Vốn dĩ Tố Tâm còn muốn muốn truy cứu, nhưng nghe được Đoàn Đoàn hắt xì hơi một cái, trái tim cô co chặt, nói: "Diệp Tử Kỳ, chuyện này tôi không có ý định buông tha dễ dàng như vậy, đợi dàn xếp tốt cho Đoàn Đoàn xong chúng ta cẩn thận nói chuyện một chút! Ngọn nguồn... Kẻ nào đem Đoàn Đoàn đẩy xuống nước, bất kể có phải là đứa trẻ hay không, hôm nay nhất định phải ngâm vào trong nước giống như Đoàn Đoàn!"
Đây là lần đầu tiên Tố Tâm nói chuyện không để lại lối thoát cho người khác như vậy.
Trong vòng tròn thượng lưu, người người nói chuyện đều là nói ba phần lưu ba phần, cho người giữ lại chỗ trống, từ nhỏ Diệp Tử Kỳ đã lớn lên ở trong cái vòng này, cũng chính là lần đầu tiên nghe được có người nói chuyện không để lại lối thoát như Tố Tâm, hơn nữa còn lấy an nguy con của cô ta ra để đe doạ, Diệp Tử Kì bị một hơi chặn ở cuống họng, cái gì cũng đều không nói ra được.
Tố Tâm là thật sự lo lắng cho Đoàn Đoàn, không biết trên người Đoàn Đoàn có còn những vết thương khác hay không, bên ngoài trời tối đen cũng thấy không rõ lắm!
Tố Tâm nhẫn nhịn tức giận, nhịn đến nỗi toàn thân đều run rẩy!
Đoàn Đoàn đã đủ sợ hãi! Cô không nên ở nơi này làm ầm ĩ lên hoặc động thủ khi Đoàn Đoàn vẫn còn chưa được thu xếp ổn thoả, trước mắt là phải kiểm tra xem Đoàn Đoàn có vết thương khác hay không! Có nghiêm trọng đến mức phải đi tới bệnh viện hay không mới là quan trọng nhất!
Tố Tâm vẫn cứ đè lên tức giận trong lòng, cô ôm Đoàn Đoàn tiến vào bên trong.
Bên trong trong phòng khách, trưởng bối vừa nghe tin Đoàn Đoàn rơi xuống nước, đều bị sợ hết hồn.
Tố Tâm cùng Tô Mạn Mạn ôm Đoàn Đoàn lên lầu, tắm rửa cho Đoàn Đoàn bằng nước nóng, Đoàn Đoàn như trước nghĩ mà sợ, nhóc vẫn ôm chặt Tố Tâm không buông tay, Tố Tâm nhìn thấy sau gáy của Đoàn Đoàn bị dây chuyền cứa qua hiện lên vết máu xanh xanh đỏ đỏ, tim đau thắt.