Tựa Như Sự Dịu Dàng Của Anh

Chương 22: Tính món nợ trước đây




Úc Thanh Chước nói nhiều lời như vậy, có thể nhìn ra được anh đã dồn vào rất nhiều tình cảm.
Nhưng Lương Tùng Đình lại rất bình tĩnh mà nghe hết.
Động tác kéo tay kia của Úc Thanh Chước bị hắn chặn lại, hắn siết cổ tay anh, cười khẽ một cái rồi thấu hiểu nói: “Vẫn nói giỏi vậy nhỉ, Thanh Chước.”
Hai tiếng “Thanh Chước” cuối cùng Lương Tùng Đình nói rất trầm, không mang bất cứ cảm xúc gì.
Sau khi chia tay Lương Tùng Đình không còn gọi anh như vậy nữa, đây cũng không phải xưng hô chỉ thuộc về hai người khi còn yêu nhau, cho nên tiếng gọi “Thanh Chước” này cũng không khác biệt là mấy so với gọi họ tên đầy đủ.
Úc Thanh Chước của hiện tại thật sự muốn bù đắp hết thảy sai lầm trong quá khứ, Lương Tùng Đình cũng nhìn ra được.
Hơn ba tháng nay anh vẫn luôn lo lắng, lần nào gặp mặt cũng mua hoa, đêm khuya tự dâng mình tới cửa rồi nhào vào ngực hắn, vì để Lương Tùng Đình chấp nhận thiết kế nhà cho mình mà dù chuyển tiền rồi cũng không cho các nhà thiết kế khác làm việc.
Ngay cả tiến độ theo đuổi anh cũng tính toán cẩn thận, Lương Tùng Đình nói phiền thì anh sẽ lùi lại một bước, nếu như thái độ hắn tốt hơn thì anh lại tiến lên thêm một chút.
Nói hắn không rung động thì chắc chắn không đúng, nếu không xúc động thì sẽ chẳng có lần hắn lôi Úc Thanh Chước lên giường kia.
Buổi tối vượt rào ấy không phải là những ham muốn dục vọng đã tích tụ bấy lâu của hai người, mà là vô vàn những cảm xúc khác nhau, phá tan lý trí, cũng khiến cho cả hai mất đi sự tự chủ vốn lấy làm tự hào.
Thế nhưng thái độ hiện giờ của Úc Thanh Chước khi nói những lời này lại khác biệt một chút so với trước.
Anh lẳng lặng nhìn thẳng Lương Tùng Đình, giọng nói tuy nhỏ nhẹ nhưng vô cùng rõ ràng, “Em nghiêm túc đó, anh Đình. Không phải… không phải là như trước kia, là kiểu nói chỉ để dỗ ngọt anh quay về.”
Qua nhiều năm đến vậy, rốt cuộc Úc Thanh Chước cũng thừa nhận những lời hối lỗi của mấy lần quay lại năm đó chưa chắc đều là lời thật lòng.
Không gian trong xe khá rộng rãi nhưng khi Lương Tùng Đình áp sát thì vẫn làm cho anh cảm thấy một loại áp lực vô hình. Hắn siết chặt lấy cổ tay anh, Úc Thanh Chước không thể lùi lại nữa.
Vẻ mặt Lương Tùng Đình rất bình tĩnh, không nhìn ra bất cứ cảm xúc nào. Giọng điệu của hắn vẫn vững vàng, lặp lại một câu anh vừa nói: “Cậu nghiêm túc.”
Hắn dừng một giây để gật đầu, nói tiếp: “Có phải tôi đây không nên phụ sự nghiêm túc này của cậu không?”
Úc Thanh Chước mở lớn mắt, vẫn đang cố nghiền ngẫm ý tứ của lời này thì Lương Tùng Đình đã buông tay anh ra, sau đó tháo dây an toàn, “Đi ăn cơm thôi.” Dứt lời liền mở cửa xuống xe.
***
Đồ ăn ở nhà hàng này rất ngon, ngoài cửa sổ phòng ăn còn có rừng trúc nhỏ, phong cảnh đẹp đẽ và thanh tịnh. Tối đó Lương Tùng Đình ăn không ít, đến cuối bữa Úc Thanh Chước không giành lấy hóa đơn, bữa ăn là do Lương Tùng Đình trả tiền.
