Thật vất vả kiểm tra xem trên người Đoàn Đoàn có còn lại vết thương hay không, sau đó tắm rửa sạch sẽ cho Đoàn Đoàn bằng nước nóng, Tố Tâm cùng Đoàn Đoàn đều thay đổi quần áo sạch.
Phó lão phu nhân muốn nhìn Đoàn Đoàn một chút, nhưng Đoàn Đoàn đem đầu chôn ở trong lồng ngực Tố Tâm không chịu ra, Phó lão phu nhân cũng chỉ có thể thở dài rời đi trước.
Đoàn Đoàn một lòng ghi nhớ mặt dây chuyền của mình, một đôi mắt ướt nhẹp nhìn qua Tố Tâm, ủy khuất kìm nén cái miệng nhỏ: "Dây chuyền... Mẹ! Dây chuyền!"
"Đoàn Đoàn yên tâm, mẹ nhất định sẽ đem dây chuyền lấy về cho con!" Lâm Noãn trấn an Đoàn Đoàn, sau đó lại hỏi Đoàn Đoàn là chuyện gì xảy ra.
Theo lời tự thuật gập ghềnh trắc trở của Đoàn Đoàn, Tố Tâm được biết...
Đoàn Đoàn mới vừa tỉnh ngủ cái bụng có phần đói cho nên liền đi nhà bếp tìm đồ ăn, vừa vặn gặp phải vợ của Phó Thành là Diệp Tử Kỳ còn có Phó Tâm Tâm cùng Phó Minh Minh, Diệp Tử Kỳ lấy điểm tâm đưa cho Đoàn Đoàn, sau đó để Phó Tâm Tâm cùng Phó Minh Minh mang theo Đoàn Đoàn ra ngoài chơi.
Ba người ở bên hồ nước xem cá chép, Phó Tâm Tâm liền để người hầu đi lấy điểm tâm lại đây chăn cá!
Người hầu đi rồi sau đó Phó Minh Minh liền nói thích sợi dây chuyền của Đoàn Đoàn, Đoàn Đoàn không cho, Phó Minh Minh liền cứng rắn cướp đi, Đoàn Đoàn tuổi nhỏ hơn so với Phó Minh Minh nhỏ, kích cỡ cũng nhỏ, lực cũng không phải là đối thủ của Phó Minh Minh, trong lúc lôi kéo Đoàn Đoàn lại đột nhiên bị Phó Tâm Tâm đẩy vào trong hồ.
Tố Tâm nghe xong, răng hàm cắn chặt, hai đứa trẻ lớn tuổi bắt nạt một đứa bé! Phó Thành cùng Diệp Tử Kỳ thực sự là dạy con cái thật tốt! Nếu như hôm nay Tố Tâm không đem hai đứa bé của bọn họ ném vào trong hồ, tên của cô sẽ viết ngược!
Tố Tâm tức giận đến nỗi thân thể run rẩy, viền mắt đỏ lên một mảnh!
Nhớ tới ánh mắt tuyệt vọng của Đoàn Đoàn, còn có tiếng cười của hai đứa bé kia, trong lòng Tố Tâm còn có ý nghĩ muốn giết người, nước mắt thiếu một chút tràn mi mà ra.