Tự Cẩm

Chương 581: Lửa giận 




Lúc hỗn loạn ở Trân Bảo Các còn chưa bắt đầu, Khương Y liền nhanh chân bước ra đại môn Trân Bảo Các.
Mới vừa ra khỏi cửa, chân nàng liền mềm nhũn, vịn một gốc cây trước cửa, sắc mặt khó coi đến dọa người: “Đỡ ta lên xe ……”
Nha hoàn bị sắc mặt khó coi của Khương Y giật mình: “Chủ tử ——”
“Đỡ ta lên xe!” Khương Y lạnh lùng nói.
Ngày thường Khương Y nói chuyện với hạ nhân đều là lời nói nhỏ nhẹ mềm mại, nha hoàn vẫn là lần đầu tiên thấy nàng cao giọng nói chuyện, bởi vậy không dám chậm trễ nữa, vừa đỡ vừa kéo, đưa Khương Y lên xe ngựa.
Ngồi vào trong xe ngựa, Khương Y mới cảm thấy sống lại, nghĩ mà sợ che trời lấp đất mà đến.
“Chủ tử, ngài làm sao vậy?” Nha hoàn thấy Khương Y rất không thích hợp, gấp giọng hỏi.
Khương Y dựa vào vách xe lạnh băng, sắc mặt tái nhợt không chút huyết sắc, vầng trán trơn bóng trắng nõn phủ đầy mồ hôi.
Nàng giống như mới từ trong nước vớt ra, mang theo nghĩ lại mà sợ cùng may mắn thở từng ngụm từng ngụm phì phò, không rảnh để ý tới nha hoàn đang sốt ruột.
Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Nàng chẳng qua là đi dạo Trân Bảo Các một vòng, tại sao lại bị người theo dõi? Hai nam nhân kia lại là thân phận gì?
Nàng bất tri bất giác bị hôn mê, hôm nay nếu không phải được người cứu, vậy hậu quả ——
Đúng rồi, người cứu nàng nói là thủ hạ của Yến Vương!
Khương Y bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, dùng sức kéo nha hoàn: “Nói với xa phu …… Trực tiếp đi Yến Vương phủ……”
“Sao ạ?” Nha hoàn bị yêu cầu bất thình lình làm cho ngẩn người.
Theo lễ nghĩa, đừng nói dòng dõi như Yến Vương phủ, dù là gia đình bình thường, giữa thân thích muốn qua lại đều phải đưa thiệp qua trước.
Chủ tử đây là làm sao vậy?
“Nhanh lên đi!” Khương Y đẩy nha hoàn một phen.
Khương Y gấp gáp ảnh hưởng đến nha hoàn, nha hoàn nhích tới cửa nhấc màn cửa xe lên, thò đầu hô: “Lão thiết đầu, đi Yến Vương phủ.”
Xa phu cầm roi ngựa quay đầu: “Không trở về Bá phủ?”
Nha hoàn trừng xa phu một cái: “Chủ tử phân phó đi đâu thì đi chỗ đó.”
“Dạ vâng, ngồi vững.” Xa phu vung roi ngựa, quay xe về một hướng chạy đi như bay.
Khương Y túm khăn không nói một lời, không khí trong thùng xe cơ hồ đọng lại.
Nha hoàn mấy lần muốn mở miệng, lại ngại bầu không khí nặng nề không dám lên tiếng, âm thầm cân nhắc đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.
Nàng ta bỗng nhiên nghĩ đến ở Trân Bảo Các chẳng biết khi nào thì mình ngủ mất, sắc mặt nhất thời trắng bệch.
Xe ngựa dừng lại, truyền đến giọng nói của xa phu: “Đại cô nãi nãi, tới rồi.”
Nha hoàn thò đầu ra: “Lão thiết đầu, ngươi đi nói với người gác cổng một tiếng.”
Xa phu chạy tới kêu cửa.
“Không có thiệp?” Người gác cổng xua xua tay ý bảo xa phu rời đi.
Gần nhất người tới Vương phủ bấu víu quan hệ lung tung càng ngày càng nhiều, cũng không thể a miêu a cẩu nào cũng cho vào.
Xa phu là người thành thật, đối với vương phủ tự nhiên có cảm giác khiếp đảm, thấy người gác cổng đuổi người cũng không dám nhiều lời, ủ rủ quay về.
Người gác cổng nhìn nhìn xe ngựa dừng ở cách đó không xa một cái, mơ hồ cảm thấy có chút quen mắt.
“Từ từ ——” Người gác cổng gọi xa phu lại, “Xin hỏi là người của phủ nào?”
Xa phu nói: “ Đại cô nãi nãi của Đông Bình Bá phủ tới tìm Vương phi……”
Người gác cổng thiếu chút nữa ngã ngửa, túm lấy cổ tay xa phu nói: “Đại ca, sao ngươi không nói sớm!”
Cự tuyệt tỷ tỷ của Vương phi ở ngoài cửa, quay đầu mà bị Vương gia biết, vậy hắn ta còn có đường sống sao?
Người gác cổng hầm hừ liếc xa phu, thầm nghĩ: Nhìn không ra người này gian xảo nha, may mà hắn ta lắm miệng hỏi một câu.
Khương Tự đang trêu đùa A Hoan.
Hơn hai tháng A Hoan trưởng thành thành một bé con trắng nõn mập mạp, da trắng mắt to, hay nhếch miệng cười.