Trong bữa tối hai người vẫn ưu tiên ăn uống, Úc Thanh Chước chủ động tìm đề tài, thái độ của Lương Tùng Đình đối với anh không quá lạnh lùng, anh nói thì hắn cũng tiếp chuyện, chỉ là không nhiều lời.
Một bữa cơm gồm cả thời gian đợi món lên cũng không đến một giờ, Úc Thanh Chước biết Lương Tùng Đình mệt nhọc sau chuyến công tác cần về nhà nghỉ ngơi nên cũng không nấn ná ở nhà hàng, ăn gần xong thì gọi nhân viên qua thanh toán, kết quả là bị Lương Tùng Đình cầm trước để quét mã.
Ra khỏi nhà hàng Úc Thanh Chước phàn nàn: “Em mời anh ăn cơm mà sao cuối cùng lại là anh trả tiền.”
Lương Tùng Đình không nói gì, giữa hắn và Úc Thanh Chước cũng không chỉ thiếu một chầu cơm này.
Nhà hàng rất gần khu chung cư mà Lương Tùng Đình ở, Úc Thanh Chước chở hắn về còn chưa đến mười phút.
Xe dừng ở trước cổng chung cư, Úc Thanh Chước xuống xe lấy hành lý. Hai người đều đi xuống cuối xe, Lương Tùng Đình tự mình xách chiếc vali nặng nề của hắn xuống, cũng giống ở sân bay, hắn không để anh làm.
Sau khi hắn nói câu “Đi đây.” thì Úc Thanh Chước bỗng nhiên gọi một tiếng “Anh Đình” rồi sải bước đi đến trước mặt hắn, chần chừ hỏi: “Lúc nãy anh bảo không phụ sự nghiêm túc của em… là có ý gì?”
Úc Thanh Chước thông minh cỡ nào chứ, nhưng dù âm thầm suy nghĩ suốt bữa cơm thì vẫn không đoán được ý của Lương Tùng Đình. Anh cảm thấy nếu còn tự suy đoán tiếp nữa thì chắc chắn đêm nay bản thân sẽ mất ngủ, vậy nên không nhịn được mà trực tiếp hỏi hắn.
Một tay Lương Tùng Đình cầm vali một tay đút túi quần, hắn quay đầu nhìn anh, thản nhiên trả lời: “Cậu nói cậu nghiêm túc. Được, Úc Thanh Chước, vậy chúng ta sẽ nghiêm túc tính những món nợ trước đây.”
***
Vào ngày Úc Thanh Chước đến quán bar tặng hắn quà sinh nhật rồi nói “Anh chờ đó, em sẽ theo đuổi anh”, khi ấy trong lòng hắn còn cảm thấy hả dạ đắc ý.
Sau đó là cái đêm anh đến nhà hắn, quỳ ở trước sofa, lời nói biến thành “Em không thể lùi bước, nếu còn lùi thì sẽ không còn sau này nữa” khiến cho hắn không khỏi mềm lòng.
Rồi đến tối nay ngồi trong xe, Úc Thanh Chước nói “Em muốn nuông chiều anh, không màng đến kết quả” thì rốt cuộc tâm tư hắn đã hoàn toàn thay đổi.
Lương Tùng Đình không biết anh đã gặp Lộ Bạch Phỉ ở tiệc rượu Đức Sĩ, nhưng hắn biết, nếu thực sự thật lòng yêu một người thì sẽ không đòi hỏi nhận lại bất cứ thứ gì từ đối phương.
Hắn đã từng trải qua, vậy nên bây giờ Úc Thanh Chước nói là anh nghiêm túc, Lương Tùng Đình tin.
Khoảng thời gian khi Úc Thanh Chước vừa về nước anh đã dùng mọi cách để liên lạc với hắn, cho đến nay bọn họ có thỉnh thoảng gặp gỡ, nhìn bề ngoài thì có vẻ mối quan hệ giữa hai người đã dịu đi nhưng cho dù hắn đã từng dao động thì trong lòng trước sau vẫn một mực không tin.
Trong sáu năm hoàn toàn xa cách ấy, không phải hắn chưa từng nghĩ tới Úc Thanh Chước.
