Tự Cẩm

Chương 592: Người trong lòng




Thái Tử ngơ ngác trở lại Đông Cung, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: “Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?”
Đông Cung trên dưới sớm cảm thấy đại sự không ổn, đều cách Thái Tử rất xa không dám tới gần.
Thái Tử đi vào phòng Thái Tử Phi.
Thái Tử Phi đang ngồi trên ghế liếc hắn một cái, không nhúc nhích, sắc mặt tái nhợt trong thời gian Thái Tử rời đi sớm đã khôi phục bình tĩnh.
Sự bình tĩnh này không liên quan đến tâm bình khí hòa, mà là tuyệt vọng với ý trời trêu người.
Ông trời để nàng đi theo một người nam nhân như vậy, nàng chỉ có thể nhận mệnh.
Nam nhân này nếu không phải Thái Tử thì tốt biết bao, chẳng sợ gia tộc phản đối, nàng cũng phải hòa ly tránh khỏi vũng bùn này.
Thái Tử Phi nghĩ đến những điều này, thấy Thái Tử đi đến trước mặt nàng, mới nhàn nhạt nói: “Điện hạ đã trở lại, uống ly trà đi.”
Thái Tử tựa như bị kích thích, đột nhiên hất chén trà rớt xuống mặt đất, thất hồn lạc phách hét: “Còn uống trà cái nỗi gì, nói không chừng rất nhanh thôi ta sẽ không phải Thái Tử nữa!”
Thái Tử Phi nhìn chằm chằm sứ vỡ trên mặt đất, không có lên tiếng.
Lúc này, những tiểu cung nữ biết nói chuyện phiếm ở trong mắt Thái Tử liền không đáng tin bằng Thái Tử Phi, hắn bắt lấy cổ tay Thái Tử Phi, hỏi: “Ngươi nói phụ hoàng có thể trị ta tội khi quân hay không?”
Thái Tử Phi nhẹ nhàng tránh thoát, bình tĩnh nói: “Phụ hoàng là quân chủ của điện hạ, cũng là phụ thân của điện hạ. Ta nghĩ, chỉ cần điện hạ thành tâm nhận sai với phụ hoàng, phụ hoàng sẽ từ từ nguôi giận thôi.”
Nàng không dám lửa cháy đổ thêm dầu.
Người nam nhân này ngu như vậy, trong lúc tuyệt vọng ai biết sẽ làm ra loại chuyện ngu xuẩn gì.
“Thật sự?” Thái Tử tựa như bắt được cọng rơm cứu mạng, vội vàng hỏi.
“Phụ hoàng là vị phụ thân nhân từ.”
Thái Tử há miệng thở dốc: “Nhưng…… Nhưng ta mới chọc họa, lại lừa phụ hoàng……”
Có nhân từ hơn, cũng có lúc khó thở, hắn lần này hình như làm phụ hoàng tức điên rồi.
“Vậy điện hạ liền để cho phụ hoàng nhìn thấy ngài ăn năn quyết tâm đi.”
Giọng nói bình tĩnh của Thái Tử Phi làm cảm xúc sắp sụp đổ của Thái Tử nhận được chút trấn an, vội vàng hỏi: “ Làm sao để phụ hoàng nhìn thấy ta ăn năn quyết tâm?”
Nhìn bộ dạng nam nhân mờ mịt vô thố, Thái Tử Phi chỉ cảm thấy bi ai.
“Ngươi nói a, làm sao để phụ hoàng nhìn thấy đây?”
Thái Tử Phi than nhẹ một tiếng: “Không phải làm cho phụ hoàng xem. Điện hạ thật sự ăn năn, không làm chuyện hoang đường nữa, lòng mang gia quốc bá tánh, phụ hoàng tự nhiên sẽ nhìn thấy.”