Nhưng lúc này tiểu A Hoan đột nhiên mếu máo bật khóc.
“Có phải đái rồi không?” Khương Tự còn đang ở giai đoạn mới làm mẹ luống cuống tay chân, thấy thế vội sờ soạng một phen, quả nhiên sờ được một mảnh ẩm ướt, “Thật sự đái rồi!”
Không đợi nhũ mẫu tiếp nhận hài tử, Nhị Ngưu nằm ở một bên đột nhiên đứng lên, ngựa quen đường cũ chạy đến trước tủ thấp ngậm lấy một cái tã lót đặt ở phía trên nhảy nhót chạy về, ý bảo Khương Tự nhanh thay cho A Hoan.
Khương Tự tiếp nhận tã, nhìn Nhị Ngưu vẻ mặt tranh công dở khóc dở cười.
Nhị Ngưu lúc này mới quan sát bao lâu, thế mà học được lấy tã cho A Hoan, nếu như lại học thêm một đoạn thời gian chẳng phải sẽ thay được luôn sao?
Tay chân lanh lẹ thay tã cho A Hoan vú nuôi khen: “Nô tỳ chưa thấy qua con chó nào thông minh như Nhị Ngưu.”
A Man bĩu môi nói: “Gặp qua mới là lạ, Nhị Ngưu chúng ta chính là chính tứ phẩm mệnh quan triều đình!”
Nhũ mẫu tuy rằng sớm biết việc này, nhưng mỗi lần nghe xong vẫn cảm thấy vô cùng chấn động.
Chao ôi, chính tứ phẩm đó! Đặt trong gia đình bình thường, trong tộc ra một Huyện lão gia thất phẩm đã là mộ tổ tiên bốc khói xanh rồi.
Không thể so, người không bằng chó mà ——
Trong phòng đang hoà thuận vui vẻ, nha hoàn tiến vào bẩm báo nói Khương Y tới.
Khương Tự vội sai người mời Khương Y vào.
“Đại tỷ sao đột nhiên tới ——” Chạm đến đáy mắt hoảng sợ của Khương Y, Khương Tự nuốt xuống câu nói kế tiếp, ra hiệu người trong nhà lui ra.
Thấy nhũ mẫu ôm A Hoan đi, Nhị Ngưu nghĩ nghĩ, đi theo ra ngoài.
Trong nhà chỉ còn lại tỷ muội hai người, Khương Y cũng đuổi nha hoàn đi theo ra ngoài.
“Đại tỷ, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
Khương Y dùng sức cầm chén trà, đốt ngón tay mơ hồ trắng bệch, hơi bình phục cảm xúc nói: “Tứ muội, hôm nay có người…… Muốn quấy rối ta……”
Tay Khương Tự run lên, suýt nữa đụng ngã chén trà.
Khương Y sợ hù dọa Khương Tự, vội vàng bổ sung một câu: “Ta không có việc gì!”
Khương Tự móc khăn ra giúp Khương Y lau mồ hôi trán: “Đại tỷ, tỷ từ từ nói.”
Khương Y gật gật đầu, dùng thanh âm run rẩy nói lại chân tướng. Càng nói đến cuối cùng, càng không thể khống chế nỗi sợ hãi trong lòng trào ra.
Khương Tự thấu hiểu tâm tình của Khương Y.
Thử nghĩ bình bình thường thường đi dạo cửa hàng một lát, lại suýt nữa bị kẻ xấu vấy bẩn trong sạch, đặt ở trên người nữ nhân nào mà không sợ hãi?
“ Người cứu ta tự xưng là thủ hạ của Vương gia…… Tứ muội, muội có biết đây là có chuyện gì không?”
Khương Tự nhắm mắt, dùng sức nhéo nhéo lòng bàn tay mới áp xuống lửa giận muốn phun ra.
Người gần đây A Cẩn nhìn chằm chằm chỉ có Thái Tử, nếu là người của A Cẩn cứu đại tỷ, tám chín phần mười là Thái Tử hạ thủ với đại tỷ!
“Tứ muội?”
Khương Tự hướng Khương Y miễn cưỡng cười cười: “Muội còn chưa gặp Vương gia, chờ chàng trở về hỏi một chút, xem chàng ấy có phải biết gì hay không.”
Nàng nói xong cầm tay Khương Y, tay tỷ muội hai người đều lạnh buốt.
“Đại tỷ, tỷ về phủ trước đi, mấy ngày nay đừng có ra cửa, chờ chuyện hôm nay có kết quả rồi lại nói.”
Dù xác định người động thủ với đại tỷ là Thái Tử, nhưng trước khi Thái Tử chưa bị xử lý, vẫn là không cho đại tỷ biết thì hay hơn.
Đại tỷ mà biết mình bị đương triều Thái Tử nhớ thương, chắc chắn sẽ ăn ngủ không ngon.
Khương Y gật gật đầu: “Ừ, ta chờ tin của Tứ muội.”
Có thủ hạ của Yến Vương dính vào, người xuống tay với nàng chỉ sợ không đơn giản như vậy. Nàng không có bản lĩnh như Tứ muội giúp bản thân đòi lại công đạo, ít nhất cũng không thể thêm phiền, không để Tứ muội lo lắng.
Về phần sợ…… Đương nhiên là sợ, sao có thể không sợ chứ ……
Khương Tự sai người hộ tống Khương Y về Đông Bình Bá phủ, lập tức phân phó hạ nhân: “ Đi mời Vương gia từ nha môn trở về.” 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.