Chuyện Sở Phong giết chết bốn người Tống Thanh Phong, Bạch Vân Phi, Lưu Tiêu Dao và Đường Nhất Tu nhanh chóng được truyền ra, dường như tất cả mọi người trong giang hồ đều biết chuyện này.
Nhưng nơi hỗn loạn nhất sau tin tức này vẫn là tứ đại môn phái: Hỏa Thần môn, Tiêu Dao cốc, Bạch Tàng giáo, Nguyên Cương tông.
Bọn họ là bốn trong sáu môn phái đã phát lệnh truy nã Sở Phong, nhưng hiện giờ vẫn chưa bắt được Sở Phong, còn đệ tử của bọn họ lại bị Sở Phong giết, chuyện này đúng là rất nhục nhã.
Hơn nữa, bốn người Tống Thanh Phong chính là những đệ tử được bồi dưỡng nhiều năm của những môn phái này, bọn họ đã đặt rất nhiều kỳ vọng vào những đệ tử này, hi vọng họ có thể giúp môn phái của mình đứng đầu thiên hạ.
Vậy mà hiện tại họ đều bị giết, mà lại đều bị một người giết, những vị tông chủ kia sao có thể chấp nhận sự thật này? Sao có thể nhẫn nhịn được? Sao có thể thừa nhận sự việc này chứ?
Ngày hôm nay, bốn đại nhân vật của tứ đại môn phái lại tề tựu. Tông chủ Nguyên Cương tông, Môn chủ Hỏa Thần môn, Cốc chủ Tiêu Dao cốc, Giáo chủ Bạch Tàng giáo, lại tụ tập lại một lần nữa tại Tiêu Dao cốc từ sau lần gặp ở đại hội Thông Gia.
"Chẳng lẽ chúng ta thật sự phải mời Bách Diện lão nhân ra tay sao?" Tông chủ Nguyên Cương tông hỏi.
"Ta cũng cảm thấy như vậy không ổn lắm, dù sao mấy người chúng ta cũng là trưởng môn phái ở đại lục Cửu Châu này, vậy mà hiện tại phải mời sát thủ tới, chuyện này mà truyền ra ngoài thì còn thể thống gì nữa." Giáo chủ Bạch Tàng giáo cũng nói.
"Bây giờ các vị còn sợ mất mặt sao, hiện tại chúng ta còn chưa là đề tài bị bàn tán hay sao chứ? Trên lệnh truy nã viết rõ ràng Sở Phong đạt tới Huyền Võ tam trọng, nhưng thực lực của hắn lại đã đạt tới Huyền Võ thất trọng, không những vậy, hắn còn giết cả bốn đệ tử mà chúng ta bồi dưỡng nhiều năm nữa, chuyện này... đúng là mất mặt mà." Môn chủ Hỏa Thần Môn thở dài.
"Mất mặt chỉ là chuyện nhỏ, chúng ta không thể để bốn đứa nhỏ hi sinh vô ích. Tuy Tiêu Dao không có quan hệ huyết thống với ta, nhưng ta thật sự xem nó không khác gì con trai của mình, giờ nó chết thảm như vậy, sao ta có thể ngồi im không để ý?"
"Tuy lần này mời Bách Diện lão nhân ra tay đúng là truyền ra ngoài cũng không phải chuyện tốt đẹp gì. Nhưng có người nào biết chúng ta mời Bách Diện lão nhân ra tay đâu? Bách Diện lão nhân là sát thủ đứng đầu đại lục Cửu Châu, chẳng lẽ một trăm vạn viên Huyền Châu mà chúng ta treo thưởng trên lệnh truy nã không khiến ông ta động lòng sao?"
"Vậy nên, dù chúng ta có mời Bách Diện lão nhân thì mọi người bên ngoài cũng chỉ thấy, Bách Diện lão nhân tới vì phần thưởng thôi."
"Hơn nữa, Bách Diện lão nhân hoàn toàn không giống người bình thường. Ông ta là một Giới Linh Sư áo lam, là một cường giả đạt tới Thiên Võ tam trọng. Điều quan trọng nhất là thủ đoạn tìm người của ông ta là đệ nhất thiên hạ, chỉ có người ông ta không muốn tìm, chứ chắc chắn không có người ông ta không tìm thấy, giờ chúng ta muốn giết Sở Phong, cũng chỉ có thể nhờ ông ta ra tay thôi." Cốc chủ Tiêu Dao cốc nói.
"Nói thế cũng không sai, nhưng yêu cầu của ông ta là chúng ta đưa năm mươi vạn viên Huyền Châu cho ông ta trước, sau khi ông ta giết Sở Phong thì đưa số còn lại. Yêu cầu này hình như hơi quá đáng? Nếu ông ta nhận Huyền Châu rồi nhưng không làm việc thì chúng ta phải làm thế nào? Chẳng lẽ lại bị lừa tiếp?" Tông chủ Nguyên Cương tông lo lắng nói.
"Đúng vậy, vốn tiền thưởng trên lệnh truy nã là do cả sáu môn phái cùng hợp lại, giờ bốn môn phái chúng ta liên hợp mời Bách Diện lão nhân, mà ông ta lại muốn nhận năm mươi vạn viên Huyền Châu trước rồi mới làm việc, nhưng không lẽ năm mươi vạn viên Huyền Châu này chỉ do bốn môn phái chúng ta bỏ ra, nếu vậy thì quá mạo hiểm." Giáo chủ Bạch Tàng giáo cũng cảm thấy chuyện này không ổn.
