*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiên Ma Thể Sư Tôn Thiên
Tác giả: Nam Chi
Editor: Mạc Vô Thần
.:Chương 53:.
Tù Chương thành.
Bên trong một căn phòng.
Tân Thần liếc Tân Liệt, nói, “Giờ phải làm sao đây? Người sư phụ muốn đã chạy rồi, vốn định đuổi theo thì lại bị Kỳ Liên Sinh Ma Luân tông đến phá đám, nếu chúng ta vẫn cứng đầu đuổi theo e rằng kết quả vẫn thất bại như cũ.”
Khắp người Tân Liệt bao phủ bởi một lớp máu tanh tưởi, ánh đỏ, vẻ mặt gã âm trầm gằn giọng, “Giờ có nói gì cũng vô dụng. Khi đó vì cố kỵ đệ tử Ninh Phong sẽ huỷ Tử Phủ Càn Khốn thế giới nên không dám đánh bừa, sơ suất để hắn chạy thoát. Chưa kể thần hồn Ninh Phong trên người thằng nhóc Liễu Quân Trì cũng không bắt được, bốn tên đó đúng là phế vật, chỉ là một Nguyên Anh hậu kỳ cỏn con, đã không đánh được hắn thì thôi, mà còn chết mất ba người, dư mỗi một kẻ đào tẩu, càng là phế vật trong phế vật, không thể dùng.”
Tân Thần nói, “Nếu đã trắng tay, ta nghĩ nên về báo sư tôn một tiếng, ăn miếng trả miếng.”
Tân Liệt nhếch miệng, “Ăn miếng trả miếng chỉ sợ không được, Xương Gia và Liễu Quân Trì ắt hẳn đã mang thần hồn Ninh Phong về Đan Càn tiên tông, mà chúng ta lại không thể trực diện đối đầu tại địa bàn Đan Càn tiên tông được, xem ra chỉ đành về thỉnh tội với ngài.”
Tân Thần suy nghĩ, “Nếu chỉ còn cách về thỉnh tội, vậy phải tìm cách để sư tôn nguôi giận, bằng không chúng ta ăn không ít đắng đâu.”
Tân Liệt đáp, “Tưởng gì chứ chuyện này rất đơn giản, trên đường bắt vài chục tên Nguyên Anh về tặng sư tôn bồi bổ là được, ngài ắt hẳn không khó xử chúng ta. Hơn nữa trước giờ sư tôn luôn coi trọng chúng ta, đối xử khác biệt.”
Tân Thần nói, “Coi ra chỉ đành vậy.”
Lại hỏi, “Còn tên Nguyên Anh trốn về thì sao, để ta hấp thu gã?”
Tân Liệt không mấy quan tâm, “Tuỳ ngươi xử trí.”
Xương Gia chân quân không muốn chần chờ thêm giây phút nào, việc bọn họ đang giữ thần hồn Ninh Phong nếu truyền ra ngoài chỉ sợ càng thu hút thêm nhiều kẻ thù khác.
Dù rằng Xương Gia chân quân trước giờ chưa từng e ngại mấy chuyện này, tuy nhiên lại đặc biệt lo lắng thần hồn sư tôn xảy ra vấn đề, cho nên suốt một đường không hề dừng lại nghỉ ngơi, rốt cuộc cũng đến Đan Càn tiên tông.
Kỳ Liên Sinh biết quy củ Đan Càn tiên tông, nếu không phải chính thức tới bái phỏng thì không ai ra chiêu đãi y cả, vì vậy y quyết định đến Thanh Bình cốc, tìm quản sự nói chuyện rồi kiếm động phủ ở đâu đó tu luyện.
Mặc dù Xương Gia chân quân có hơi khắc khẩu với Kỳ Liên Sinh một xíu, nhưng cũng thật tâm cảm tạ y, “Kỳ huynh, dọc đường này đa tạ ngươi.”
Kỳ Liên Sinh không hề kể công, “Ta có việc nên mới đến, cũng không phải đặc biệt bồi ngươi.”
