--- tua đến chiều thứ 7 ---
Trên xe
" đáng lẽ mình không nên đồng ý Di Di à, tui thấy việc này càng lúc càng nguy hiểm "- T.Thanh
" đệt, đồng ý cũng đồng ý rồi, đi cũng đi rồi, kế hoạch cũng thông qua rồi, giờ muốn rút lui là đều không thể nha "- T.Băng
" những việc này đâu tới lượt nít ranh như tụi mình xía mũi "- T.Thanh
" tao không phải nít ranh "- Ái Vũ
" tao cũng dị "- T.Băng
" me too "- T.Di
" tụi mày... hừ được, tao không thèm nói nữa "- T.Thanh hờn dỗi quay phắt ra ngoài
" những điều Thanh nói không phải là không đúng, quả thật những việc này có hơi nguy hiểm "- T.Di
" bà muốn trở mặt à? "- Ái Vũ
" tui có nói chưa? "- T.Di
" ý rành rành ra đó còn gì? "- T.Băng
" hừ, ta còn chưa nói hết... cho nên, chúng ta được học tập rèn luyện từ nhỏ chính là để thực hành vào những việc như này "- T.Di
" chồi... nói không hết làm người ta hiểu lầm, só-ry bạn iu "- Ái Vũ
" 2 từ " bạn yêu " thì ta không dám nhận, nhưng nếu nói chúng ta không quen biết thì người khác có lẽ tin "- T.Di
" xời ạ, Di Di hờn dỗi gì thế, chỉ là hiểu lầm thôi mà "- T.Băng
" ta nói ta hờn bao giờ chưa? "- T.Di
" không cãi với bà nữa, mệt hà "- Ái Vũ
" ta đã cãi với ngươi bao giờ "- T.Di
" dạ em lạy chị, em sai rồi, em không dám cãi với chị nữa... "- Ái Vũ
" ta bảo là có cãi bao giờ "- T.Di lại lên cơn chọc tức người đây mà
"..... "- im là thượng sách, T.Di nhất định không phải loại hay tự nói với chính mình... trừ khi bị phũ
" được rồi, vậy đã chuẩn bị hết những thứ cần thiết chưa? "- T.Di
" rồi "- T.Thanh
" vậy tốt, chúng ta bắt đầu cuộc chiến đầu tiên "- T.Di
" thứ en-nờ ( nhiều) rồi mẹ "- T.Băng
" thì lần đầu ở Việt Nam đó má "- Ái Vũ
------------
Sau cùng chiếc xe của tứ đại rẽ vào tầng hầm giữ xe của khách sạn kiêm nhà hàng Xender. T.Di và Ái Vũ đeo balo, còn T.Băng và T.Thanh kéo vali như đi du lịch, cả đám cứ thế đi vô. Không hiểu sao mấy người ở đấy cứ nhìn mấy nàng chằm chằm, kiểu như nhìn minh tinh hay idol nào vậy... mém xíu quên rằng mấy nàng có nhan sắc đáng ngưỡng mộ... ( đúng là mém quên)
" chị ơi, chúng em muốn đặt một phòng có giường đôi ạ "- T.Băng rút tấm thẻ tín dụng hôm qua T.Nhã cho đưa cho nhân viên tính tiền
" em có giấy chứng minh nhân dân không? "- chị nhân viên
" đây ạ, toàn bộ 4 đứa "- T.Băng đưa chị nhân viên 4 tấm thẻ, bà chị nhìn rồi cũng hơi hết hồn... ở ngoài đẹp thế mà chụp ảnh thẻ cũng đẹp lung linh nốt ( đương nhiên ah)
" ừm, đây là chìa khóa phòng của em "- chị nhân viên đưa chìa khóa cho T.Băng sau đó gọi một nhân viên khác đưa cả đám đi nhận phòng... cậu nhân viên trẻ trung đẹp trai phong độ đó là anh Minh Duy nhà ta...