Đương nhiên hắn nhớ chứ.
Úc Thanh Chước là một người rất có sức thu hút, từ ngày nhỏ đã vậy. Khí chất đặc biệt trên người anh, sự lém lỉnh đáng yêu khi còn nhỏ, vẻ quyến rũ hào hoa khi thành niên, tất cả đều khiến Lương Tùng Đình yêu thích không thôi, nếu không thì hắn đã chẳng nhớ mãi không quên anh như vậy.
Nhưng nỗi nhớ mà Lương Tùng Đình dành cho Úc Thanh Chước đều rất ngắn, chỉ một chút giống như chuồn chuồn lướt nước thôi. Bởi vì một khi nhớ là sẽ có rất nhiều ký ức khi chia tay xuất hiện đâm vào tim hắn, làm hắn không thể suy nghĩ được gì nữa.
Lương Tùng Đình là một người có tính cách mạnh mẽ hào sảng, sẽ không vì một tình yêu không có tự tôn mà cứ mãi đắm chìm lưu luyến.
Năm đầu tiên Lương Nhạn Thành mất, hắn trải qua tất cả mọi chuyện rất khó khăn. Mặc dù mẹ vẫn còn và quan hệ hai người cũng khá tốt nhưng sau khi ba mẹ ly hôn hắn luôn ở với ba, tình cảm làm bạn bên nhau vẫn sâu sắc hơn nhiều.
Mới hơn hai mươi tuổi mà người thân nhất lại đột ngột qua đời, Lương Nhạn Thành còn để lại rất nhiều điều cần phải xử lý, Lương Tùng Đình bắt buộc phải đối mặt với vô vàn thứ chuyện.
Không ngoa khi nói rằng Úc Thanh Chước là cọng rơm cuối cùng đủ nặng để làm hắn suy sụp, nhưng cuối cùng Lương Tùng Đình vẫn kiên cường bước tiếp.
Lại qua mấy năm, hắn như liều mạng mà học hành và làm việc, thức đêm tăng ca là chuyện thường, mỗi ngày chỉ ngủ bốn năm giờ cũng thường xuyên xảy ra.
Sự nỗ lực và thiên phú của hắn đều xứng đáng với những gì hôm nay hắn có được, mà Úc Thanh Chước đã không còn là một phần của cuộc đời hắn từ lâu rồi.
Ngần ấy năm đường tình của Lương Tùng Đình vẫn thênh thang, nghiêm túc bên nhau cũng chỉ có một mình Thẩm Lâm, phần là vì hắn thật sự rất bận, căn bản không rảnh để quan tâm chuyện khác. Vả lại cảm xúc của hắn khá lạnh nhạt, trên phương diện yêu đương cũng không cưỡng cầu gì. Nhưng việc này không hề liên quan đến Úc Thanh Chước, không phải do hắn không bỏ xuống được mối tình đầu mà sống thành thế này, chỉ là hắn đã đi một quãng đường rất dài mà thôi.
Nếu Úc Thanh Chước tùy tiện theo đuổi giống trước đây, vậy thì hắn cũng mặc kệ anh muốn làm gì thì làm, dù sao đến cuối cùng cũng không có kết quả, Úc Thanh Chước sẽ luôn là người rời đi như vô số lần trước.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
Bây giờ anh giãi bày hết lòng hết dạ, thể hiện rằng dù ra sao đi nữa cũng phải cố gắng mà bù đắp.
Nhưng còn hắn thì sao.
Bảy năm lâu lắm, hắn không muốn dẫm lên vết xe đổ.
***
Úc Thanh Chước nghe vậy thì không giấu được vẻ sửng sốt, anh nhìn chằm chằm Lương Tùng Đình, yết hầu lên xuống mà chẳng nói tiếng nào.
Lương Tùng Đình nói xong thì kéo vali đi. Bánh xe lăn trên mặt đường xi măng tạo thành một chuỗi tiếng lộc cộc.
Úc Thanh Chước vẫn đứng ở đuôi xe nhìn theo bóng dáng cao lớn ấy đi vào cửa chung cư rồi biến mất bên dưới những bóng cây, bấy giờ mới dời đi tầm mắt.