Tiếp đó Xương Gia chân quân chắp tay cúi người, “Đã vậy, ta phải về Nhật Cảnh Phong gấp, đợi sau khi báo cáo sư tôn xong lại đến chiêu đãi ngươi.”
Xương Gia chân quân và Quân Trì quay về Nhật Cảnh Phong.
Nhật Cảnh Phong vẫn là Nhật Cảnh Phong đó giờ, chưa từng thay đổi.
Ngay trước Càn Nguyên đại điện, Xương Gia chân quân bỗng dừng lại nói với hắn, “Ta bái kiến sư tôn trước, xem ngài có muốn gặp ngươi không đã.”
Quân Trì còn tưởng mình cũng có thể gặp Ninh Phong, ai ngờ còn chưa kịp nói câu nào thì Xương Gia chân quân đã chặn họng, kiểu như Quân Trì bị sư tôn xua đuổi không hề muốn gặp hắn tí nào lắm á. Quân Trì xụ mặt buồn bực nói, “Ta xuất lực làm việc cho y, vừa trở lại thì y chả thèm gặp.” Chẳng phải quá đáng lắm sao?
Xương Gia chân quân ít lời nhiều ý an ủi hắn, “Sư đệ chớ buồn bực, sư tôn trước giờ rất ít gặp người. Không phải tại ngài chướng mắt ai, chỉ là không thích gặp người thế thôi. Sau này bị trọng thương, trong thời điểm suy yếu ngài lại càng phải cẩn thận hơn.”
Quân Trì nghe ra ám chỉ trong lời nói, tại thời điểm suy yếu gặp người sẽ xuất hiện vấn đề, nhưng rốt cuộc là vì sao?
Quân Trì dẫu có nghi hoặc nhưng không thể tự mình đoán ra nguyên nhân.
Chỉ đành đáp, “Vậy ngươi đi gặp y trước đi, ta ở ngoài chờ. Lưu Cảnh đang ở chỗ ta, giờ đưa ngươi hay sao?”
Thấy Xương Gia chân quân gật đầu, Quân Trì mang Doãn Lưu Cảnh từ nhẫn trữ vật ra, nhìn y nhắm mắt an tường trông như đang ngủ, ai lại nghĩ rằng y đã… mất rồi.
Quân Trì nhìn y, tim hơi nhói, khó chịu.
Chỉ mới đây thôi nhóc con Doãn Lưu Cảnh còn tung tăng nhảy nhót, có lẽ do ít tiếp xúc với người khác, bị đè nén từ lâu rồi, vì thế khi ở cạnh hắn, tính tình y cứ như bạo phát, ồn ào, hiếu động, như một đứa trẻ.
Kỳ thật Quân Trì rất thương y, dù cho cả hai chỉ mới gặp nhau mấy ngày, nhưng, giống như duyên phận vậy, không thể dùng thời gian đong đếm được.
Doãn Lưu Cảnh rất khác, hoàn toàn bất đồng so với Quân Yến, nhưng chẳng hiểu sao từ y, hắn tại thấy bóng dáng đệ đệ mình.
Quân Trì ôm Doãn Lưu Cảnh giao cho Xương Gia chân quân, bặm môi hồi rồi nói, “Sư huynh, ngươi giữ y cẩn thận đấy.”
Xương Gia chân quân cũng ôm y rất cẩn thận, ngay khi hắn xoay người định vào trong điện, chợt nghe Quân Trì hô, “Sư huynh, phải chăng lát nữa Lưu Cảnh sẽ không tồn tại nữa?”
Xương Gia chân quân thở dài, “Y vốn là sư tôn.”
Quân Trì xoay người, đưa lưng đối diện cửa đại điện, không nhìn Doãn Lưu Cảnh nữa, vẫy vẫy tay với hắn, “Được rồi, ta không còn gì hỏi nữa.”