Đến trước phòng 104
" đến rồi "- M.Duy để vali sang một bên rồi mở cửa phòng
" cảm ơn "- T.Băng nói rồi đẩy vali vào trước, T.Di và T.Thanh cũng vào theo
" chào "- Ái Vũ cười gian một cái rồi đi vô đóng cửa ( người ta bận đồng phục của nhân viên trong hấp dẫn quá mà, ngắm đã rồi chớ gì)
Bởi toàn bộ kế hoạch đã được bàn bạc trước nên việc M.Duy làm nhân viên ở đây cũng đã được biết trước, để M.Duy lẻn vào làm nhân viên thì hành động sẽ dễ hơn rất nhiều, đương nhiên hồ sơ và giấy tờ đều được làm giả. Còn việc không yêu cầu lấy phòng ở tầng 2 để dễ hành động thì là do cả tầng đó đã được bao trước toàn bộ, chỉ có thể lén đột nhập thôi.
" oai... mệt phết, đi ngủ thoai... mai còn đánh nhau..."- T.Băng nằm dài trên giường rồi ngủ một cách dễ dàng. T.Di và T.Thanh sắp xếp đồ đạc rồi mỗi người một việc, Ái Vũ cũng chẳng có gì làm nên quyết định đi xuống sãnh kiếm gì uống, nãy cô thấy dưới đó có quầy bar ( quầy khác với quán nhé)
Sau khi quan sát sơ qua một lược, Ái Vũ đi đến quầy bar gọi nước rồi yên vị trên ghế. Đối diện quầy bar này chính là nhà hàng, xung quanh là tường bằng kính trong suốt cách âm, để thực khách có thể ngắm toàn bộ cảnh ở bên ngoài, bây giờ đã gần nữa đêm, khách cũng không nhiều, chỉ còn vài bàn ngồi nhậu om sòm
" Ái Vũ "- M.Duy đã đứng bên cạnh từ lúc nào, khẽ gọi làm Ái Vũ giật mình quay lại
" ủa, sao cậu ở đây? "- Ái Vũ ( mi thấy hỏi thừa không?)
" tớ làm luôn ca đêm, nhân viên mới nên bị đối xử hơi đặc biệt "- M.Duy
" họ bạo hành sức lao động à? "- Ái Vũ
" không có "- M.Duy cười cười
" nhìn cách cậu làm việc trông chuyên nhỉ? "- Ái Vũ cười chọc
" phải thật một chút, hơn nữa đây cũng là một trãi nghiệm rất thực tế "- M.Duy
" ờ phải rồi, đám bạn cậu khi nào thì đến? "- Ái Vũ
" bọn nó đi chơi cả rồi, vẫn chưa về, cũng ở phòng 301 ấy "- M.Duy
" thì ra cũng ở đây "- Ái Vũ
Phía xa xa, ông chú quản lý nhìn M.Duy trò chuyện với Ái Vũ lâu thì hơi bị ngứa mắt, nghiến răng nghiến lợi nghĩ bụng * thằng nít ranh, mới tới làm không được mấy tiếng đã bắt đầu tiếp cận khách kiếm cớ moi tiền rồi, tưởng có một chút nhan sắc thì hay lắm à.... *
" này cậu kia, cậu nhân viên mới... "- ông chú quản lý gọi
" xin lỗi, tớ phải đi làm việc "- M.Duy
" ok "- Ái Vũ
M.Duy đến chỗ quản lý hỏi có việc gì, sau đó ông ta kiếm cớ bảo khách gọi phục vụ rượu, M.Duy cũng nghe lời mang chai rượu đến chỗ bàn nhậu kia. Đám khách có nam có nữ, trông rất dân chơi, thấy cậu trẻ trung trắng trẻo thì kiếm cớ làm khó
" rượu của quý khách "- M.Duy khui nắp rượu, cố để ra xa để không ngửi thấy mùi rượu bay lên, rót vào mấy cái ly đang chìa sẵn. Một bà chị đưa ly rượu cho M.Duy
" cậu uống một ly xem nào "- Ả cười
" xin lỗi quý khách, nhưng tôi không thể uống rượu của khách "- M.Duy
" trời ạ, là tôi mời, không lẽ cậu lại không nể mặt tôi sao? "- Ả là đang ép người đây mà, chắc là có hứng với trai trẻ, hơn nữa M.Duy nhà ta đẹp trai đến nhường nào?
