Diệp Tử Kỳ quay đầu lại hung hăng trừng mắt Phó Thành: "Phó Kiến Văn bỏ gánh giữa đường, cổ phiếu của tập đoàn Khải Đức xuống giá, nói để Phó Thành trở về! Mặc dù tôi một trăm lần không muốn, Phó Thành vẫn trở về! Chúng tôi lại trở về rồi! Phó Thành coi các người như người thân của mình! Tận tâm tận lực ổn định tập đoàn Khải Đức, quay đầu lại... đứa trẻ của Phó Kiến Văn rơi xuống nước, các người lại vu oan cho con của chúng ta đẩy con của Phó Kiến Văn xuống nước! Cũng bởi vì Phó Thành không phải người nhà họ Phó?! Phó gia các người có phải khinh người quá đáng rồi hay không!"
Diệp Tử Kỳ cũng là thiên kim của Diệp gia, những năm này đi theo Phó Thành không phải là không oan ức!
Vốn Diệp Tử Kỳ cho rằng Phó Thành chỉ là con nuôi của Phó gia, nhưng rốt cuộc chính là ngườu thừa kế Phó gia, không nghĩ tới đột nhiên lại nhảy ra một cái Phó Kiến Văn, tập đoàn Khải Đức cũng không còn phải là của Phó Thành nữa rồi!
Chuyện này đặt ở trên người kẻ nào, kẻ nào không oan ức!
Phó lão phu nhân bị Diệp Tử Kỳ nói đến nỗi trong lòng hổ thẹn, không nhịn được mở miệng nói: "Mạn Mạn, con đừng làm rộn, con ở nơi này còn không rõ ràng chuyện là như thế nào, làm sao có thể đem hai đứa bé ném vào trong hồ! hai đứa bé này mới bao lớn! Nhỡ đâu xảy ra cái gì ngoài ý muốn làm sao bây giờ! Người nào chịu trách nhiệm! Được rồi được rồi! Nhanh bỏ hai đứa bé ra!"
Tô Mạn Mạn càng nhìn hai đứa trẻ này trong lòng càng giận, nhưng tiếp tục nghe những lời nói ba phải của Phó lão phu nhân, quả thực nổi nóng bó tay rồi: "Còn có cái gì không rõ ràng! Chẳng lẽ một đứa trẻ nói chuyện còn chưa lưu loát như Đoàn Đoàn còn có thể nói dối!"
"Phó Mạn Mạn! Cho dù thật sự là ba đứa trẻ đùa giỡn nên Đoàn Đoàn rơi vào trong hồ, giáo huấn một chút cũng là phải, đứa trẻ vẫn nhỏ như thế, làm sao có thể trực tiếp ném vào trong hồ, con đây cũng quá hồ đồ rồi!" Phó lão phu nhân chau mày.
Tô Mạn Mạn vừa nghe lời này một chút liền khó chịu: "Dựa theo bối phận con cùng bọn họ chính là ngang hàng, vậy con cũng cùng hai bọn họ đùa giỡn thử xem!"