Thấy Thái Tử vẫn là một bộ dạng mờ mịt, Thái Tử Phi nói thẳng: “Giả thì không thật được, điện hạ giả vờ mất trí nhớ cuối cùng vẫn bị nhìn thấu, lẽ nào vẫn chưa rõ hay sao?”
Mặt Thái Tử trướng đến đỏ bừng: “Ta không phải cố ý!”
Cái gọi là linh quang chợt lóe, đột nhiên nhanh trí, sao có thể gọi là cố ý chứ?
Thái Tử Phi mím môi không nói.
Thái Tử đặt mông ngồi xuống, ngữ khí suy sụp: “Thôi, đã chọc phụ hoàng tức giận, hy vọng lời ngươi nói có thể dùng được ……”
Úc Cẩn trở lại Yến Vương phủ, liền đem tin tức Thái Tử bị vạch trần nói cho Khương Tự.
“Hôm nay công lao của Nhị Ngưu lớn nhất, không phí công nuôi nó lớn như vậy.”
Nhị Ngưu oán giận liếc Úc Cẩn một cái.
Đừng tưởng rằng nó nghe không hiểu, nuôi lớn liền chuẩn bị tặng nó cho người ta!
Lại nói, nó rõ ràng là dựa vào bản lĩnh ăn nhiều thịt mà lớn lên.
Khương Tự vuốt đầu Nhị Ngưu, cười nói: “A Cẩn, chàng sao lại trêu chọc Nhị Ngưu rồi? Ta thấy bộ dạng của Nhị Ngưu như tùy thời muốn cắn chàng vậy.”
Úc Cẩn trừng mắt: “Nó dám!”
Cái thói hư tật xấu thích cắn mông người ta của Nhị Ngưu vốn dĩ nên sửa đổi, nếu như còn dám cắn hắn như vậy, hắn nhất định hầm Nhị Ngưu ăn.
Nhị Ngưu cảm nhận được Úc Cẩn tràn đầy sát ý, vội ủy khuất kêu hai tiếng với Khương Tự.
Vì thế Khương Tự liếc trắng Úc Cẩn một cái: “Bớt hù dọa Nhị Ngưu, hôm nay không có Nhị Ngưu, còn không biết khi nào mới vạch trần Thái Tử ngụy trang.”
Nhị Ngưu đắc ý liếc Úc Cẩn một cái, lắc đuôi rời đi.
Úc Cẩn vỗ bàn một cái: “ Con chó chết này càng ngày càng vô pháp vô thiên.”
Nói đến đây, buồn rầu nhìn Khương Tự.
Khương Tự cười: “Thật đúng là tức giận với Nhị Ngưu nha?”
Úc Cẩn nghiêm túc hỏi: “A Tự, địa vị của ta ở trong lòng nàng có phải lại trượt xuống rồi không?”
“Hử?”
“A Hoan thứ nhất, nhạc phụ đại nhân thứ hai, Khương Trạm thứ ba, Nhị Ngưu thứ tư, ta thứ năm?”
Đi đến ngoài cửa Nhị Ngưu giật giật lỗ tai.
Nó chỉ đứng thứ tư?
Hừ, ngoại trừ tiểu chủ nhân, xếp hạng trước nó về sau tất cả chờ bị cắn đi!
Lên cơn hung dữ Nhị Ngưu hùng hổ rời đi.
Khương Tự giơ tay đập Úc Cẩn một cái, dỗi nói: “Có thể bớt ba hoa được không?”
Xếp hạng lung tung cái gì đâu, còn kéo cả phụ thân cùng nhị ca vào.
Úc Cẩn thấy Khương Tự tránh mà không đáp, tâm lạnh một đoạn.
Hắn quả nhiên đoán không sai!
Khương Tự đỡ trán, bất đắc dĩ nói: “Chàng xếp thứ nhất.”
“Thật sự?” Khương Tự trả lời làm Úc Cẩn có phần ngoài ý muốn.