Hắn đứng thần người chốc lát, rồi len lén quay đầu nhìn, đến khi bóng dáng Xương Gia chân quân ôm Doãn Lưu Cảnh hoàn toàn khuất hẳn, Quân Trì lại phát ngốc nhìn cửa đại điện cao sừng sững, cũng không định trở về viện, ngồi xuống tại một gốc cây ngô đồng vừa to vừa cao mới kiếm được, cái cây này tán lá xum xuê tươi xanh, phát triển rất tốt.
Quân Trì nhớ lại sự tích phượng hoàng phi ngô đồng*, càng phát hiện cái cây ngô đồng này trông đẹp đến lạ, ngoài thân dường như mang theo thanh lộ, linh khí nồng đậm nhưng thanh tịnh, không ồn ào, cho dù thật sự có phượng hoàng sống ở đây đi chăng nữa cũng không hề hạ thấp cách điệu.
(*) “Phượng hoàng chi tính phi ngô đồng bất thê, phi trúc thực bất thực” (Đại Nhã) – Phượng hoàng là loài chim trung trinh. Muôn đời đều tìm nhau nơi cội ngô đồng.
Khắp Nhật Cảnh Phong trồng rất nhiều cây ngô đồng, Quân Trì không hiểu, Ninh Phong vốn đâu phải Chu Tước, biến Nhật Cảnh Phong thành cánh rừng ngô đồng làm gì.
Hắn phóng lên một tán cây ngô đồng, khoanh chân ngồi trên một nhánh có vẻ vững chắc, quả thật cảm thấy nó giúp mình mau chóng tĩnh tâm an thần hơn nhiều.
Một lát sau, Tiểu Quân đi ngang qua, phát hiện Quân Trì ngồi đó khiến nàng rất ngạc nhiên, “Tiền bối, ngài trở về rồi?”
Quân Trì cúi đầu nhìn, Tiểu Quân là hoa yêu được Ninh Phong điểm hoá, cho dù tu vi thấp nhưng vẫn có năng lực hoá hình.
Quân Trì cười, “Ừm, về rồi.”
Tiểu Quân nói, “Sân tiền bối hạ cấm chế, cho nên vãn bối không thể vào quét tước mỗi ngày được, không biết giờ tiền bối cần làm liền luôn không?”
Quân Trì nhìn nàng vừa đáng yêu lại cần mẫn, lắc đầu, “Không cần đâu. Mà ngươi mỗi ngày chỉ làm việc vặt như thế thì lấy đâu ra thời gian tu luyện đây?”
Tiểu Quân đáp, “Dạ, vãn bối nhờ tiên quân điểm hoá mới có ngày hôm nay, việc vãn bối chăm sóc hoa cỏ cây cối cho nơi này thật tốt vốn là bổn phận mà.”
Quân Trì “Ừm.” một tiếng, lại tò mò hỏi, “Vì sao Nhật Cảnh Phong lại trồng nhiều cây ngô đồng thế?”
Tiểu Quân như đang nhớ lại, “Lúc vãn bối tới thì Cảnh Nhật Phong đã là một ngọn núi đầy ngô đồng rồi, nghe nói sau khi Ninh Phong tiên quân lập ra Cảnh Nhật Phong thì đã gieo hạt giống ngô đồng. Tuy nhiên ngô đồng ở đây khác xa so với ngô đồng ở nơi khác, trước kia hạt giống ngô đồng ở tiên giới đã được một vị Phật tu đại tiên dùng hương khói gột rửa suốt vạn năm, tự nhiên có phật tính.”
Nói đến đây, nàng còn hành lễ với cây ngô đồng mà Quân Trì vừa ngồi khi nãy, “Bọn họ vượt xa nhiều so với vãn bối, chỉ là không thể hoá hình mà thôi. Ngô đồng vốn là loài cây có linh tính, lại từng hưởng qua hương khói, cho nên có công dụng thanh lọc âm khí tà khí chướng khí, hiệu quả rất tốt. Đây cũng là lí do vì sao Nhật Cảnh Phong là địa phương thanh tịnh hơn bất kỳ nơi nào ở Đan Càn tiên tông.”
