Truy Kích Hung Án

Chương 58: Lý do thoái thác




Thoạt nhìn ba mẹ Loan Thượng Chí hơi tiều tụy bất an, nhìn thời gian họ tới Cục Công An, điều này không khó phát hiện, có lẽ sau khi nói chuyện với Triệu Húc, bọn họ lập tức xuất phát tới thành phố A, vì cả đêm không ngủ, mắt hai người đều hồng hồng.
Nhưng cho dù cả hai vội vàng chật vật, nhưng cách ăn mặc và trang điểm vẫn tương đối đáng chú ý. Ba Loan Thượng Chí mặc quần tây, áo sơ mi tay ngắn bỏ vào quần không hề cẩu thả, chân mang giày da, tuy không thấy rõ nhãn hiệu nhưng vừa nhìn liền khiến người ta cảm thấy đây không phải thứ rẻ tiền. Mẹ Loan Thượng Chí tóc tai hơi rối, có lẽ do một đêm không ngủ, chỉ lo tìm kiếm tung tích của con trai mình, trên người bà ấy mặc chiếc váy tơ tằm hơi nhăn, nếu không phải trên tay còn mang nhẫn đá quý, chỉ sợ nhìn trạng thái này không ai đoán được nhà bà ta có điều kiện thế nào.
Ba mẹ Loan Thượng Chí được dẫn vào văn phòng, Đới Húc mời họ ngồi xuống. Ngồi xuống rồi, hai người cùng Đới Húc và Phương Viên, không ai nói gì.
"Chi bằng tôi nói sơ qua tình hình bên chúng tôi với ông bà trước được không?" Thấy họ tâm trạng nặng nề, Đới Húc cũng thông cảm, vì thế mở đầu cuộc nói chuyện. Ngôn Tình Sủng
"Không không, hiện tại tạm thời chúng tôi không muốn biết chuyện này." Bất ngờ chính là ba Loan Thượng Chí lại vẫy tay, im lặng một hồi, sau đó hỏi Đới Húc, "Ai nói với anh chị người mất tích là con trai tôi?"
Nghe ông ta hỏi, Đới Húc hơi sửng sốt. Phương Viên ngồi cạnh ban đầu còn không hiểu ba Loan Thượng Chí tại sao lại tò mò vấn đề này, muốn hỏi thăm, có điều cô lập tức nhận ra rằng, đối phương sở dĩ hỏi như vậy, không phải quá khó hiểu, ngược lại còn thể hiện đầu óc minh mẫn thông minh.
Đới Húc cũng có cùng suy đoán, vì thế anh cố ý giả bộ hồ đồ, hỏi ba Loan Thượng Chí: "Ông đang lo chúng tôi chưa thể xác định thân phận người chết, nên sợ có nhầm lẫn đúng không?"
"Không phải. Tôi tin vào khả năng làm việc của cảnh sát, cô cậu đã tìm tới chúng tôi, nói ra được đặc điểm của con trai tôi, chúng tôi cũng biết khả năng xảy ra chuyện xấu là rất lớn, nên mới muốn hỏi là ai báo án. Cả đêm qua hai người chúng tôi liên lạc với tất cả người thân bạn bè trong nước, còn cả bạn học và bạn cùng phòng của con trai tôi ở nước ngoài, không ai gặp nó, đều tưởng nó ra ngoài chơi. Trong đó chỉ có một người bạn cùng phòng của con trai tôi nói rằng nó quả thật về nước, hơn nữa còn lặng lẽ không báo với ai, chỉ mang theo một cái vali, mua vé máy bay rồi bay về. Người có thể cung cấp thông tin này với cô cậu hẳn là người rất thân với con trai tôi, hơn nữa khẳng định biết chuyện con trai tôi về nước. Tôi muốn biết là ai để cảm ơn người ta."
Quả nhiên bị Phương Viên đoán trúng, trong thời điểm con trai mình có lẽ gặp chuyện không may này, vẫn có thể giữ được bình tĩnh như vậy, chứng tỏ ba Loan Thượng Chí là một thương nhân rất khôn khéo.
"Cảnh sát, cậu nói thật với chúng tôi đi, người báo tin con trai tôi mất tích với cô cậu có phải là một cô gái tên Vương Nghiên Nhã không?" Mẹ của Loan Thượng Chí cũng rất để ý vấn đề này, bà ta căng thẳng hỏi Đới húc.
Đới Húc sửng sốt, đối diện với ánh mắt hùng hổ dọa người của mẹ Loan Thượng Chí, anh vẫn giả bộ mơ hồ, hỏi ngược lại: "Vương Nghiên Nhã mà bà nhắc tới có quan hệ gì với Loan Thượng Chí?"
