‘Cao lớn mạnh mẽ thì không sai, nhưng loại ngựa ngày không dễ bị người ta thuần phục đâu, hơn nữa nó vừa được anh đấu giá mua về đây, thời gian huấn luyện rất ngắn, còn chưa kịp làm quen kỷ luật. Nếu như em nhất định chọn nó sẽ nguy hiểm lắm đó!’ Lăng Thiếu Đường giải thích rõ.
‘Nha đầu …’
Vẻ mặt của Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng đầy lo lắng, hắn dịu dàng nói: ‘Bây giờ em còn chưa rõ lắm tình hình của con ngựa này, như thế này đi, trước tiên chọn một con khác có được không? Anh cảm thấy con “Tuyết Tung” mà Thiếu Đường nói tốt lắm mà, đó là con vừa giành được giải thưởng của lần đua ngựa trước đấy!’
Liên Kiều chu môi, vẻ mặt rất mất hứng, nói: ‘Không thèm, em chỉ thích con này!’
Nói xong liền đưa mắt nhìn chú ngựa mà Kỳ Hinh đang dắt trong tay, ánh mắt quyến luyến không rời.
‘Ngạn Tước, qua đây một chút …’
Lăng Thiếu Đường thấy cô cố chấp như vậy, chỉ đành kéo Hoàng Phủ Ngạn Tước sang một bên, thấp giọng nói: ‘Tìm cách khuyên cô ấy đổi một con ngựa khác thôi, cậu cũng khá rành về ngựa, chắc cũng thấy được con ngựa này còn chưa thuần, cưỡi nó không an toàn lắm đâu, mình sợ cô ấy sẽ bị thương!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe hắn nói vậy liền gật đầu đi đến bên cạnh Liên Kiều, nhẹ nhàng khuyên: ‘Nha đầu, như vậy đi, anh đi với em chọn một con ngựa khác, được không?’
‘Các anh thật phiền chết đi, con ngựa này tốt lắm mà, em cực kỳ ưa thích nó, không đổi đâu, không muốn đổi!’ Tính bướng bỉnh của Liên Kiều nhất thời trỗi dậy, cô chạy đến trước mặt chú ngựa, hai tay ôm chặt lấy người nó.
‘Liên Kiều, cẩn thận đó …’ Kỳ Hinh kinh hãi kêu lên.
‘Nha đầu …’
‘Chiiii…’
Ngay lúc này một chuyện thình lình phát sinh khiến mọi người ai nấy đều kinh hãi, chú ngựa rõ ràng là bị sợ hãi, mạnh mẽ dựng thẳng hai chân trước lên, đứng trên hai chân sau, miệng hí lên một tràng dài, chuyện xảy ra quá đột ngột khiến cho Liên Kiều không phản ứng kịp, té nhào trên mặt đất.
Thấy vậy Hoàng Phủ Ngạn Tước như một mũi tên chạy đến bên cạnh cô, mạnh mẽ kéo cô vào lòng mình che chở lấy cô còn Lăng Thiếu Đường thì vội chạy đến kéo con ngựa ra xa, cũng may là hắn phản ứng nhanh, bằng không khi con ngựa hạ chân xuống nhất định sẽ đạp trúng Liên Kiều.
Liên Kiều hai mắt mở to nhìn chú ngựa đang bị hoảng sợ, trong đôi mắt màu tím nhìn không rõ là sợ hãi hay là một tâm tình nào khác.
‘Nha đầu, để anh xem có bị thương ở đâu không?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy cô không nói gì tưởng rằng cô bị chuyện vừa rồi dọa đến sợ hãi nói không nên lời, vội vàng đẩy cô ra, khẩn trương nhìn một lượt xem có vết thương nào hay không.
‘Ngạn Tước, cô ấy chắc là chỉ bị sợ hãi thôi!’ Kỳ Hinh thấy vậy, vội vàng lên tiếng.
‘Nha đầu, hôm nay đến đây thôi, đừng học nữa, anh đưa em về nghỉ ngơi thôi!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước ôm vai cô dìu cô đứng dậy, vẻ mặt lo lắng nói.
Đang lúc mọi người chuẩn bị rời đi chợt nghe tiếng kêu có phần vui mừng của Liên Kiều…
‘Thật oách nha!’
Hả?
Lần này thì đến lượt ba người không biết nói gì.
Cái gì oách? Chắc không phải cô ấy bị dọa sợ đến ngốc rồi chứ?
‘Nha đầu, em … không sao chứ?’
Lúc này Hoàng Phủ Ngạn Tước thật sự bị cô hù sợ, hắn xoay người cô lại đối diện với mình, nhìn thẳng vào mắt cô sau đó khẩn trương xem xét một lượt.
Liên Kiều đẩy vội Hoàng Phủ Ngạn Tước ra, chạy như bay đến trước mặt chú ngựa.
‘Nha đầu …’ Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy động tác của cô, sợ đến tim sắp ngừng đập, vội vàng chạy theo sau.
Còn Lăng Thiếu Đường cũng sợ hãi kéo vội chú ngựa sang một bên.
‘Thiếu Đường, đừng kéo nó ra mà, nó là của em rồi mà!’ Liên Kiều bất mãn nhìn hắn rống lên.
