Vậy nếu muốn nhảy từ một nơi rất cao rất cao xuống thì sao?’ Liên Kiều trố đôi mắt to tròn sáng long lanh nhìn cô, hết sức phấn khích.
Thượng Quan Tuyền gật đầu, ‘Cũng có thể, nhưng mà cần phải có vài dụng cụ đặc chế bởi vì dù sao cũng là con người, hoàn toàn không dùng dụng cụ mà nhảy được là chuyện không thể nào!’
Liên Kiều phấn khích hỏi lại: ‘Vậy còn em thì sao? Em từng ở chỗ cao nhất là bao nhiêu nhảy xuống?’
‘Chuyện này hả… để em nghĩ thử xem …’
Thượng Quan Tuyền cũng không dấu diếm, cô trầm tư một chút như nhớ lại rồi cười nói: ‘Chắc là khoảng từ lầu mười bảy nhảy xuống, khoảng đó!’
‘Trời ạ …’
Không chỉ Liên Kiều mà ngay cả Hoàng Phủ Anh cũng kinh ngạc đến trợn mắt líu lưỡi, hai người bốn mắt nhìn nhau, trên mặt đầy vẻ sùng bái.
‘Mười … mười bảy tầng???’
Liên Kiều há hốc miệng, vẻ mặt hâm mộ nhìn Thượng Quan Tuyền: ‘Tầng mười bảy đó nha, em … em chứ như vậy mà nhảy xuống sao?’
Vậy thì quá cool rồi!!!
Trong đầu Thượng Quan Tuyền thấp thoáng hiện ra hình ảnh lúc đó, cô cười nói: ‘Bởi vì có dụng cụ hỗ trợ, hơn nữa lúc đó đang trong lúc nguy hiểm, em cũng không thể suy nghĩ nhiều!’
‘Trời ạ, tình huống lúc đó chắc rất khẩn cấp đúng không? Ở đâu lại xuất hiện tên vô lương tâm nào lại ép người ta nhảy từ tầng mười bảy xuống đất chứ, thật là quá đáng ghét rồi!’
Thượng Quan Tuyền thấy vẻ mặt bất bình lẫn phẫn nộ của cô ngược lại còn bị chọc cười đến gập cả lưng, nhất thời không ngổi thẳng nổi.
‘Cười cái gì chứ? Bộ chị nói sai sao?’ Liên Kiều nhìn cô với ánh mắt khó hiểu.
Thượng Quan Tuyền thật khó khăn mới nén nổi tiếng cười, cô hắng giọng nói: ‘Cái tên trời đánh mà cô vừa nói đến đó chính là … Lãnh Thiên Dục!’
Hả????
Liên Kiều nhất thời chết sững.
‘Lãnh Thiên Dục? Trời ạ, tên này cũng quá đáng ghét đi. Anh ta lại còn ép em phải nhảy lầu sao?’
‘Không phải đâu, tình huống lúc đó hoàn toàn không giống như chị tưởng tượng đâu, lúc đó tình hình rất đặc biệt.’
Thượng Quan Tuyền chợt nhớ lại một đoạn quá khứ “oanh liệt” đó, trên gương mặt xinh đẹp chợt nổi lên một vầng hồng.
‘Vậy rốt cuộc là xảy ra chuyện gì lúc đó?’
Liên Kiều nhìn cô với ánh mắt tò mò, dù sao cũng đã hỏi, chẳng bằng hỏi đến cùng.
Thượng Quan Tuyền mỉm cười bắt đầu kể lại chuyện cũ cho hai cô gái nghe.
Gió thổi lá lay, mùi hương hoa dìu dịu thoang thoảng đưa trong không khí, dưới tán cây, ba cô gái xinh đẹp ngồi nói chuyện say sưa, thật là một bức tranh xinh đẹp và ấm áp.
‘Oa, thì ra em và Lãnh Thiên Dục thân thủ đều lợi hại đến thế sao? Sớm biết như vậy chị sẽ theo em học vài chiêu phòng thân chứ không cần theo người mặt lạnh kia học bắn súng rồi.’
Liên Kiều vẫn dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Thượng Quan Tuyền, sau cùng cô gật đầu như đã hạ quyết tâm, ‘Ừm, chị quyết định rồi, chị phải theo em học.’
‘Theo em học? Học cái gì?’
Thượng Quan Tuyền chỉ tay vào mũi mình hỏi lại: ‘Liên Kiều, tất cả những gì em được học trước đây chỉ là bản lĩnh giết người mà thôi. Chị vừa đơn thuần vừa đáng yêu như vậy, em hoàn toàn không muốn chị bị tiêm nhiễm những thứ đáng sợ kia!’
‘Không đâu, làm sao có thể chứ. Em dạy chị những chiêu phòng thân đơn giản là được rồi. Tóm lại là chị thích em, chị không thích Lãnh Thiên Dục, anh ta lúc nào cũng lạnh như nước đá hết.’ Liên Kiều bĩu môi nói.
‘Không phải trước giờ chị rất muốn học bắn súng sao? Thực ra em cũng có thể dạy chị. Chỉ là … bản lĩnh bắn súng của em so với Dục còn kém xa lắm.’ Thượng Quan Tuyền cứ nói theo sự thật.