Khương Tự trừng hắn một cái: “Đương nhiên là thật. A Hoan, phụ thân, Nhị ca, còn có Nhị Ngưu đều là thân nhân của ta, mà chàng không phải.”
“Vậy ta là cái gì?” Úc Cẩn cười hỏi.
Khương Tự chớp chớp mắt, nghịch ngợm nói: “Người trong lòng.”
Úc Cẩn nhất thời tâm hoa nộ phóng, hung hăng hôn lên bờ môi đỏ au của Khương Tự.
Khương Tự vội né tránh: “Ban ngày ban mặt, một lát nữa A Hoan sẽ tới tìm ta.”
Hai cánh tay hữu lực của Úc Cẩn vòng chặt người: “Tới sẽ có nha hoàn báo, đừng động ……”
Hắn duỗi tay, nhẹ nhàng thuần thục cởi bỏ váy áo đối phương.
Sau một hồi, Khương Tự đỏ mặt sửa sang lại đệm giường.
Tên hỗn đản A Cẩn này, ban ngày ban mặt thế mà làm bậy, nếu như bị nha hoàn bà tử phát hiện thì thật mất mặt.
Úc Cẩn lại không để bụng nha hoàn bà tử nghĩ gì, kéo Khương Tự qua, ghé vào bên tai nàng nhẹ giọng hỏi: “Người trong lòng biểu hiện như thế nào?”
Hơi thở nóng rực phun trên gò má non mềm, mặt Khương Tự không khỏi đỏ hơn.
Úc Cẩn liền vừa lòng cười rộ lên, nghĩ thầm: Hắn muốn mãi mãi mãi mãi làm người trong lòng A Tự, đời đời kiếp kiếp đều ở trong lòng A Tự.
“Đang nghĩ gì?” Khương Tự dựa vào trong ngực Úc Cẩn, ngửa đầu hỏi.
Úc Cẩn nhẹ giọng nói: “ Nghĩ người có kiếp sau hay không.”
“Tất nhiên có.” Khương Tự không chút do dự nói.
“ Khẳng định như vậy?”
“Ta tin tưởng sẽ có.”
Theo Khương Tự thấy, người nếu có thể trọng sinh, thì tất nhiên sẽ có kiếp sau.
“Vậy ta cũng tin.” Úc Cẩn nói.
Ngoài phòng đình thảo giao thúy, trong phòng phong nguyệt vô biên, ngay cả ánh mặt trời mùa thu cũng trở nên tươi đẹp hẳn.
Ngày tốt lành như vậy, truyền bát quái dường như càng tiện lợi hơn, rất nhanh người có tâm sẽ biết chuyện Thái Tử giả vờ mất trí nhớ, ví dụ như vợ chồng Tề Vương.
“Không nghĩ tới lá gan Thái Tử lớn như vậy, vậy mà giả vờ mất trí nhớ lừa gạt phụ hoàng. Vương gia, Thái Tử như vậy đều có thể xem là tội khi quân, phụ hoàng ngài ấy --”
“Còn chưa đủ.” Tề Vương cắt ngang lời Tề Vương phi.
“Vương gia, như vậy còn chưa đủ?”
Tề Vương lắc đầu: “Phụ hoàng còn đang do dự. Thái Tử ở Trân Bảo Các gây ra chuyện xấu cộng thêm giả vờ mất trí nhớ, vẫn như cũ không đủ để ông làm ra quyết định.”
Không biết tính thêm chuyện huyện Tiền Hà, có đủ hay không đây?
Có đủ hay không, Tề Vương không dám khẳng định, rốt cuộc lòng người khó dò, thánh tâm càng khó dò hơn, nhưng có điểm có thể khẳng định, trước mắt chính là thời cơ tốt nhất khơi ra chuyện ở huyện Tiền Hà.
Tề Vương là người xem chuẩn liền không hề do dự, rất nhanh lặng lẽ an bài xuống, ngồi chờ một hồi náo nhiệt nữa lại đến. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.