Sau Khi Tử Vong Thời Gian Quay Trở Lại

Chương 7: Không chào mà đi




Thư Lan không biết có thể đi nước ngoài học cao hơn hay không, thế nhưng cậu đã viết xong đơn xin từ chức, đợi cơ hội thích hợp sẽ đưa ra, tuy rằng cậu từng có ý nghĩ sẽ thật cẩn thận mà thanh thanh thản thản bảo vệ Tiêu Thịnh Vũ cả một đời, thế nhưng lần này cậu muốn bắt đầu lại cuộc sống, vì chính mình mà sống thật tốt.
Thư Lan vốn là giáo viên dạy toán trong một trường trung học trọng điểm tại thành phố Z, dựa vào học lực của cậu cùng với việc mới tốt nghiệp đại học không bao lâu, vốn không có cách nào nhận được công việc này, nhưng lại có Tiêu Thịnh Vũ chống ở sau lưng, chính mình tuy rằng cảm thấy việc này cũng chẳng khác gì bán mình đổi lấy công việc, nhưng dù sao cậu cũng thật sự rất quý trọng công việc này, đối với học sinh cũng làm hết chức trách, nhưng kể từ khi mâu thuẫn ngày càng lớn với Tiêu Thịnh Vũ, trái tim mình cũng phai nhạt, đến bây giờ cậu chỉ muốn dốc hết sức lực trả lại phần ân tình mình đã nợ cho Tiêu Thịnh Vũ.
Ngoại trừ những thứ Tiêu Thịnh Vũ cho thì số tài sản còn lại của Thư Lan cũng không nhiều, chỉ có một căn nhà cũ đứng tên cậu, không hề lớn, mặc dù cách nội thành xa một chút thế nhưng thanh tĩnh, cũng rất tốt, trước kia cậu từng cùng Tiêu Thịnh Vũ đến đây, anh rất ghét căn nhà cũ nát này, vì vậy cậu liền bị Tiêu Thịnh Vũ cứng nhắc xách tới tân nơi ở của anh, tính cách Thư Lan tương đối ôn hòa, lại có chút yếu đuối, như kẹo bông, bị Tiêu Thịnh Vũ dùng sức xoa thành viên dẵm nát, mạnh mẽ bắt nạt, hiện tại cậu lại mong muốn quay trở về căn nhà của mình, Tiêu Thịnh Vũ cản cũng không dám cản.
Thư Lan trước tiên quét dọn một lần, thay bộ rèm cửa sạch sẽ hơn, toàn bộ căn nhà liền hiện ra vẻ sáng sủa, dưới bếp nấu nồi canh hầm xương, bỏ thêm chút rau củ, mùi hương lan tỏa khắp cả gian bếp.
Thư Lan đang đợi một người —— Chung Kình, từ lúc Thư Lan vừa đến cô nhi viện đều nhờ hắn chăm sóc, hắn có thể coi là người thân duy nhất của Thư Lan, là một người đàn ông thành thục thận trọng, khác xa sự tao nhã phong độ của một người trí thức như Thư Lan.
Chung Kình lúc đi vào, diện vô biểu tình*, trên cánh tay mang theo bộ áo khoác âu phục, cả người như phủ một lớp băng bày, hàn khí bức người, Thư Lan liền lấy lòng hắn, bưng lên bát canh, khối băng Chung Kình mới coi như hơi bị tan chảy. Truyện BJYX
(*trên mặt không có chút cảm xúc.)
“Ăn ngon không, tôi dành cả buổi sáng nấu đó.” Thư Lan nở nụ cười ấm áp, hoàn toàn nhìn không ra vẻ tái nhợt và cảm giác hậm hực mấy hôm trước.
Chung Kình gật đầu, “Cậu nghĩ kĩ?”
“Ừm.”
Thư Lan hoảng hốt, giống cảm giác như đang trở về mấy năm trước, lúc mình muốn đi theo Tiêu Thịnh Vũ, Chung Kình đã hỏi cậu một câu ‘Cậu nghĩ kĩ?’ khi đó Chung Kình liền nói với cậu: “Hai người đàn ông còn có thể có cái gì? Tình yêu? Có thể ăn sao?”, “Nếu hắn đối với cậu không tốt, cậu làm sao bây giờ?”, còn giống như mọi khi, Chung Kình như một bà mẹ, nói: “Người đàn ông này cậu không trêu chọc nổi, Thư Lan, cậu biết rõ hắn nắm giữ bao nhiêu quyền lực, thế lực sau lưng hắn cũng không đơn giản, cậu sẽ thua thiệt, bây giờ nghe tôi, đi nước ngoài học tập thật tốt, cậu mới lớn nên vẫn không hiểu rõ xã hội này có bao nhiêu phức tạp đâu, vì vậy cậu chỉ cần biết cách quí trọng bản thân là được rồi.”