Trong lòng Phương Viên thầm giơ ngón tay cái với Đới Húc, không thể phủ nhận chiêu này quả thật cao minh, tại thời điểm này, trực tiếp thừa nhận người cung cấp manh mối là Vương Nghiên Nhã đương nhiên không được, trước khi làm rõ sự việc, nếu khiến người nhà Loan Thượng Chí hiểu lầm Vương Nghiên Nhã rồi làm ra hành động quá kích, như vậy rất phiền phức, nhưng nếu lập tức phủ nhận lại tương đương với giấu đầu lòi đuôi, làm ba mẹ Loan Thượng Chí khó tin. Hiện tại anh giả bộ hồ đồ, trái lại phủ nhận việc Vương Nghiên Nhã là người báo án một cách thuyết phục, đồng thời có thể thuận tiện nghe đánh giá của họ về Vương Nghiên Nhã.
Ba của Loan Thượng Chí không nói gì, phản ứng của Đới Húc không giống mong muốn của họ lắm, cho nên ít nhiều khiến ông ta hơi hoang mang. Mà mẹ của Loan Thượng Chí không giống vậy, có lẽ người làm cha, lại là người lớn không tiện nhận xét về một cô gái trẻ tuổi, nhưng mẹ của Loan Thượng Chí lại có thể tự nhiên bình luận ưu khuyết điểm của bạn gái con trai mình.
"Vương Nghiên Nhã là bạn gái con trai tôi từng quen, do chúng tôi không đồng ý, nên hai đứa chia tay. Con trai tôi là đứa nhỏ đơn thuần, bị người ta lừa gạt tình cảm. Vương Nghiên Nhã kia không phải người tốt đẹp gì, học vấn gia cảnh hoàn toàn không xứng với con trai tôi. Ban đầu biết chuyện chúng quen nhau, tôi đã cảm thấy không ổn, nhưng con trai tôi nói chúng tôi chưa gặp nhau, không thể bi quan phủ định người ta như vậy. Không lay chuyển được nó, chúng tôi liền gặp nhau một lần, sau khi gặp mặt, ấn tượng của tôi về cô gái tên Vương Nghiên Nhã kia càng tệ, cô gái đó, sau này cô cậu có điều tra thì sẽ biết. Mặt mũi đúng là không tệ, nhưng lại không biết bổn phận. Tôi sống từng tuổi này, có loại người nào mà chưa gặp, vừa gặp liền biết cô ta thế nào. Sau đó tôi cũng lén điều tra cô ta, phát hiện cô ta đúng là không tốt đẹp gì, cao trung học trường nghệ thuật, thành tích thi đại học có thể xem như không có, hơn nữa tôi còn nghe nói Vương Nghiên Nhã trước đây từng là vũ công ở quán bar. Cậu nói xem, người như vậy mà con trai tôi coi như bảo bối, đúng là buồn cười! Còn cái nghề MC kia của cô ta, nói thì dễ nghe thật, nhưng còn không phải là cùng gánh hát rong của khách sạn mình làm dùng mánh khóe kiếm tiền sao!"
"À, tình hình của Loan Thượng Chí chúng tôi đã có điều tra qua, nếu xét từ bằng cấp, Vương Nghiên Nhã kia đúng là kém hơn Loan Thượng Chí." Đới Húc gật đầu.
"Không không không, cậu đừng hiểu lầm." Ba của Loan Thượng Chí nghe thế, vội xua tay, "Nhà chúng tôi không phải gia đình chê nghèo yêu giàu, lúc còn trẻ tôi cũng xây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, hai vợ chồng chúng tôi cùng nhau dốc sức làm ăn mới có ngày hôm nay, hơn nữa thời của chúng tôi, cho dù học giỏi thế nào thì bằng cấp cũng không bằng người trẻ tuổi thời này, bởi vậy gia đình chúng tôi chắc chắn sẽ không vì một người không có tiền, không có bằng cấp hay điều kiện gia đình tệ mà khinh thường người ta. Ý của vợ tôi là cô bé Vương Nghiên Nhã kia không tốt lắm, bản thân không có bằng cấp và nghề nghiệp tốt lại không có ý chí phấn đấu, chỉ biết theo đuổi vật chất. Lần đầu đến nhà chúng tôi làm khách, chúng tôi nghe cô bé lén hỏi thăm con trai mình nhà chúng tôi gia đình chúng tôi có bao nhiêu căn nhà, ở đâu, trên giấy tờ đứng tên ai, điều này khiến chúng tôi không thích, hơn nữa cô bé kia... Hay thích dùng thủ đoạn bỡn cợt, do vậy chúng tôi khá phản cảm."
"Có nghĩa là ông bà cảm thấy lần này Loan Thượng Chí xảy ra chuyện chắc chắn có liên quan tới Vương Nghiên Nhã?" Phương Viên hỏi.
