn nhớ, nhưng điều đó không công bằng với cô."
Ngưng một chút thì Minh Vũ bỗng gọi:
"Nghệ Hân à!" Hàn Minh Vũ nhẹ nhàng gọi tên Nghệ Hân rồi anh nói với cô rằng:
"Tôi trả tự do cô, hãy sống và làm những điều mà cô muốn đi."
Trong ánh mắt của Minh Vũ khi nhìn Nghệ Hân rất buồn, Nghệ Hân cũng vậy, cô cảm thấy khó chịu và nhói lòng khi Minh Vũ nói như thế.
Nghệ Hân hạ mắt xuống, trong lòng không hề vui chút nào.
"Anh thực sự muốn để tôi đi?"
Hàn Minh Vũ đưa tay vén nhẹ sợi tóc phủ xuống gò má của Nghệ Hân, anh khẽ khàng nói:
"Nếu quá khứ có quay trở lại, tôi sẽ không chọn hôn nhân thương mại, cô cũng sẽ không phải gượng ép bản thân. Nhưng bây giờ vẫn chưa muộn, cô hãy đi tìm hạnh phúc của mình, nhớ! bớt ngang ngạnh lại khi đó nam nhân sẽ yêu thương cô nhiều hơn."
Nói xong anh cười với cô và thốt lên hai từ: "Đi đi."
Nghệ Hân rưng rưng nước mắt, Hàn Minh Vũ đã nhấc chân đi ngang qua cô, lúc bước đi anh cũng rơi xuống một giọt nước mắt, chỉ là Nghệ Hân không nhìn thấy.
"Minh Vũ!" Nghệ Hân gọi nhỏ trong miệng, ngày hôm nay là ngày mà cô biết nỗi buồn thật sự là như thế nào.
Cách đây hai năm về trước cô cùng anh bước vào trong thánh đường, lúc ấy nắm tay nhau cùng nhau hẹn ước, nhưng mà tất cả chỉ là một vỡ kịch. Cô ghét anh và anh cũng không mấy ưa cô, cả hai xem nhau như kẻ thù, cô luôn một mực muốn được tự do, nhưng bây giờ anh nói anh trả tự do cho cô thì tại sao trái tim cô lại có cảm giác đau như thế này?
Nghệ Hân cuối cùng đã về lại Lý gia, nơi mà cô đã từng rất muốn được quay lại một cách đúng nghĩa. Tối hôm đó Lý Nghệ Hoành đã đưa Nghệ Hân đến một nơi rất đẹp, nơi có thể ngắm nhìn những vì sao lắp lánh, không khí cũng thật dễ chịu và yên bình.
Nghệ Hân và anh hai ngồi trên một bãi cỏ, có chút ánh sáng của đèn điện. Nghệ Hân chợt thấy một con đom đóm, cô bắt nó trong tay, thả ra cứ tưởng rằng nó sẽ bay nhưng ai ngờ cô đã bóp nó chết, Nghệ Hân lật tay để con đom đóm rơi xuống đất, ánh mắt bất giác buồn.
"Này."
Lý Nghệ Hoành chụp lấy một con khác rồi nhẹ nhàng thả ra, đom đóm phát sáng và bay lên trước ánh mắt của Nghệ Hân.
"Em phải cầm nó nhẹ thôi, nó nhỏ bé như vậy em bóp chặt nó sẽ chết." Nghệ Hoành nói rồi ôm lấy Nghệ Hân.
"Hân nhi! Sau khi mẹ quay về chúng ta sẽ tổ chức đám cưới nhé! Nhà họ Lý đã có quá nhiều chuyện buồn, anh muốn đám cưới của chúng ta sẽ mang lại niềm vui cho gia đình."
Nghệ Hân nghiêng người ra, cô hoang mang nhìn anh hai. Lý Nghệ Hoành bỗng hôn lên trán Nghệ Hân một cái rồi dịu dàng cười, nhưng mà cả buối tối hôm đó Nghệ Hân đã phải suy nghĩ rất nhiều.
- ----
Sáng hôm sau.
Tại khu nghỉ dưỡng Laven
Lý Nghệ Hoành thức dậy không tìm thấy Nghệ Hân, anh chạy ra bên ngoài.
Thật nhẹ lòng cứ tưởng em ấy đi đâu, thì ra Hân chỉ đi dạo bên ngoài.
Nghệ Hân đi vài bước thấy anh hai thì dừng lại, Lý Nghệ Hoành đi tới anh nắm lấy bàn tay của Nghệ Hân cảm nhận rồi nói:
"Sáng sớm rất dễ bị lạnh, em ra ngoài tại sao không mặc áo khoác?"
Nghệ Hân không nói gì cô chỉ nhìn anh hai, Nghệ Hoành ôm lấy Nghệ Hân: "Anh cho Hân nhi mượn hơi ấm một xíu đấy."
"Anh hai!" Nghệ Hân bỗng cất giọng.
Lý Nghệ Hoành buông cô ra, anh lại nắm lấy tay cô mà nói:
"Vào trong thôi."
