"Nhưng em tin tưởng mẹ có thể nhìn thấy chúnh ta! Em tin tưởng anh linh ở trên trời..." Tố Tâm nhìn chăm chú vào gương mặt anh tuấn của Phó Kiến Văn, lỗ tai có phần đỏ, ánh mắt len lén liếc nhìn tiểu Lục đang m nghiêm túc lái xe ở phía trước, cô nhẹ nhàng sờ một cái vào bàn tay của Phó Kiến Văn một cái, giọng nói cực nhỏ, "Em càng tin tưởng luật Luân Hồi, tin tưởng có chuyện đời đời kiếp kiếp."
—— em tin tưởng kiếp sau, cho dù kiếp này chết ở trên giường! Kiếp sau... Chúng ta còn có thể dây dưa nữa!
Lời nói không hề có điềm báo trước của Tố Tâm lúc sáng xuất hiện ở trong đầu Phó Kiến Văn, ánh mắt của Phó Kiến Văn nhìn qua Tố Tâm càng ngày càng ôn nhu, bàn tay lớn dùng sức nắm chặt tay nhỏ của Tố Tâm...
Vì lời này của cô, tâm ý này của cô, mà Phó Kiến Văn cũng nguyện ý tin tưởng người khác có Luân Hồi, có đời đời kiếp kiếp.
Giọng nói ôn nhu thuần hậu của Phó Kiến Văn vang lên ở bên trong buồng xe, anh nói: "Em tin Luân Hồi, anh tin em!"
Mặt của Tố Tâm một chút liền hồng thấu...
Mái tóc đen nhánh của Tố Tâm càng nổi bật hơn khuôn mặt trắng nõn có thể véo ra nước của cô, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ giống như ánh nắng chiều, đỏ đến lỗ tai cùng cái cổ đều lộ ra mười phần mê người.
Tiểu Lục chuyên tâm lái xe đột nhiên cảm thấy bầu không khí bên trong buồng xe có phần biến hóa, tầm mắt tiểu Lục đảo qua kính chiếu hậu, thấy hai người Phó Kiến Văn cùng Tố Tâm không biết nói cái gì, bèn nhìn nhau cười cười khiến cho người ta cảm thấy cực kì hạnh phúc.
Khoé môi của tiểu Lục khẽ mỉm cười, tầm mắt nhìn về phía bên phải kính chiếu hậu, đánh chuyển hướng đèn.
...
Bởi vì quan hệ của Phó lão phu nhân cùng Phó Thanh Tuyền không hoà thuận cho nên người của Phó gia cũng rất ít tụ tập cùng một chỗ, tránh khỏi việc ở cùng Phó lão phu nhân sẽ tội cho Phó Thanh Tuyền, mà ở cùng Phó Thanh Tuyền sẽ tội Phó lão phu nhân, làm cho quan hệ của hai người càng không tốt hơn.
4/10