" thật sự là tôi không thể uống "- M.Duy
"hic... anh à, đến rượu em mời mà nó cũng không thèm uống kìa "- Ả bắt đầu nhỗng nhẽo với tên ngồi cạnh, hắn bắt đầu hầm hừ
" mày uống cho tao xem, rượu bạn gái tao mời mà mày cũng không thèm uống hả? hay chê tao chưa cho tiền? "- nói rồi hắn rút một sắp tiền ném vào người M.Duy. Cậu khum xuống lượm lại trong tiếng cười ha hả đầy khinh bỉ của đám khách, nhưng ai ngờ cậu lượm trả chớ đâu có lấy
" xin lỗi quý khách, tôi thật sự không uống được rượu "- M.Duy để mớ tiền lên bàn, rồi đẩy trả hắn
" cái thằng oắc con, dám xem thường bổn đại gia, để xem tao có ép mày uống được không, quản lý đâu... "- Hắn gọi lớn, tên quản lý lập tức lật đật chạy tới. Ái Vũ thấy ồn ào nên cũng quay sang hóng chuyện
" dạ dạ, quý khách có việc gì ạ? "- quản lý
" xem lại nhân viên của ông đi, dám xem thường khách à? bảo uống một ly rượu góp vui thôi mà cũng không chịu uống, tôi thật không hài lòng... ông xem làm thế nào đây? "- hắn nói với cái giọng có vẻ hăm dọa
" à, tôi xin lỗi, cậu ta là nhân viên mới nên không hiểu chuyện "- rồi quay sang M.Duy -" cậu cầm ly rượu lên uống ngay cho tôi, không nhẽ một ngụm rượu mà cậu cũng không uống được sao? "
" thật sự không được đâu quản lý "- M.Duy
" không, không nói nhiều, hoặc là cậu uống, hoặc là cậu bị đuổi việc ngay là luôn "- quản lý
Tình hình thật quá khó xử, M.Duy trước giờ nào có uống được rượu... Ở bên kia, Ái vũ đang cảm thấy vô cùng thú vị, cũng không có ý định ra cứu cậu bạn, cô muốn xem thật ra M.Duy tại sao không chịu uống rượu, thật sự là có người không uống được rượu sao? dù chỉ 1 ngụm nhỏ ư?
Quả nhiên, M.Duy vì đại cục nên nhắm mắt nóc một hơi hết ly rượu, uống xong mới chịu tha cho cậu
" tôi xin phép "- M.Duy vội rời đi, vào thẳng nhà vệ sinh, Ái Vũ cũng tò mò đi theo xem thử. Cô đứng chờ ở ngoài cửa, bên trong nghe có tiếng nôn thốc nôn tháo, sau đó là tiếng xả nước liên tục... một hồi sau M.Duy mới trở ra
" nè, cậu không sao chớ? "- Ái Vũ nhìn sắc mặt M.Duy không tốt chút nào, má hồng hồng, môi tái nhợt, 2 mắt mở nửa chừng như sắp nhắm lại tới nơi. Vẫn chưa nói được câu nào, M.Duy đã không trụ vững mà mém té lăn ra đất, may mà Ái Vũ đỡ kiệp
" ôi trời, cậu say thật á hả? tui thấy uống có một ly mà? yếu vậy.... ây, cậu đứng vững xíu tôi đưa cậu ra ngoài "- Ái Vũ choàng cánh tay M.Duy qua vai rồi ôm eo cậu đỡ ra ngoài. Ra tới ngoài rồi lại không biết phải mang M.Duy đi đâu, suy nghĩ một hồi đành đem về nhà đại vậy...
" nè, nè, quý khách định mang nhân viên của chúng tôi đi đâu? "- quản lý tới chặn trước mặt
" nhân viên của ông cái con khỉ, cậu ấy say tới thành ra như vầy ông tính để cậu ấy ở đây làm gì? "- Ái Vũ
" gì chứ? uống có một ngụm mà? ê... nhóc "- ông ta đưa tay vỗ bốp bốp vào mặt M.Duy
" lấy cái tay thối của ông ra, sẵn tiện biến ra luôn cho tôi "- Ái Vũ
" ý, quý khách làm vậy đâu có được... "- quản lý
" đồ ông già phiền phức "- Ái Vũ móc cái thẻ mạ vàng ra đập vào mặt ông ta -" lấy bao nhiêu thì lấy, lấy xong đem lên phòng 204 trả cho bạn tôi, được rồi cút ra "- Ái Vũ
" dạ, mời quý khách "- ông ta đứng sang một bên nhường đường cho Ái Vũ đi, xung xướng cầm cái thẻ đi đào tiền ( rồi ông sẽ hối hận, tiền của chụy Ái Vũ làm gì nói muốn lấy là lấy?)
