Tui Bị Quỷ Bám Càng

Chương 4: Thẳng nam Trương Ngu Ngơ




Dịch: Erale
Beta: Cúc kiên cường
Sau khi xem phòng xong Trương Tiện Ngư trở về khách sạn. Lúc lên tầng cậu mới để ý lễ tân đã đổi thành người khác, đột nhiên nhớ tới tiểu Lý tổng bị mình đánh cho cháy đen, cậu suy nghĩ chút rồi xuống quầy lễ tân nghe ngóng tin tức, "Lễ tân lúc trước nghỉ làm rồi?"
"Chị ấy xin nghỉ phép rồi ạ." Lễ tân mới là một nữ sinh nhiệt tình, lại thêm dáng dấp đẹp trai của Trương Tiện Ngư nên không nhịn được nói thêm mấy câu, "Hình như là đụng phải thứ không sạch sẽ nên bị bệnh ạ. Con trai Lý tổng với chị ấy đi cùng nhau nên bị liên lụy, bây giờ vẫn còn nằm trong bệnh viện nè."
Cô nhóc lễ tân mới này tưởng Trương Tiện Ngư thích lễ tân trước nên kể hết mọi chuyện hóng được cho cậu nghe, lời nói còn liên tục ám chỉ lễ tân cũ có mối quan hệ không rõ ràng với con trai Lý tổng. Thế nhưng Trương Tiện Ngư không hiểu được ám chỉ sâu xa đó, cậu chỉ đúc kết được trọng điểm là lễ tân kia với tiểu Lý tổng đều đi bệnh viện, tình hình của tiểu Lý tổng tương đối nghiêm trọng còn đang quan sát, vị tiểu thư kia thì đã về nhà nghỉ ngơi.
Hơn nữa nhân viên khách sạn vẫn còn tâm trạng đi hóng chuyện bát quái thì tiểu Lý tổng chắc là không sao rồi. Trương Tiện Ngư hoàn toàn yên tâm về phòng nghỉ ngơi.
- ----------------
Ngày thứ hai Trương Tiện Ngư trực ca đêm từ bốn giờ chiều tới mười hai giờ đêm. Vừa vặn hôm nay phải trả phòng, cậu vẫn nhớ tới căn phòng mình xem ngày hôm qua vì thế mới sáng sớm đã dứt khoát đi về phía tiểu khu.
Tiểu khu ở trên đường Trường Ninh, nằm giữa đại học Giang Thành và cửa hàng tiện lợi, tuy rằng cũ nát một chút nhưng mà giao thông thuận tiện. Trương Tiện Ngư lo rằng sẽ có người nhanh chân tới thuê trước, mới sáng sớm không kịp ăn gì đã gọi điện thoại cho chủ nhà.
Có lẽ chủ nhà cũng không ngờ có người gan lớn tới thuê phòng nhanh như vậy, lúc nhận điện thoại của Trương Tiện Ngư còn hơi bối rối một chút, nghe cậu bảo muốn xem phòng liền vội vã đồng ý ngay.
Trương Tiện Ngư đợi ở cửa tòa nhà số ba hơn hai mươi phút thì thấy một ông chú hơn năm mươi tuổi đi về phía mình. Khẩu âm của ông ta khác với người Giang Thành nên chắc không phải là người địa phương. Lúc nói chuyện với cậu vẻ mặt còn có chút rụt rè, "Cậu muốn thuê phòng hả?"
"Vâng, cháu muốn xem qua một chút, nếu như không có vấn đề gì thì sẽ thuê luôn."
Chủ nhà nghe thấy câu "không có vấn đề gì" thì hơi chột dạ, miễn cưỡng cười nói: "Cậu yên tâm, đồ đạc trong nhà đều mới cả, cũng dọn dẹp sạch sẽ hết rồi." Trong lời nói không hề nhắc tới vụ án giết người vừa mới xảy ra.
Hai người lên tầng hai, chủ nhà móc chìa khóa ra run rẩy mở cửa, cửa phòng mở ra nhưng bản thân ông ta lại đứng đó không nhúc nhích, "Đó, cậu vào xem xem sạch sẽ lắm."