"Bách Diện lão nhân có thể đứng trong bảng đệ nhất sát thủ, không chỉ do ông ta muốn giết người thì không ai có thể sống sót mà còn vì ông ta có tiếng là xem trọng lời hứa, ngoài tiền thưởng, ông ta không lấy bất kỳ thứ gì khác."
"Hơn nữa, hiện tại bốn đệ tử mà chúng ta bồi dưỡng cẩn thận từ lâu đã chết, các người còn tính toán vài viên Huyền Châu, chẳng lẽ tính mạng của bốn đứa trẻ không bằng mười vạn viên Huyền Châu sao?"
"Nếu các người cảm thấy không ổn thì cứ lui ra, Tiêu Dao cốc ta có thể tự mình đưa ra năm mươi vạn viên Huyền Châu." Cốc chủ Tiêu Dao cốc hơi tức giận.
"Chuyện này..." Tông chủ Nguyên Cương tông và Giáo chủ Bạch Tàng giáo nhìn nhau, hoàn toàn không nói gì.
"Hỏa Thần Môn chúng ta đồng ý mời Bách Diện lão nhân ra tay." Môn chủ Hỏa Thần Môn nói.
"Tiêu Dao cốc chủ, năm mươi vạn viên Huyền Châu không phải số lượng nhỏ, nếu chỉ có mỗi Tiêu Dao cốc gánh vác thì tài lực chắc chắn sẽ bị hao tổn rất nhiều, tốt nhất cả bốn môn phái chúng ta cùng gánh vác đi." Sau khi suy nghĩ một lúc, Tông chủ Nguyên Cương tông cười nói.
"Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta vẫn nên cùng gánh vác đi. Chúng ta phải báo thù cho mấy đứa trẻ chứ, hơn nữa, chúng ta cũng phải lấy lại Tu La Quỷ Phủ nữa." Giáo chủ Bạch Tàng giáo cũng cười nói.
"Vậy chuyện này cứ quyết định như thế đi, giờ ta sẽ liên lạc với Bách Diện lão nhân." Nói xong, Cốc chủ Tiêu Dao cốc lấy ra một chiếc lồng chim rất đặc biệt.
Trong lồng chim này có một con cú đầu ưng rất kỳ lạ. Nói nó kỳ lạ là vì con chim này có tận sáu đôi cánh.
Loài chim này cực kỳ quý hiếm, chỉ có những người đứng đầu trong các môn phái mới nuôi được, được xem như là một công cụ truyền tin. Tốc độ của nó nhanh như tốc độ ánh sáng, dường như ít người có thể đuổi kịp, nên người trong giang hồ đặt tên cho nó là: Chim truyền tin.
Nhưng mà con chim truyền tin này không phải do Cốc chủ Tiêu Dao cốc nuôi dưỡng mà là do Bách Diện lão nhân đưa tới. Nên nói đúng ra thì không phải bọn họ mời Bách Diện lão nhân tới giết Sở Phong mà thực ra là ông ta tự mình đề cử.
"Các vị, ta nghĩ mọi người đều đã chuẩn bị đủ Huyền Châu rồi?" Cốc chủ Tiêu Dao cốc lấy ra một túi càn khôn, trong đó có mười hai vạn năm ngàn viên Huyền Châu, là thứ mà ông ta đã chuẩn bị từ trước. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
Thấy vậy, những người khác cũng lấy túi càn khôn đựng Huyền Châu trong người ra, tới lúc đếm đủ năm mươi vạn viên Huyền Châu cho vào túi càn khôn thì Cốc chủ Tiêu Dao cốc cột túi càn khôn này vào đùi con chim.
"Tiêu Dao cốc chủ, ông chắc chắn đây là con chim Bách Diện lão nhân truyền tới sao, không phải có người muốn gạt chúng ta chứ?" Thấy thế, Tông chủ Nguyên Cương tông hơi lo lắng hỏi kỹ càng.
"Không dám giấu các vị, Tiêu Dao cốc chúng ta từng làm rất nhiều giao dịch với Bách Diện lão nhân nên ta nhận ra con chim truyền tin này của ông ấy. Đây là con chim truyền tin của ông ấy, chính xác không cần nghi ngờ."
Vừa nói, ông ta vừa phất tay thả con chim đi, con chim truyền tin bay vút vào bầu trời, chỉ thấy một ánh sáng vụt qua, con chim truyền tin đã biến mất không thấy đâu, thậm chí cả một hơi thở cũng không ai nhận ra được.
Biên giới Tần Châu, Sở Phong vẫn ở nơi này. Đã mấy ngày rồi nhưng Tử Linh vẫn chưa tới tìm hắn.
Mà trong khoảng thời gian này, Sở Phong cũng không rảnh rỗi, hắn chém giết rất nhiều đệ tử và trưởng lão của lục đại môn phái, trong đó có một vị trưởng lão đã đạt tới Nguyên Võ cảnh.
Tuy nói ông ta đạt tới Nguyên Võ cảnh nhất trọng nhưng lúc Sở Phong giết ông ta cũng không dùng nhiều sức lực như lúc giết đám người Tống Thanh Phong nên Sở Phong cũng nhận ra một chuyện.
Hiện tại, thực lực Huyền Võ thất trọng của hắn có thể giết những kẻ đạt tới Thiên Võ thất trọng. Còn những người đạt tới Thiên Võ nhị trọng thì nếu không phải quá mạnh, chắc hắn cũng có thể đánh lại được. Còn nếu đối mặt với Thiên Võ tam trọng thì chắc hắn cũng chỉ có thể chạy thôi.