Đở M.Duy vào trong xe xong xuôi rồi mới chợt nhớ, Ái Vũ làm gì biết chăm sóc ai, đem về rồi không lẽ bỏ mặt? thế là gọi cho quản gia kêu mang theo người tới rồi lên xe phóng về biệt thự
Về đến nơi quản gia và người làm đã chờ sẵn, cô kêu đem lên phòng mình cho nghỉ ngơi, còn mình thì ngủ ở phòng T.Di, sau khi chăm sóc cho cậu ta xong thì có thể về
" alo Di Di, ta đang ở nhà "- Ái Vũ gọi cho T.Di
" ngươi về làm gì? "- T.Di
" đem trai về, là M.Duy, cậu ta bị người ta ép uống rượu, tình trạng nguy hiểm, lại chả biết mang đi đâu nên đem về đại "- Ái Vũ
" ờ, rồi gọi quản gia sang xem chưa? "- T.Di
" gọi rồi, yên tâm, sáng mai tớ sẽ cùng cậu ấy về lại khách sạn các cậu cứ hợp với tụi Anh Dũng rồi lên xem tình hình đi "- Ái Vũ
" bọn họ ở đâu? "- T.Di
" phòng 301, không biết đã về khách sạn chưa? mà mi tự coi đi, thôi ta cúp máy "- Ái Vũ tắt máy xong liền sang phòng mình coi tình hình của M.Duy, nãy giờ cứ nghe cậu ta rên nhè nhẹ ( au trong sáng)
" đây đúng là trường hợp lạ... rất đáng để nghiên cứu... "- Ái Vũ
" um.... Bảo... Tiểu Bảo.... ah.... "- ( mị hoặc ghê luôn) M.Duy liên tục đổ mồ hôi ướt đẫm cả trán, mày nhăn nhó khó chịu, 2 tay bấu chặt đến rỉ máu
" cái tên này bị gì vậy? "- Ái Vũ đơ đơ đứng nhìn, méo biết phải làm gì... đang phân vân không biết có nên gọi hỏi thử bác sĩ đây là triệu chứng gì không... nhìn đồng hồ thì cũng trễ rồi, không muốn phá giấc ngủ ngon của người khác nên thôi. Ái Vũ nhẹ nhàng bước tới... hươ hươ tay trước mặt M.Duy, cậu không có phản ứng gì, vẫn lẫm bẫm khó hiểu, Ái Vũ tách 2 tay M.Duy ra, cứ bấu kiểu này nát tay mất, sau đó lấy dụng cụ y tế rửa vết thương rồi dán băng cá nhân lại, rồi lại chạy đi lấy cái khăn ướt lau mồ hôi... xem chừng cũng biết chăm sóc đó chớ
" Tiểu Bảo.... "- M.Duy thì nào, nắm lấy tay Ái Vũ
" đâu phải phim ngôn tình đâu trời... nổi hết da gà, buôn ra đê... "- Ái Vũ gạt tay M.Duy ra, ném khăn lên bàn rồi ngồi nhìn
" đừng tưởng bổn cô nương thấy cậu đẹp trai mà mềm lòng mà ngồi đây cả tối nhá, mơ đẹp với Tiểu Bảo của cậu đi... cho nằm trên giường tôi là phúc lớn rồi đấy... "- Ái Vũ lãm nhãm một mình một lúc thì đứng dậy chỉnh sửa chăn chiếu đàng hoàng rồi sang phòng T.Di đi ngủ.
----------------
Chuyện của cặp này hơi ngoài lề, chỉ là ý tưởng đột xuất thôi. Cảm ơn đã đọc nhé! ^^