Liên Kiều thấy kết quả thu được đúng như ý mình mong muốn thì cực kỳ vui vẻ đi đến trước mặt Lãnh Thiên Dục, nhìn thẳng vào đôi mắt đầy lửa giận của hắn, nhưng lại vờ như không thấy gì, cố tình hỏi lại: ‘Thế nào? Bị em đoán đúng rồi phải không? Em nói đây đều là sự thật, Tiểu Tuyền tuy xuất thân là sát thủ nhưng mà dù sao cũng chỉ là một cô gái mười tám tuổi mà thôi, anh chẳng những lớn hơn người ta đến mười tuổi mà lúc nào cũng chăm chăm nhốt người ta bên người không buông, thấy người ta gặp được người cùng lứa tuổi cũng không yên tâm để người ta thả lỏng tâm trạng một chút. Lãnh Thiên Dục, anh đang sợ cái gì chứ? Sợ Tiểu Tuyền tìm được một người trẻ tuổi hơn, hiểu lòng người hơn sau đó bỏ anh sao?’
‘Em …’
Lãnh Thiên Dục tức đến lổng ngực cũng sắp vỡ nhưng cố hết sức nén xuống, nói: ‘Liên Kiều, đừng có được một tấc rồi lại muốn một thước!’
Hắn vốn muốn dùng một câu thành ngữ để nhắc nhở Liên Kiều dừng lại đúng lúc, nào ngờ … Liên Kiều trước giờ đối với thành ngữ hết sức mờ mịt, nghe nhiều nhưng không hiểu được bao nhiêu.
Cô nghe hắn nói câu này trong mắt chợt hiện ra một tia nghi hoặc …
‘Hả? Cái gì một tấc rồi một thước? Sao lại có người đi đường kiểu gì lạ vậy?’
‘Phì…’
Thượng Quan Tuyền và Hoàng Phủ Anh rốt cuộc không nhịn nổi nữa bật cười thành tiếng, ngay cả người lúc nào cũng lạnh lùng là Lôi cũng nhịn không được môi khẽ câu lên một đường cong hiếm thấy.
Lãnh Thiên Dục nắm chặt nắm tay, nha đầu này, cô là cố ý, nhất định là cố ý.
‘Nha đầu, qua đây!’
Sau đó hắn vẫy tay về phía Liên Kiều ra dấu cho cô tiến đến, đợi đến khi cô đi đến trước mặt mình mới ấn chặt hai vai cô xuống, nói một cách đầy thâm ý: ‘Liên Kiều, em phải biết em nói như vậy không chỉ làm anh đau lòng mà còn làm Ngạn Tước đau lòng nữa đó.’
Trời ạ, không ngờ Lãnh Thiên Dục ta cũng có ngày lưu lạc đến bước này, vì để Liên Kiều nha đầu kia buông tha cho Tiểu Tuyền mà còn phải dùng đến chiến lược dụ dỗ này.
Liên Kiều nhướng mày: ‘Chuyện này thì liên quan gì đến Ngạn Tước chứ? Ngạn Tước cũng biết anh lớn hơn Tiểu Tuyền mười tuổi mà.’
‘Liên Kiều em đừng quên Ngạn Tước cũng lớn hơn em tám tuổi vậy. So với anh lớn hơn Tiểu Tuyền mười tuổi thì cũng có khác biệt bao nhiêu đâu.’ Hắn đúng là muốn xem thử Liên Kiều còn chống được đến lúc nào.
Liên Kiều nghe hắn nói vậy chẳng giận mà cười, nói: ‘Lãnh Thiên Dục, Ngạn Tước nhà em làm sao mà giống anh được chứ? Ngạn Tước thực thương yêu em nha, em thích làm gì anh ấy đều chiều em hết. Như lần này chẳng hạn, em muốn thoải mái đi du lịch thế giới một chuyến, anh ấy vì muốn em vui cũng đồng ý để em làm theo ý mình đó thôi. Ngạn Tước nhà em tuy là lớn hơn em tám tuổi thật nhưng em với anh ấy không hề có khoảng cách tuổi tác gì hết nha. Đó chính là khác biệt giữa anh với Ngạn Tước, anh hiểu không?’
‘Em nói gì chứ?’
Nha đầu này, vì đạt được mục đích mà dám mở to mắt nói dối chứ. Đánh chết hắn cũng không tin Ngạn Tước cái tên này lại độ lượng đến mức để mặc cho cô muốn làm gì thì làm được. Nếu như lời cô nói là thật vậy thì hắn làm gì phải đặc biệt nhờ cậy mình phải luôn để ý đến cô chứ, càng sẽ không vì vậy mà gác hết công việc chạy đến nước Ý này chứ.
Cô nói như vậy nhất định là cố ý nói cho Tuyền nghe rồi!
Liên Kiều thấy vậy trong lòng cười thầm nhưng ngoài miệng lại cố ý châm dầu vào lửa: ‘Chẳng lẽ em nói sai sao? Tiểu Tuyền …’
Cô xoay đầu nhìn về phía Thượng Quan Tuyền nói tiếp: ‘Em chính là sát thủ, như vậy lại bị hắn quản chặt đến chút tự do cũng không có thì thật là mất mặt nha. Ngay cả bạn bè đến thăm mà quyền lợi được tiếp chuyện với họ cũng không có thì chị nghĩ sau này chị cũng sẽ không đến Ý nữa đâu.’