Quân Trì gật đầu, lòng có điều suy tư.
Tiểu Quân nói với Quân Trì thêm hai câu rồi chuẩn bị về chỗ mình tu hành, Quân Trì chợt nhớ ra, gọi nàng lại hỏi chuyện Khổng Hư và Bạch Kiếm, “Chẳng hay hai người bọn họ giờ ra sao? Từ lúc ta đến Nhật Cảnh Phong chưa gặp qua hai người họ.”
Tiểu Quân cười cười, tò mò hỏi, “Tiền bối quen Khổng tiền bối và Tiểu Bạch tiền bối?”
Quân Trì, “Chúng ta thông qua đại hội nhập môn cùng một lúc, cũng xem như có duyên.”
Tiểu Quân đáp, “Hai vị tiền bối sau khi được tiên quân chỉ điểm đều đến hậu sơn bế quan tu hành, chỉ sợ trong thời gian ngắn sẽ không xuất quan.”
Quân Trì lại hỏi, “Ở đây có hậu sơn à?”
Tiểu Quân cong mắt cười, nhìn rất đáng yêu, “Tất nhiên là có rồi, từ chỗ sân tiền bối ở vòng ra phía sau thì đã đến hậu sơn rồi. Bất quá chỉ có một ngọn cho phép người khác vào, còn hai ngọn kia là cấm địa của Nhật Cảnh Phong, cấm chế rất mạnh không thể qua được.”
Rồi xong, Quân Trì biết sự tò mò của mình đã bị khởi dậy, nhưng hắn biết tò mò cũng có thể hại chết chim, cho nên cố gắng kiềm chế cái thứ không quy củ đang ngo ngoe rục rịch trong lòng.
Sau khi Tiểu Quân rời khỏi, Quân Trì lại bay lên cây tu luyện, từ khi nguyên đan trong người hoá thành yêu ma anh, tu vi hắn đã tiến bộ không ít, nhưng dẫu sao đây cũng không phải Nguyên Anh của hắn, cho nên không thể sử dụng Nguyên Anh này tiến vào Hoá Thần cảnh giới, hơn nữa càng không thể lập ra Tử Phủ Càn Khôn thế giới cho riêng mình.
Nếu không phải hắn là Chu Tước, vốn dĩ có Chu Tước chân hoả, thì trình độ Nguyên Anh hậu kỳ hắn bây giờ quả thật không bằng với người cùng cấp bậc.
Quân Trì đột ngột mở mắt, nhìn Xương Gia chân quân đang đứng dưới tán cây, Xương Gia chân quân thẳng lưng vận trường bào cao quan, nhưng biểu tình lại mang theo ưu lo, Quân Trì nhảy xuống đất, đáp ngay trước mặt Xương Gia chân quân, “Sư huynh, sao chỉ một chuyến gặp Ninh Phong mà nhìn ngươi sầu não thế?”
Xương Gia chân quân nhìn hắn, “Sư tôn bảo ta gọi ngươi vào, ngài muốn gặp ngươi.”
Lòng Quân Trì thấy vui vui, nghĩ thầm không phải khi nãy sư huynh bảo y không thích gặp ta sao, giờ lại muốn gặp kìa, bất quá hắn không tỏ vẻ ra bên ngoài, giả bộ cung kính hỏi Xương Gia chân quân, “Sư huynh, ngươi nhìn xem, bộ dáng ta hiện tại có ổn không, mặc vậy gặp tiên quân sẽ không thất kính chứ?”
Xương Gia chân quân nhíu mày gõ Quân Trì một cái như hồi Quân Trì dạy dỗ Doãn Lưu Cảnh, đau điếng, Quân Trì cũng chưa kịp phòng ngự, cái trán trơn bóng ửng lên một vệt hồng quái lạ, Xương Gia chân quân lườm hắn, “Theo ta. Gặp sư tôn phải tôn kính. Bằng không ngài giận thì ta không giúp được gì đâu.”