Ba của Loan Thượng Chí lại vội phủ nhận: "Không phải, chúng tôi không nghĩ thế, chỉ là nói cô gái kia từng có 'tiền án', thích khuyến khích con trai tôi làm ra một vài việc không hay, nên chúng tôi nghĩ liệu có phải con trai mình chạy về nước thăm Vương Nghiên Nhã không, bởi vậy chúng tôi mới muốn hỏi xem ai là người cung cấp manh mối với cô cậu."
"Ông không cần phủ nhận như vậy, tôi cảm thấy chuyện lần này của con trai mình chắc chắn có liên quan tới Vương Nghiên Nhã!" Mẹ của Loan Thượng Chí nghiến răng nghiến lợi, "Chồng tôi nói chuyện quá hàm súc, chuyện đã tới nước này, tôi không muốn giả bộ làm người tốt nữa. Trước đây cô ta từng khuyến khích con trai tôi làm rất nhiều việc, biết rõ gia đình tôi không đồng ý cho chúng đến với nhau, cô ta dạy con trai tôi về gạt với chúng tôi, nói đã chia tay rồi, sau đó vẫn lén lút qua lại. Việc này thật ra chúng tôi đều biết, chẳng qua không muốn nói thẳng mà thôi, bởi vậy chúng tôi mới sắp xếp cho nó ra nước ngoài để cả hai thật sự chia tay. Nhưng kết quả thì sao, cô ta thế mà có năng lực khuyến khích đứa con trai ngốc của tôi, bảo nó về nói ở chúng tôi, nếu nó nghiêm túc học hành bên Mỹ, làm theo kế hoạch của gia đình thì chúng tôi cũng phải giúp Vương Nghiên Nhã ra nước ngoài. Quan trọng là nhà cô ta không có tiền, cứ thế trở thành gánh nặng của nhà chúng tôi, bắt chúng tôi phải trả học phí và tiền sinh hoạt cho cô ta, nếu chúng tôi không đồng ý, con trai tôi sẽ không nghiêm túc học hành nữa."
"Vậy ông bà có đồng ý không?" Phương Viên hỏi.
"Việc này vậy sao có thể đồng ý!" Mẹ của Loan Thượng Chí lắc đầu, "Thấy chúng tôi không đồng ý, con trai ngốc của chúng tôi còn cãi nhau với chúng tôi một trận, tôi và chồng tôi nói với nó, đưa nó ra nước ngoài học hành là vì suy nghĩ cho cuộc đời của nó, đừng có lấy việc này ra uy hiếp chúng tôi, chúng tôi sẽ không nhường bước, nếu đã không muốn học thì về đi. Thằng bé nghe thế chỉ im lặng, kết quả chưa đến hai ngày, có lẽ Vương Nghiên Nhã lại có chủ ý mới, nó lại nói với chúng tôi sau này không muốn dựa vào gia đình nữa, nó sẽ tự kiếm tiền để chi trả phí sinh hoạt và học hành, không chỉ tự nuôi sống chính mình, còn sẽ hỗ trợ Vương Nghiên Nhã. Chúng tôi nói là được thôi, nếu con làm được thì cứ làm, năm đó ba mẹ cũng vất vả xây dựng mọi thứ mới có được ngày hôm nay, cho nên mới không muốn con vất vả. Kết quả thì sao, nó thật sự tự trải nghiệm, mới được một tháng liền không chịu nổi nữa, đành thỏa hiệp với gia đình. Tôi và chồng tôi nói với nó rất nhiều, nhưng nó vẫn qua lại với Vương Nghiên Nhã, cho nên có lúc nghe vào, có lúc lại nghe không vào, dần dần không nhắc tới Vương Nghiên Nhã trước mặt chúng tôi nữa. Đôi khi tôi vì giúp nó dẹp bỏ tình cảm này, còn nhờ người quen giới thiệu con gái mình du học bên Mỹ với nó, cô gái kia và con trai tôi tuy rằng không ở cùng thành phố, nhưng khoảng cách khá gần, nghe nói lái xe qua lại không tốn nhiều thời gian, hai đứa nó cũng gặp nhau mấy lần, ấn tượng khá tốt, thỉnh thoảng con trai tôi có đi gặp cô bé kia, cô bé kia cũng không từ chối gặp con trai tôi, chúng tôi còn tưởng việc này thành rồi, nào đâu đột nhiên xảy ra chuyện như vậy, khẳng định là Vương Nghiên Nhã ở trong nước lại thông đồng với con trai tôi. Cô cậu nghĩ xem, với điều kiện của cô ta nào tìm được người nào tốt như con trai tôi, khối thịt mỡ như vậy, cô ta có thể buông tay sao? Nếu con trai tôi xảy ra chuyện, không phải do Vương Nghiên Nhã làm thì khẳng định cũng có một phần nguyên nhân do cô ta!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.