‘Liên Kiều …’
Thượng Quan Tuyền nghe cô nói vậy trên mặt chợt thất sắc hẳn đi, cô vội bước đến nói: ‘Chị đừng nói là không muốn tới nữa mà. Ai nói em bị Dục quản chặt đến không còn tự do chứ?’
Thượng Quan Tuyền tuy xuất thân là sát thủ nhưng dù sao trước giờ cũng chưa từng tiếp xúc với cô gái nào như Liên Kiều, vừa thông minh lại hiểu lòng người, lẽ đương nhiên Liên Kiều nói gì cô liền tin cái đó.
‘Tuyền …’ Lãnh Thiên Dục thấy tình hình không ổn, lòng như chìm xuống đáy cốc.
‘Đừng nói nữa, dù sao em cũng nhất định sẽ ngủ chung với Liên Kiều tối nay, anh đồng ý cũng được, không đồng ý cũng được, dù sao em cũng quyết định rồi!’
Thượng Quan Tuyền dứt khoát cắt lời Lãnh Thiên Dục, tức tối nắm lấy tay của Liên Kiều không buông, vẻ mặt cực kỳ kiên định.
‘Tiểu Tuyền, em thật cool nha. Như vậy mới đúng với tính cách của em chứ.’ Liên Kiều chẳng ngại mà thêm dầu vào lửa.
Lãnh Thiên Dục tức đến nghiến răng nghiến lợi, nha đầu này đúng là chỉ sợ thiên hạ không loạn đây mà. Hay là … cô nhóc này cố ý làm như thế để chỉnh mình?
Suy nghĩ này chợt nhảy đến trong đầu khiến hắn giật mình.
Không đúng, hắn nào có đắc tội cô chỗ nào chứ?
Không được!!!
Nhịn xuống! Bất luận thế nào cũng phải đem cơn giận này nhịn xuống, nếu như lúc này mà phát tác cơn giận nhất định sẽ rơi vào bẫy của nha đầu Liên Kiều kia.
Ngay lúc này Lãnh Thiên Dục không thể không quan sát lại lần nữa cô gái có vóc dáng nhỏ nhắn trước mặt, cô nhóc này, tuổi nhỏ, người nhỏ nhưng tâm trí không nhỏ tí nào, trong bụng toàn là âm mưu quỷ kế.
‘Anh Anh, tối nay em cũng ngủ chung một phòng với họ sao?’ Hắn gần như dùng hết sự tự chủ của mình để nói với Hoàng Phủ Anh bằng một giọng ôn hòa nhất.
Nhưng vô dụng, Hoàng Phủ Anh vẫn bị vẻ mặt của hắn làm cho sợ hãi vội vàng cúi thấp đầu xuống, ấp a ấp úng thật lâu vẫn chưa dám nói chữ nào.
Liên Kiều thấy vậy liền “hừm” một tiếng, ngẩng mặt lên nhìn Lãnh Thiên Dục, ‘Anh dọa em ấy sợ kìa!’
Lãnh Thiên Dục chỉ cười nhạt một tiếng: ‘Anh chỉ đang hỏi ý kiến của Anh Anh thôi mà. Anh Anh, trả lời anh Lãnh !’
‘Em … em …’
Trong lòng Hoàng Phủ Anh cực kỳ mâu thuẫn, trả lời phải thì sợ khiến cho anh Lãnh không vui, dù sao cô cũng không phải Liên Kiều có thể điềm nhiên không sợ sệt trả lời hắn, còn nếu nói không phải thì đúng là trái với lòng mình bởi dù sao cô cũng rất muốn cùng Tiểu Tuyền và Liên Kiều tâm sự đến trời sáng luôn nha.
‘Ai ya, Lãnh Thiên Dục anh thật phiền nha. Anh Anh đương nhiên là sẽ ngủ cùng phòng với bọn em rồi.’ Liên Kiều trả lời hắn một cách dứt khoát, gọn ghẽ.
‘Ồ, thật sao?’
Ngược lại với suy nghĩ của mấy cô gái, Lãnh Thiên Dục thật thoái mái nhướng mắt nhìn Hoàng Phủ Anh: ‘Anh Anh, trong lòng anh Lãnh em là một cô gái rất hiểu chuyện, mà đúng là như vậy, phải không?’
‘Này, Lãnh Thiên Dục, anh nói gì vậy?’ Liên Kiều nghe ra trong lời nói của hắn có ẩn ý nhưng vẫn chưa hiểu rõ hắn muốn ám chỉ điều gì.
‘Anh chỉ là ăn ngay nói thật thôi!’ lắc đầu trong lòng thầm cười khổ, nha đầu này đúng là quá thông minh.
Hoàng Phủ Anh cắn môi, lắp bắp nói: ‘ anh Lãnh , em … em’
‘Em muốn tối nay nghỉ ngơi thật tốt phải không?’
Lãnh Thiên Dục trực tiếp ngắt lời cô, bàn tay to lớn vỗ vai cô, nói: ‘ anh Lãnh biết em thích nhất là màu trắng cho nên đã đặc biệt thu xếp một gian phòng riêng cho em, em nhất định sẽ thích căn phòng đó lắm. Tối nay nhớ nghỉ ngơi thật tốt nhé!’
Rồi không đợi cô trả lời, trực tiếp quyết định thay cô.
Ba cô gái mà thiếu đi một người vậy thì hai người kia đương nhiên cũng chẳng có tâm tình mà tâm sự quá khuya. Chiêu này đúng là tuyệt! Hắn đắc ý nghĩ thầm.