Quân Trì ôm trán “Ò.” một tiếng, xem như đáp ứng.
Quân Trì theo ngay sau Xương Gia chân quân tiến vào Càn Nguyên đại điện, bên trong rất rộng, nhưng ngoài một cái ghế chủ vị ra thì chẳng còn gì khác.
Xương Gia chân quân dẫn hắn quẹo vào một hành lang, trên tường treo rất nhiều bức tranh đa dạng, cũng có một số đồ điêu khắc trông rất tinh xảo.
Hết lành lang là đã tới sau điện.
Quân Trì ngẩng đầu đánh giá xung quanh, mặc dù có nhỏ hơn đại điện thật, nhưng điều khác biệt nhất vẫn là tầng tầng sương bao phủ dẫu bây giờ có đang là ban ngày, khiến người nhìn không rõ.
Hắn thử dùng thần thức, lại phát hiện thần thức hoàn toàn bị ngăn cách, vô pháp thăm dò.
Sau điện không mang lại cảm giác nghiêm túc, thậm chí so với Địa Cực Phong và Thanh Bình cốc mà Quân Trì từng tới, nơi mà có rất nhiều cấm chế trận pháp cường đại, bầu không khí lúc nào cũng áp lực.
Nơi này khác hẳn, giống như nơi ở của phàm nhân, rất bình thường, nhưng cho dù Quân Trì một thân tu vi Nguyên Anh, khi bước vào đây lại chẳng khác nào phàm nhân, phải chăng đây mới là điểm đặc biệt lợi hại của nó?
Mặc dù không khiến người khác áp lực, nhưng đủ khiến một tu sĩ tu vi cao dù có tới đây thì chỉ như một phàm nhân bình thường, một con kiến yếu ớt, một cây gỗ vô dụng.
Quân Trì chợt nhớ tới thời điểm tham dự đại hội nhập môn, tại ải thư tư, tất cả thí sinh, dù là ai đi chăng nữa, đều chỉ là một sự tồn tại bình thường nhất giữa thế giới mênh mông rộng lớn này.
Lòng Quân Trì bỗng dâng trào niềm xúc động lạ kỳ. Ngay lúc đó, trong thần thức chợt vang lên một giọng nói, “Liễu Quân Trì, vào đây.”
Là giọng của Ninh Phong, nhưng nghe y gọi ba từ “Liễu Quân Trì” lại khiến bản thân Quân Trì cứ thấy là lạ, bởi vì ba chữ này được Ninh Phong phát âm đặc biệt rõ ràng, nhưng lại có điểm hàm hồ, không giống như cách nói chuyện khinh khinh phiêu phiêu của y trước đó, thậm chí là trang nghiêm.
Quân Trì có ảo giác, tên của hắn đâu có thêm mấy từ “cố hiền khảo*” linh tinh phía sau đâu, hà tất phải gọi kiểu trang nghiêm vậy làm gì.
(*) nôm na là một kiểu xưng hô dành cho người xưa đã khuất dạng vậy. Không rõ lắm.
Quân Trì chưa kịp phản ứng thì cửa điện đã mở ra, Xương Gia chân quân đứng đằng trước nhường một bước, “Sư đệ, vào đi.”
Quân Trì cúi người, “Dạ, sư huynh.”
Quân Trì vừa bước một bước vào đã thấy sương mù dày đặc, vốn dĩ chỉ ở trước mắt lại xa xa không thấy, thần thức cũng không dùng được, tầm mắt như bị bịt kín.
Quân Trì hơi hoang mang, vậy là ý gì, bảo mình tới gặp y, nhưng y lại không cho mình nhìn gì cả, y nghĩ mình là thần tiên hay sao, ra vẻ mông lung huyền ảo các kiểu.
Quân Trì vừa xụ mặt phun tào trong lòng, vừa ngó nghiêng xung quanh thử gọi, “Ninh Phong?”
Hoàn chương 139.