‘Aaaa…’ Liên Kiều bị tiếng gọi kia đánh thức sau đó bóng dáng Hoàng Phủ Ngưng lập tức hiện ra trước mắt khiến cô giật nảy mình.
‘Em … em sao lại đến phòng chị?’
‘Này, không phải là chị quên rồi chứ?’ Sắc mặt Hoàng Phủ Ngưng hết sức
tiều tụy, nhìn thấy vẻ ngơ ngác của Liên Kiều ánh mắt tràn đầy bất mãn.
‘Ạ? Cái gì? Liên Kiều nhất thời vẫn chưa tỉnh mộng, thần trí mơ mơ màng màng.
Hoàng Phủ Ngưng không nói thêm gì, đứng dậy bước nhanh ra khỏi phòng.
‘Này … Tiểu Ngưng …’
Liên Kiều thấy Hoàng Phủ Ngưng kỳ lạ như vậy, đầu óc như rơi vào một
tầng mây mù, bất tri bất giác xoay người định đứng dậy thì đột nhiên té
nhào trên thảm.
‘Ô … đau chết mất!’
Hoàng Phủ Ngưng này đang làm gì vậy, vô duyên vô cớ chạy đến phòng mình
sau đó lại vô duyên vô cớ chạy đi mất, thật chẳng hiểu gỉ cả.
Khi cô còn đang lẩm bẩm tự nói với mình thì Hoàng Phủ Ngưng lại xuất hiện trước mắt, trên tay có thêm một đống quần áo.
Liên Kiều trợn mắt nhìn cô … rốt cuộc là muốn làm gì chứ?
‘Ai yo, Liên Kiều, mau đứng lên …. Hả? Sao chị lại ngồi trên thảm?’
Hoàng Phủ Ngưng ném quần áo lên giường, dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Liên
Kiều.
‘Còn không phải là vì em sao? Không nói tiếng nào chạy đi mất, chị định
xuống giường tìm em hỏi rõ, nào ngờ bị lỡ chân té trên thảm nè!’ Liên
Kiều vừa ai oán nói vừa để mặc Hoàng Phủ Ngưng dìu mình đứng dậy.
‘Em chỉ chạy đi lấy quần áo dùm chị thôi mà, nhanh rửa mặt mặc quần áo, chúng ta ra ngoài!’ Hoàng Phủ Ngưng gấp gáp nói.
Liên Kiều càng lúc càng mê mang, ‘Ra ngoài? Làm gì? À đúng rồi, hôm nay em không đi làm sao?’
‘Trời ạ, chị cũng đâu phải bảy tám mươi tuổi gì, sao trí nhớ lại kém như vậy? Chị quên đã hứa với em gì sao?” Hoàng Phủ Ngưng chau mày nói.
“Hứa…. hứa chuyện gì….”
Liên Kiều suy nghĩ một hồi rốt cuộc cũng nghĩ ra, “Ờ, nhớ ra rồi, đúng
ha, chị hứa giúp em giáo huấn cái tên đàn ông đáng ghét kia!”
Mấy hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện khiến cô quên bẵng mất chuyện này.
“Cám ơn trời đất, cuối cùng chị cũng nhớ ra rồi!”
Hoàng Phủ Ngưng một tay day day huyệt Thái dương một tay đẩy quần áo về
phía Liên Kiều, “Nhanh, em nghe nói ngày mai cái tên đào mỏ kia sẽ lên
đường đi du lịch với cô gái kia rồi!”
“A? Được được!” Liên Kiều không nói gì nữa, vội vàng đi rửa mặt.
***
Trên cây ve sầu kêu rỉ rả không ngớt, một chiếc xe sang trọng chầm chậm đỗ lại trước cửa một quán cà phê trang nhã….
“Tiểu Ngưng, em có nhầm không đấy? Chắc chắn là chỗ này chứ?”
Liên Kiều gỡ kính râm ra nhìn qua cửa sổ xe đánh giá quán cà phê này một lần nữa, nét mặt nghi ngờ hỏi lại.
“Đúng, chính là chỗ này!” Hoàng Phủ Ngưng lưng vẫn dự vào ghế xe, giọng khẳng định nói.
“Có nhầm không đấy? Đến những chỗ như vậy sao? Chị còn cho rằng phải đi
mấy chỗ như hội quán tư nhân dành cho khách quý gì đó chẳng hạn!” Liên
Kiều chau mày, khó hiểu hỏi lại.
“Hừm, công ty gia đình của cô gái kia chẳng qua chỉ là tép riu thôi,
những người không có kinh tế vững chắc như vậy muốn đi đến hội quán tư
nhân vốn là chuyện không thể nào!” Hoàng Phủ Ngưng nét mặt khinh bỉ nói.
Liên Kiều quay đầu lại nhìn cô, lắc lắc đầu, “Em thật đáng thương nha, lại bị bại trong tay một cô gái như vậy!”