Món nợ dai dẳng từ bảy năm trước, lãi mẹ sinh lãi con đến tận giờ, không biết lại có thêm bao nhiêu thù mới hận cũ.
Anh không dám nghĩ đến.
Lương Tùng Đình nói muốn tính toán với anh. Tính thế nào Úc Thanh Chước không biết, càng suy nghĩ càng cảm thấy lo sợ.
Đêm đó Úc Thanh Chước vẫn gửi tin nhắn chúc ngủ ngon cho Lương Tùng Đình, vẫn giống như trước đây, không nhận được bất cứ phản hồi nào.
Sang tuần mới công việc của anh bận rộn hơn. Viện nghiên cứu sách cổ sắp nhận phục chế một lô kinh Phật xuất xứ từ thời Đường nhưng không may lại thiếu kiểu giấy lót cùng loại, Úc Thanh Chước và vài đồng nghiệp khác phải chạy qua chạy lại giữa trung tâm nghiên cứu và nhà máy sản xuất giấy, vừa chờ kết quả kiểm tra của mẫu giấy cũ vừa liên hệ với nhà máy để cố gắng mô phỏng kỹ thuật giấy thời Đường.
Không chỉ thế trường cao đẳng cũng bắt đầu khai giảng, Úc Thanh Chước phải lên lớp ba buổi một tuần, giáo án cũng cần phải chuẩn bị.
Vài ngày liên tục đầu óc anh bộn bề rối mù, thế nhưng vẫn luôn tận dụng mọi lúc có thể để nghĩ về lời nói đêm ấy của Lương Tùng Đình.
Cho dù chột dạ cũng không thể lùi bước, điểm này anh luôn rõ.
Chiều thứ tư sau khi dạy học xong, Úc Thanh Chước nghĩ thầm hay là đi gặp Lương Tùng Đình, tháng này hai người gặp nhau quá ít, thành ra có vẻ anh không đủ thành ý.
Úc Thanh Chước ra khỏi giảng đường, không lập tức lái xe rời đi mà ngồi trong xe gửi tin nhắn cho Lương Tùng Đình.
– Anh Đình, anh đang ở Tạo Nghệ hay ở bên ngoài thế?
Đợi mười phút hắn không trả lời anh, Úc Thanh Chước nhắn tiếp.
– Nếu tối nay tăng ca thì em mua đồ ăn cho anh nhé.
Gửi tin xong anh ném điện thoại sang một bên. Anh nghĩ chắc hẳn Lương Tùng Đình sẽ không trả lời, dù sao đã nói là sẽ mua đồ rồi, nếu khi đến Tạo Nghệ mà hắn không ở đó thì anh mang về tự mình ăn là được.
Nghĩ vậy anh bèn tìm mấy quán ăn được đánh giá tốt gần trường học, sau đó đặt trước một suất ăn.
Nói muốn chiều chuộng anh Đình nên Úc Thanh Chước đặt cơm cũng cực kỳ chăm chút. Có canh có rau, cá hồi kèm cơm, cộng thêm trà Phổ Nhĩ đặc trưng của quán, tóm lại là một phần ăn lớn vô cùng đầy đủ. Anh lái xe đến quán để lấy cơm trước, thuận đường còn mua thêm một bó hoa hồng trắng.
Thật ra Úc Thanh Chước không thích lái xe lắm, giờ cao điểm ở thành phố lớn quá đông đúc, tắc đường đến mức khiến người mất bình tĩnh.
Anh đi từ trường học đến Tạo Nghệ mất một tiếng đồng hồ. Đến khi bầu trời đã tối đen và còn bắt đầu mưa thì Úc Thanh Chước mới chạy đến trước cửa tòa nhà.
– Anh Đình, em đang ở dưới tầng.
– Chúng mình có thể gặp nhau không? Em mang cơm hộp tới cho anh.
Úc Thanh Chước gửi tin nhắn xong lại đợi thêm một lúc, di động vẫn im lìm không có tin trả lời. Anh ngồi trong xe nhìn cơn mưa bên ngoài, thở dài, dường như anh hơi hiểu Lương Tùng Đình nói muốn tính sổ với anh là như thế nào rồi.
