Tiểu Lục lái xe, Tố Tâm cùng Phó Kiến Văn ngồi ở hàng ghế sau, Cô nắm chặt tay cầm của túi xách nhìn về phía ngoài cửa xe...
Từ nhỏ lớn lên ở Tố gia, Tố Tâm cũng không phải sợ hãi trường hợp có nhiều người như vậy, chỉ là đi rồi khó tránh khỏi nhìn thấy Phó lão phu nhân, Tố Tâm không là loại người có thể làm bộ cùng Phó lão phu nhân thân thân thiết thiết, chỉ là chào hỏi đơn giản, có phải sẽ khiến Phó Kiến Văn khó xử hay không!
Phó Kiến Văn mặc âu phục giày da, bàn tay khô ráo mạnh mẽ của anh nắm lấy tay nhỏ của Tố Tâm, Tố Tâm quay đầu, chỉ thấy khớp xương ngón tay dài nhỏ của Phó Kiến Văn mở hai viên cúc áo sơmi ra, áo sơmi thẳng tắp, hầu kết nhẹ nhàng trượt: "Không muốn đi không cần miễn cưỡng, hiện tại để tiểu Lục quay đầu lại vẫn kịp..."
Tầm mắt của Tố Tâm rời đi khỏi hầu kết đầy nam tính của Phó Kiến Văn, lỗ tai đỏ lên một cách triệt để.
Bốn mắt nhìn nhau, hai con mắt đầy nước của Tố Tâm liễm diễm, cô lắc đầu: "Không có miễn cưỡng, chỉ là em đang nghĩ, chúng ta kết hôn lâu như vậy rồi, vẫn chưa có đi đến mộ của mẹ nhìn mẹ một chút?!"
"Bày ấy không nhìn thấy!" Phó Kiến Văn mỉm cười nhìn xem Tố Tâm, tiếng nói bình tĩnh mà lại nhạt nhẽo
Phó Kiến Văn đã từng là quân nhân, đương nhiên sẽ không tin cái gì mà quỷ thần, đối với anh mà nói chết rồi là chết rồi, không có ngoại lệ...
Những năm này, Phó Kiến Văn ngoại trừ mang theo Đoàn Đoàn đi tế bái Lục Tương Tư cùng Khương Minh An, là vì không cho đứa trẻ quên cha mẹ ruột của mình ra, hay là ở bên người Phó lão phu nhân cúng báo Phó Oản một chút.
Còn những người khác, Phó Kiến Văn sẽ luôn nhớ ở trong lòng, sẽ không đi loại hình thức này!
Phó Kiến Văn càng muốn trân trọng người lúc người còn ở bên cạnh mình hơn là đợi đến khi người chết đi rồi trong lòng mới mang mang hổ thẹn cùng bất an, mỗi lần nhớ lại trong lòng đều mang nuối tiếc.