Câu trả lời của mình là cái gì? Ngược lại khiến cho Chung Kình rất tức giận, giống như bây giờ, nghiêm mặt, lạnh lùng tựa hàn băng, nhưng chính mình lại vui vẻ, cậu tin tưởng Tiêu Thịnh Vũ yêu cậu, nếu Tiêu Thịnh Vũ đối với cậu không tốt thì cậu liền rời đi, khiến Tiêu Thịnh Vũ không bao giờ tìm thấy cậu nữa, rồi Tiêu Thịnh Vũ sẽ hối hận, hiện tại nhớ lại thực sự cảm thấy trào phúng.
Tự mình nói dù thế nào cũng muốn đứng cạnh Tiêu Thịnh Vũ suốt cả đoạn đường đời, đồng thời hi vọng hai người có thể nắm tay nhau bước tiếp một đoạn xa hơn, nhưng cậu sai rồi, cậu cho rằng Tiêu Thịnh Vũ hoàn toàn yêu mình, nguyên lai không phải như vậy, Tiêu Thịnh Vũ có thể ôm rất nhiều tình nhân, đồng thời xem thường việc mình làm bạn đời của anh, vẫn còn chặt chẽ đem cậu trói bên người, đối với cậu không tốt, cậu khổ sở đến không chịu được, nhưng nam nhân kia lại có thể ngoan tuyệt hỏi cậu: “Em có tư cách gì?”
Bây giờ Chung Kình đã từng nhắc nhở lại quá khứ đó, chính mình không có tự tôn, nhưng chỉ có thể cầu Chung Kình giúp cậu, Thư Lan không nghĩ sẽ gây thêm phiền phức cho Chung Kình, nhưng cậu hết cách rồi, cậu muốn rời đi Tiêu Thịnh Vũ, cậu đã tiêu hao quá nhiều tình cảm trên người Tiêu Thịnh Vũ, tự tôn kiêu ngạo đều sắp bị chà đạp.
“Tôi có một người bạn ở Anh quốc, sắp tới sẽ tìm cho cậu một trường học, cậu ta cũng sẽ chăm sóc cậu, lúc ấy chuyển hết công tác của cậu qua đấy luôn đi.”
Thư Lan vừa đáp, vừa múc chén canh. Không biết nên làm gì để thể hiện cảm kích của mình đối với người này, phần ân tình này rất nặng, mình vốn chẳng có gì để báo đáp hắn.
“Tiêu Thịnh Vũ sớm muộn cũng sẽ biết, tôi sợ hắn lúc đó sẽ tìm đến cậu gây phiền phức.” Thư Lan để ý nhất chính là sợ chính mình tiêu sái vừa ra đi liền mang đến cho Chung Kình mối nguy hại, nhưng cậu vẫn là ích kỷ như vậy mà lựa chọn nhờ Chung Kình giúp đỡ, áy náy không dám nhìn Chung Kình.
Chung Kình muốn xoa đầu Thư Lan, ngẫm lại cảm thấy cậu cũng lớn rồi, sẽ không bao giờ là một đứa nhóc chạy theo bám lấy góc áo mình như trước nữa, cũng chỉ có thể vỗ vỗ vai Thư Lan, “Không sao, cái này cậu không cần lo lắng, tôi có biện pháp, cậu cứ an tâm đọc sách đi, sau này sự nghiệp có thể mở rộng hơn.”
Thư Lan đem trán tựa lên vai Chung Kình, người có thể dựa, rốt cục chỉ còn lại Chung Kình, mình như vậy cũng không hẳn là thất bại, nghĩ thế liền trở nên vui mừng, vẫn còn may không phải chỉ còn lại một mình, cũng không phải quá đau khổ, cô đơn gì.
Tiêu Thịnh Vũ vốn nghĩ sẽ cho Thư Lan hai ngày để cậu bình tĩnh, dù sao mình cũng có chuyện đang bận.