Một câu nói của cô khiến cho mọi người đều toát mồ hôi lạnh …
Hoàng Phủ Ngạn Tước không nói gì, kéo tay Liên Kiều dắt cô sang một bên, ‘Nha đầu, em đừng lấy con ngựa này!’
‘Sao vậy?’ Liên Kiều nhìn hắn, lòng càng bất mãn, sao ai cũng ngăn cản cô hết vậy chứ?
‘Ngoan ngoãn nghe lời anh, được không?’
Hoàng Phủ Ngạn Tước âu yếm nói: ‘Vừa nãy em cũng thấy rồi đó, con ngựa này tính rất nóng, bây giờ vẫn còn chưa thuần, em đến gần nó sẽ rất nguy hiểm!’
‘Có nguy hiểm gì đâu, vừa nãy là nó chào hỏi em thôi mà!’ Liên Kiều không đồng tình với cách nói của hắn, vừa lắc đầu vừa nói.
‘Cái gì mà chào hỏi chứ? Nếu như vừa nãy Thiếu Đường không kéo nó ra kịp thì em đã bị giẫm dưới chân nó rồi!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước sắp bị cô chọc tức chết, hắn lớn tiếng rống lên.
Liên Kiều bị tiếng rống bất thình lình này làm giật nảy mình, chu môi không dám lên tiếng nữa.
‘Ngạn Tước, chắc là vừa nãy cô ấy bị sợ hãi quá độ thôi, mình dắt con ngựa này về chuồng trước, đợi đến lúc tâm trạng của cô ấy hồi phục trở lại sau này lại đến chọn một con ngựa khác vậy!’ Lăng Thiếu Đường thấy vậy vội lên tiếng, vừa nói vừa ra hiệu cho một nhân viên trường ngựa đến dắt con ngựa đi.
‘Bây giờ tâm trạng của em rất tốt mà, em đâu có sợ hãi gì đâu!’ Liên Kiều thấy nhân viên trường ngựa đang đi đến, vội vàng lên tiếng.
‘Nghe lời đi!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước cúi xuống ra lệnh bên tai cô nhưng trong giọng nói tràn đầy lo lắng.
Khi Liên Kiều nhìn thấy nhân viên trường ngựa nắm lấy dây cương, cô tức tối giẫm chân, gương mặt nhỏ nhắn đầy vẻ lo lắng lẫn tiếc nuối như sắp bị người ta lấy đi một món đồ quý giá vậy.
Nhưng ngay lúc này …
Chú ngựa đang lúc sắp bị nhân viên trường ngựa dắt đi chợt nổi hung tính, nó rất không nghe lời, bản tính không thuần lần nữa lại trỗi lên, miệng lại hí to một tràng, nó liều mạng vùng lên, chạy nhanh về hướng ngược lại.
Nhân viên trường ngựa bị con ngựa xô đứng không vững, đành buông tay, sợi dây cương cũng bị con ngựa lôi đi.
‘Ngựa, con ngựa của em …’ Liên Kiều thấy con ngựa đã chạy thoát, sốt ruột kêu toáng lên.
Ai nấy đều sợ hết hồn.
‘Chuẩn bị ngựa cho tôi!’
Lăng Thiếu Đường không chần chừ, trực tiếp ra lệnh cho nhân viên trường ngựa chuẩn bị cho mình một con ngựa khác, hắn muốn tự mình kéo con ngựa về.
Nghe vậy nhân viên vội vàng chuẩn bị ngựa.
Nhưng …
Sự tình rất nhanh lại thay đổi, chú ngựa lại chạy trở về, xông vào giữa nhóm người.
‘Mọi người tránh ra, cẩn thận đó!’ Lăng Thiếu Đường kinh hãi vội thét lên.
Hoàng Phủ Ngạn Tước vội vàng kéo Liên Kiều sang một bên còn Kỳ Hinh cũng bị Lăng Thiếu Đường chặn ở trước mặt.
Đang lúc Lăng Thiếu Đường định nhân cơ hội này nắm lấy dây cương khống chế chú ngựa thì Liên Kiều đẩy mạnh Hoàng Phủ Ngạn Tước ra, cả người như một mũi tên xông ra.
‘Nha đầu …’ Hoàng Phủ Ngạn Tước vội vàng đuổi theo sau, trái tim vì lo lắng cho cô mà sắp vọt ra ngoài.
‘Đừng tiến đến, Liên Kiều, nguy hiểm lắm!’ Kỳ Hinh cũng lo lắng đến không thở nổi.
Ai cũng không dám nghĩ đến tiếp theo sẽ là chuyện gì …
Nhưng …
‘Ngựa con, đừng chạy nữa!’
Liên Kiều rất nhanh chặn trước mặt chú ngựa, không chút sợ hãi hai tay vươn ra, lớn tiếng kêu lên.
‘Chiiiiii…’ Con ngựa đang lúc chạy đến gần cô đột nhiên nhấc hai chân trước lên, miệng phát ra một tràng tiếng hí.
‘Nha đầu, em làm gì vậy?’
Hoàng Phủ Ngạn Tước không kiêng kỵ gì nữa, kéo cô vào trong lòng, che chở cho cô trước vó ngựa. Mắt thấy chú ngựa sắp hạ chân xuống, hắn vội vàng kéo cô tránh ra thì sự tình lại có biến hóa …