“Em cũng không còn cách nào, ai ngờ được tên tiểu tử kia lại là tên đào
mỏ chứ, em bị bại trong tay một cô gái như vậy cũng mất mặt lắm chứ!”
Nét phẫn nộ trên mặt cô vẫn chưa tan.
“Thôi được rồi, tất cả giao cho chị, yên tâm, chị nhất định sẽ để tên
đó…. hắc hắc… tiền không còn người cũng mất!” Liên Kiều vỗ vỗ vai cô,
trịnh trọng nói.
“Ừ!”
Hoàng Phủ Ngưng tuyệt đối tin tưởng bản lãnh gây rối của Liên Kiều, nhìn thái độ sợ sệt mà Cung Quý Dương và Lăng Thiếu Đường dành cho cô, tin
chắc rằng người bình thường vốn kgoong là đối thủ của Liên Kiều.
“Đúng rồi Liên Kiều, chuyện này tuyệt đối không thể để cho anh hai biết nha!”
“Sao vậy?” Liên Kiều không hiểu.
Nét mặt Hoàng Phủ Ngưng hơi có chút mất tự nhiên, “Anh hai mà biết
chuyện này nhất định sẽ mắng em cho coi, với lại, nếu như anh ấy biết
chị làm những chuyện này, nói không chừng sau này sẽ không cho chị ra
ngoài nữa thì sao!”
“Làm gì mà nghiêm trọng thế?” Liên Kiều le lưỡi, “Được rồi được rồi, chị nghe lời em, không nói là được chứ gì?”
“Ừm, hứa rồi đó nha, đánh chết cũng không được để lộ bất cứ điều gì có
liên quan đến chuyện hôm nay đó!” Hoàng Phủ Ngưng dặn dò lần nữa.
Liên Kiều gật mạnh đầu, đánh chết…. cũng không nói….
“Này này…. bọn họ ra kìa, Liên Kiều…” Hoàng Phủ Ngưng chỉ tay về phía cửa quán, nét mặt khẩn trương hẳn lên.
Liên Kiều nhìn qua liền thấy một người đàn ông thân thể cao to đang thân mật ôm một cô gái xinh đẹp, cả hai song song tiến vào quán cà phê.
“Cái tên kia…. dáng người cũng không tệ nha!”
“Đúng đó, tướng mạo rất khá nhưng đáng chết, lại thân mật với người phụ
nữ kia như vậy, tức chết em mà!” Hoàng Phủ Ngưng nắm chặt bàn tay, tức
đến nỗi suýt nữa thì đấm vào kính xe.
Liên Kiều vội kéo tay cô lại, trịnh trọng nói, “Phải bình tĩnh, đợi em bình tĩnh chúng ta mới bắt đầu hành động!”
Hoàng Phủ Ngưng vội gật đầu, sau đó đeo kính râm vào, cùng bước xuống xe.
***
“Xin chào quý khách, hai vị tiểu thư, xin mời bên này….”
Khi thấy Liên Kiều và Hoàng Phủ Ngưng bước vào quán cà phê, nhân viên phục vụ niềm nở tiếp đón.
Tuy rằng kính râm đã che khuất hơn nửa gương mặt nhưng hai người vốn
xuất thân hào môn, cái khí chất đó vốn là che giấu không được, cho nên
ít nhiều gì cũng dẫn đến sự chú ý của những người khách trong quán.
“À, bên này, chúng tôi ngồi bên này!” Hoàng Phủ Ngưng vội chỉ tay vào một bàn ở trong góc.
“Được, xin mời hai vị!” Nhân viên phục vụ liên đi trước dẫn đường.
Vừa ngồi xuống Liên Kiều đã quét mất về phía đôi nam nữ đang ngồi cách
đó không xa, quả thật Hoàng Phủ Ngưng chọn vị trí này thật tốt, vừa kín
đáo lại cách khá gần, mơ hồ có thể nghe được hai người kia đang trò
chuyện.
“Xin hỏi hai vị muốn uống gì?” Nhân viên phục vụ lên tiếng.
“Cho chúng tôi hai ly cà phê là được rồi!” Liên Kiều xua tay nói vội.
“Ồ, được, xin chờ một chút!” Nói xong nhân viên phục vụ liền rời đi.
Thấy nhân viên phục vụ đã đi khỏi, Liên Kiều mới nhìn mặt người đàn ông
kia, lắc đầu nhẹ than một câu: “Thật đáng tiếc, người đàn ông này cũng
có thể gọi là đẹp trai, chỉ tiếc là…. chỉ thích bám váy phụ nữ, chậc
chậc!”
“Hừm, bây giờ làm gì còn mấy người đàn ông đáng tin cậy chứ?”
Hoàng Phủ Ngưng thấy hai người nọ cứ mãi tình chàng ý thiếp, cơn giận
trong lòng càng lớn chỉ hận không thể bước đến hung hăng cho tên kia một tát tai.