Anh vẫn rất muốn được gặp Lương Tùng Đình, nếu chỉ gửi cơm hộp cho lễ tân thì lái xe một chuyến lâu như vậy đến đây thật sự rất uổng phí.
Mặt tường bằng kính sát đường cái của Tạo Nghệ còn sáng, hẳn là có nhân viên vẫn đang tăng ca. Anh nghĩ chắc chắn Lương Tùng Đình còn ở lại làm việc, chỉ là hắn không muốn nhìn mặt anh mà thôi.
Úc Thanh Chước ngồi trong xe đợi thêm vài phút, chỗ đậu xe trả khách tạm thời này không thể đỗ lâu, hơn nữa anh cũng muốn để Lương Tùng Đình được ăn đồ nóng, còn đợi nữa thì cơm canh sẽ nguội mất.
Không gặp thì thôi vậy, Úc Thanh Chước nghĩ thầm, đưa đồ ăn đến là được rồi.
Cửa sổ của văn phòng Lương Tùng Đình là loại kính một chiều, hắn có thể nhìn thấy khung cảnh ngoài cửa sổ nhưng người bên ngoài lại không nhìn thấy hắn.
Lúc nhận được tin nhắn wechat của Úc Thanh Chước thì hắn đã thấy xe anh dừng bên đường.
Mưa ngoài kia rất lớn, tựa như cơn mưa lúc Úc Thanh Chước đến giảng hòa lần đầu vào bảy năm trước.
Lương Tùng Đình không trả lời anh mà tiếp tục quay lại bên máy tính làm việc. Một lát sau, hắn đẩy ghế xoay đến bên cửa sổ nhìn thoáng qua, vừa lúc bắt gặp bóng dáng Úc Thanh Chước chạy ra từ bãi đỗ.
Đèn đường tạo thành từng vòng sáng mờ nhạt trên mặt đường ẩm ướt, giữa những quầng sáng ấy là bước chân Úc Thanh Chước chạy qua. Anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, áo khoác cởi ra ôm trong ngực giống như đang dùng nó để bao bọc thứ gì, cũng không dùng ô, chắc hẳn vì trên xe không có ô dự phòng.
Lương Tùng Đình nhíu mày nhìn anh chạy trong mưa. Lúc trời quang mây tạnh, từ bãi đỗ xe đến trước cửa Tạo Nghệ đi nhanh thì chỉ mất một phút, nhưng bây giờ trời mưa lớn như vậy cũng đủ để xối ướt sũng cả người.
Úc Thanh Chước chạy vào Tạo Nghệ không đến một phút đã lại chạy trở ra. Lúc này anh đã mặc áo khoác, đi cũng chậm hơn trước, dù sao người cũng ướt hết rồi nên Úc Thanh Chước thấy không cần phải chạy nhanh về nữa.
Đến khi sắp rẽ vào bãi đỗ thì chân anh khựng lại, ngẩng đầu nhìn về phía tầng hai của Tạo Nghệ. Màn mưa dày đặc che đi khuôn mặt Úc Thanh Chước, lát sau anh mới rời mắt đi, xoay người biến mất ở góc đường.
Vài phút sau cô gái trực ở quầy lễ tân mang một phần ăn lớn vào văn phòng Lương Tùng Đình. Đặt đồ ăn xuống xong cô gái trẻ còn cười ghẹo một câu: “Hôm nay sếp Lương gọi nhiều đồ thế.” — trước đây chỉ có một hộp cơm đơn giản thôi.
Lương Tùng Đình nói cảm ơn, chờ lễ tân đi rồi thì hắn mới mở ra cái túi giấy lớn không ướt chút nào kia. Bên trong có năm sáu hộp thức ăn, còn có cả một bó hồng trắng được bọc trong túi nilon.
Tầm mười giờ đêm hôm ấy Úc Thanh Chước vẫn gửi tin nhắn chúc ngủ ngon qua wechat.
Lương Tùng Đình không nhắn lại.
Qua một lúc lâu sau, khi hắn đã tắm xong chuẩn bị lên giường ngủ thì lại nhận được thêm một tin nhắn nữa của Úc Thanh Chước.
– Hôm nay chưa gặp được anh… Anh Đình, em nhớ anh nhiều lắm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.