Nghệ Hân giật tay, cô tỏ ý không muốn đi. Lý Nghệ Hoành hơi ngạc nhiên, anh cũng cảm thấy Hân nhi có gì đó hơi lạ.
Nghệ Hân ánh mắt hạ thấp, cô nói: "Anh hai hãy quên em đi nhé!"
"Em nói vậy là sao? Hân nhi lại giận anh chuyện gì à?"
Nghệ Hân lắc đầu và rồi cô nâng mắt, một đôi mắt xinh đẹp nhưng lại cảm thấy rất có lỗi:
"Em không thể kết hôn với anh."
Lý Nghệ Hoành người như hóa tượng, anh sửng sờ vô cùng:
"Nghệ Hân em đang đùa anh có phải không?"
"Nếu là đùa thì em mong em có thể đùa chính em."
"Hân à!"
"Anh hai tình yêu là gì, anh hai có biết không?"
Lý Nghệ Hoành nhíu mày, anh nói: "Là cho đi."
"Là nỗi nhớ, một nỗi nhớ thật khó chịu." Nghệ Hân nói, định nghĩa của cô và Lý Nghệ Hoành khác nhau, đối với anh hai sự cho đi phải chăng luôn là một sự bảo bọc, cô đã quen, quen dần với sự yêu thương của anh ấy, nhưng mà trong trái tim cô lại chưa từng xao xuyến vì anh hai, chưa từng thổn thức và cũng chưa từng buồn bã khi phải xa anh hai, là cô đã quá vô tư, nhưng cũng là cô đã chưa từng yêu anh ấy với tình cảm của một người nữ nhi.
Lý Nghệ Hoành không muốn đối diện với đôi mắt của Nghệ Hân, anh nắm tay cô, kéo cô đi mà không nói gì thêm, trong lòng anh lúc này đang rất bàng hoàng và lo lắng.
"Hãy cho em sự lựa chọn." Nghệ Hân thốt lên và Lý Nghệ Hoành cũng chợt ngưng việc kéo cô.
Lý Nghệ Hoành không quay lại nhưng Nghệ Hân vẫn nói:
"Anh nói yêu là cho đi, vậy thì hãy cho em sự lựa chọn, xin hãy tôn trọng em như trước đây anh vẫn luôn tôn trọng em."
Lý Nghệ Hoành nhắm mắt, nơi chân mày nhăn đi:
"Em có biết điều tàn nhẫn nhất là đâm mà không dùng dao không?"
Nghệ Hân rất buồn, cô hiểu anh hai muốn nói gì:
"Vậy anh cứ dùng dao đâm em là được, em sẽ không tức giận đâu."
Lý Nghệ Hoành quay lại, đôi mắt phẫn nộ:
"Hân à!"
Nghệ Hân rơi nước mắt: "Em xin lỗi, nhưng mà...em không muốn sau này sẽ làm anh buồn hơn."
Lý Nghệ Hoành đau lòng, anh không thể tin được người đứng trước mặt anh lúc này là Nghệ Hân.
"Đừng đối xử với anh như vậy mà Hân nhi."
Nghệ Hân cũng rất đau lòng, Nghệ Hoành ôm lấy cô, mắt anh lăn xuống giọt lệ:
"Anh xin em đấy, em hãy nói tất cả chỉ là những lời nói dối đi."
"Em đã không còn trinh nguyên, thân thể của em đã là của người khác."
Nghệ Hân nói khiến Lý Nghệ Hoành vô thức buông tay, Nghệ Hân lại nói:
"Em và anh không có duyên nợ, chúng ta hãy kết thúc hai chữ tình ái, em sẽ chỉ coi anh là anh hai và vẫn sẽ là em gái ngoan của anh."
Nghệ Hân bước đi, cô bước đi trước sự ngơ ngác của Lý Nghệ Hoành. Anh đứng sửng như người mất hồn, mọi cảm giác dường như đều biến mất.
Nghệ Hân đi vào trong phòng thu xếp và chuẩn bị rời đi, nhưng khi cô mở cửa thì bỗng ngạc nhiên khi thấy...
"Anh hai...!"
Lý Nghệ Hoành ánh mắt chỉ một màu tối đen, anh lặp tức ôm lấy Nghệ Hân và hôn lên môi cô dữ dội.
Nghệ Hân nhăn nhó, cô rất kinh hoàng, anh hai đang nổi giận với cô đấy ư.
Nghệ Hân đẩy được Lý Nghệ Hoành ra thì vơ tay tát anh một cái:
"Lý Nghệ Hoành! Anh điên rồi sao?"
Lý Nghệ Hoành bây giờ như mất hết lý trí, anh kéo Nghệ Hân đẩy ngã cô lên giường, hung hăng chiếm đoạt, chiếc váy bị anh xé rách hết phần vai.
Nghệ Hân đương nhiên không chịu, cô giận dữ hét lên:
"Anh mau dừng lại, dừng lại ngay!"
P/S: Tình yêu là gì? Hân nói yêu là nhớ đấy (^_^).