Quả thực Trình Thạc lớn lên giống tới sáu phần so với Thư Lan khi còn là thanh niên, nếu tỉa bớt phần tóc rối như ổ gà của hắn, hóa trang một chút, vậy thì càng giống hơn, Tiêu Thịnh Vũ hận không thể tự tay xé xác hắn, nhưng lại cảm thấy phảng phất như đang ngược đãi người có vẻ ngoài hơi giống hắn, Thư Lan, lúc đó Thư Lan bị chính mình dùng dây lưng đánh mấy roi, máu thịt be bét, hình ảnh Thư Lan khi đó với Trình Thạc hiện tại cứ đan lồng vào nhau, người này bị treo, sợ hãi, đồng thời bởi vì đau đớn mà co giật thân thể, kêu rên thảm thiết, Tiêu Thịnh Vũ nhìn đám đàn em lấy dây lưng đánh hắn, so với lúc mình đánh Thư Lan còn ra tay nặng hơn, thập phần hung ác, đồng thời cũng đang phát tiết sự bi thiết cùng tức giận không cách nào ức chế của mình, Thư Lan trải qua vô vàng đau đớn, mà mình cũng thật bất lực có thể mang em ấy nguyên vẹn trở về.
Kỳ thực, người phải bị đánh chính là mình…
Sau đó đem tất cả những thứ này đều kết thúc, anh cần Thư Lan cho anh một cơ hội làm lại từ đầu.
Bất quá chung quy Tiêu Thịnh Vũ không thể đợi đến cơ hội đó, mà sau hai ngày chờ đợi, đợi đến lại là tin Thư Lan từ chức, xuất ngoại.
Vì để Thư Lan từ bỏ ý nghĩ này, Tiêu Thịnh Vũ đặc biệt chọn một trường đại học tốt cho Thư Lan vào làm, lại nhận được tin trường học thông báo nói Thư Lan từ chức, vốn anh cũng không kinh sợ, bởi vì Thư Lan trước đó cũng đã nói với anh về việc muốn từ chức, nhưng đến khi Tiêu Thịnh Vũ tính đi tìm Thư Lan thì người cư nhiên lại không thấy!
Đệt! Tiêu Thịnh Vũ đợi hai ngày nhưng chẳng thấy tin tức gì, rốt cuộc không đợi được nữa liền kêu người tra ra, Thư Lan bỏ trốn! Việc đầu tiên Tiêu Thịnh Vũ làm chính là đem những thứ trước mặt có thể đập đều đập phá một trận.
Trình Thạc phỏng chừng Tiêu Thịnh Vũ đã phát tiết xong phần nào tức giận trong lòng, cầm một văn kiện đưa cho Tiêu Thịnh Vũ, bên trong là mấy tấm hình cùng vài tờ giấy, trong hình Thư Lan mang theo túi du lịch giản dị, lôi kéo tay của một người đàn ông, vẻ mặt tràn đầy vui vẻ.
Chung Kình… Quả nhiên là mày! Mày có phải là không chịu nổi việc tao thoải mái. Tiêu Thịnh Vũ xé tấm hình kia, dám ngang nhiên mang người của anh đi, nhất định phải trả giá thật lớn!
Thư Lan, anh trước tiên giải quyết Chung Kình, sau đó sẽ trở lại hảo hảo giáo huấn tiểu hỗn đản như em không biết nghe lời.
Một vài trường hợp Chung Kình không thể không tự mình đi ra xã giao, vì say mà làm rớt chìa khóa xe, đột nhiên vài chiếc xe phóng tới với tốc độ nhanh chóng mặt, đem xe và hắn vây nhốt ở giữa, một người đàn ông vận đồ đen chậm rãi bước xuống xe, đầu tiên là đôi giày da chạm xuống mặt đường, tiếp đó liền lộ ra tay chân, chốc lát thân hình kiện mỹ của nam nhân đã đứng trước hắn.
“Hừ, Tiêu Thịnh Vũ.” Khuôn mặt lạnh lùng của Chung Kình lộ ra vẻ khinh thường, “Mày vẫn không có điểm tiến bộ, ngoại trừ bạo lực ra thì mày còn có cái gì nữa?”
Tiêu Thịnh Vũ mặt lạnh, nhàn nhạt nói: “Có lúc, bạo lực là phương thức giải quyết vấn đề tốt nhất.” Tuy rằng anh không thể giết chết Chung Kình, nhưng ít ra muốn cho hắn ăn chút vị đắng cũng không phải là khó!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.