‘Không đâu không đâu. Chị muốn theo em học.’
Liên Kiều vội vàng xua tay, nói một tràng: ‘Em là sát thủ kia mà, đương nhiên là mạnh hơn nhiều so với cái tên Lãnh Thiên Dục kia. Em có biết không, trên đời này chị sùng bái nhất chỉ có hai người thôi đó.’
‘Là ai vậy?’ Thượng Quan Tuyền tò mò hỏi.
Liên Kiều hắng giọng nói: ‘Một người là chị gái chị, còn một người chính là em đó.’
Hoàng Phủ Anh ngồi bên cạnh nhịn không được, khịt mũi một cái, Liên Kiều cô gái này miệng lưỡi thật ngọt.
Quả nhiên, Thượng Quan Tuyền nghe cô nói vậy cực kỳ vui vẻ, gương mặt nhỏ nhắn chợt hồng lên, vội nói: ‘Em nào có gì đáng để chị sùng bái chứ, nhưng chị của chị thì khác nha, lần trước gặp chi ấy quả thật là kinh thiên động địa. Chị ấy đúng là rất giỏi Giáng Đầu Thuật!’
‘Chuyện này cũng bình thương thôi mà. Chị gái chị là Giáng Đầu Sư quyền uy nhất của hoàng thất, chị ấy thực sự rất lợi hại.’
Liên Kiều vừa nhắc đến Mặc Di Nhiễm Dung lập tức cả người toát ra vẻ kiêu ngạo và tự hào.
‘Thật vậy sao? Chị ấy rất thần bí có phải không? Em còn nghe nói người trong gia tộc của chị trực giác đều mạnh hơn người thường, hơn nữa đều tinh thông Giáng Đầu Thuật có phải không?’ Thượng Quan Tuyền tuy là sát thủ nhưng tuổi vẫn còn nhỏ, đối với những chuyện có tính thần bí như vậy đương nhiên là không kìm được sự tò mò rồi. Cô kéo tay Liên Kiều, vừa kéo vừa hỏi.
‘Cái này …’ Liên Kiều cắn môi, vừa định trả lời thì lúc này Hoàng Phủ Anh chợt lên tiếng …
‘Trực giác của Liên Kiều đúng là rất mạnh nhưng chị ấy không biết Giáng Đầu Thuật.’
‘Này …’ Liên Kiều vội vàng đưa tay bịt miệng Hoàng Phủ Anh, cười ngượng ngùng nói: ‘Ai nói chị không biết Giáng Đầu Thuật chứ? Chị vẫn thường nhìn chị gái thi thuật, đương nhiên là học lỏm được không ít chiêu.’
Đùa sao, nếu để Thượng Quan Tuyền biết mình không biết Giáng Đầu Thuật, nói không chừng em ấy không chịu dạy mình gì hết, vậy thật chán. Chi bằng cứ tạm nói mấy câu qua loa cho xong chuyện vậy.
Hoàng Phủ Anh suýt nữa thì cô làm cho tức chết, cô liếc nhìn Liên Kiều, ‘Trời ạ, bản lĩnh mở to mắt nói dối này của Liên Kiều đúng là khiến cô mở rộng tầm mắt.’
Thượng Quan Tuyền ngược lại hết sức tin tưởng lời nói của Liên Kiều, cô nhìn Liên Kiều với ánh mắt sáng rỡ: ‘Chị biết Giáng Đầu Thuật thật sao? Thật giỏi quá. Có thể dạy cho em không?’
‘Em không sợ sao?’ Liên Kiều thấy đề nghị này của Thượng Quan Tuyền quá đột ngột.
Một cô gái bình thường chỉ cần nghe nói đến Giáng Đầu Thuật đã sợ phát khiếp, làm gì có can đảm xin học nữa chứ.
Thượng Quan Tuyền vội vàng lắc đầu, ‘Liên Kiều, chi không biết đó thôi, khi em nhìn thấy chị của chị thi triển Giáng Đầu Thuật, quả thực là hết sức hâm mộ bản lĩnh của chị ấy, nếu như em có thể học được một hai chiêu thì tốt quá.’
Liên Kiều suy nghĩ một chút rồi nói: ‘Như vậy đi, em dạy chị học bắn súng, chị dạy em Giáng Đầu Thuật.’
‘Được đó được đó!’
Thượng Quan Tuyền cực kỳ cao hứng, một tay nắm lấy tay Liên Kiều, tay kia nắm lấy tay Hoàng Phủ Anh, vui vẻ nói: ‘Nghe qua đã thấy rất thú vị rồi, hai người không biết đó hôi, nếu như hai người không đến, em thật sự là buồn chết đó!’
Liên Kiều cũng rất vui vẻ, ‘Tiểu Tuyền, chị thấy bất mãn thay cho em đó, tuổi của em nhỏ hơn của chị nhưng một chút tự do cũng không có, chẳng bằng em gia nhập vào đội của chị với Anh Anh, cùng nhau đi ngắm cảnh đi.’
‘Đi ngắm cảnh?’
Thượng Quan Tuyền suy nghĩ một chút sau đó nhẹ lắc đầu không tán thành: ‘Dục sẽ không đồng ý đâu, anh ấy sợ em găp nguy hiểm.’