Có lẽ chủ nhà cũng không nhận ra bản thân nhấn mạnh từ sạch sẽ này rất nhiều lần. Trương Tiện Ngư liếc hắn một cái nhưng không bóc trần lời nói dối đó, cậu tự mình đi vào bên trong xem xét.
Nếu như không có vụ thảm sát kia thì căn phòng này thực sự không tệ. Tầng hai hướng về phía mặt trời mọc, hai phòng ngủ một phòng khách, đồ đạc bên trong đều mới, dọn dẹp ngăn nắp sạch sẽ, giá thuê bình thường cũng phải xấp xỉ hai nghìn năm trăm tệ. Nếu như không bị quỷ quấy nhiễu thì chắc chẳng đến lượt cậu thuê.
"Điện nước và gas trong nhà còn chưa dùng hết, cậu có thể dùng luôn, cái này là tôi miễn phí." Chủ nhà vẫn đứng ở cửa nhìn Trương Tiện Ngư đi tới đi lui trong phòng, cho rằng cậu đang do dự nên ra sức chào hàng nói: "Phòng này rất tiện nghi, chỗ khác khó mà tìm được."
Cậu dạo quanh phòng một vòng nhưng không cảm ứng được khí tức của quỷ hồn, không biết là tin đồn hay là do sáng sớm nó chưa kịp chui ra. Bất kể thế nào thì cậu vẫn muốn thuê phòng này.
Trương Tiện Ngư đóng cửa lại xuống tầng bàn bạc hợp đồng. Chủ nhà nghe nói cậu chỉ thuê một tháng thì có chút không vui nhưng nghĩ lại phòng rao thuê cũng phải nửa tháng không có ai đến hỏi rồi, cuối cùng vẫn đành ký hợp đồng một tháng.
Tiền trao cháo múc, ký hợp đồng giao tiền, chủ nhà giao chìa khóa cho Tiện Ngư rồi vội vã rời đi. Nhìn thái độ tránh căn phòng như tránh tà của ông ta, không biết là đã từng đụng phải cái gì rồi.
Trương Tiện Ngư tới siêu thị gần tiểu khu mua sắm đồ dùng hàng ngày, những thứ đồ này tới ngày khai giảng vẫn có thể dùng tiếp nên không hề lãng phí tiền.
Lúc xách theo túi lớn túi nhỏ lên lầu, cậu gặp được người hàng xóm mới, đối phương thấy tay cậu xách nặng thì chủ động lại xách giúp một chút, vô cùng nhiệt tình nói: "Mới chuyển tới à? Tôi ở tầng ba, cậu thuê nhà ai?"
"Tôi ở nhà 204." Lúc đang nói chuyện thì hai người tới tầng hai, Trương Tiện Ngư nhận lấy đồ từ tay đối phương, "Cám ơn, sau này rảnh rỗi thì gặp ạ."
"204?" Đối phương như nghe không rõ hỏi lại lần nữa.
Trương Tiện Ngư gật gật đầu, chỉ cửa phòng ở phía xa xa đằng sau, "Ừm, chính là căn này."
Đối phương nhìn cậu như nhìn thấy ma, nhiệt tình trên mặt bị sự sợ hãi thay thế, thậm chí còn không đáp lại lời cậu, vội vàng chạy lên tầng.
Trương Tiện Ngư nhíu nhíu mày, phòng này dọa người đến mức đấy cơ à?
Cậu còn đang nghi ngờ thì người hàng xóm kia lại chạy xuống, vẻ mặt rầu rĩ nói: "Tôi khuyên cậu tốt nhất đừng ở phòng này, bên trong không yên ổn....." Nói xong lại chạy bạch bạch lên lầu, dường như dừng lại một chút cũng không được.
Trương Tiện Ngư "chẹp" miệng, bất đắc dĩ trở về phòng dọn dẹp.
Vật dụng trong nhà đều rất đầy đủ, Trương Tiện Ngư sắp xếp phòng ngủ chính rồi đi ăn cơm trưa, cách giờ vào làm còn gần một tiếng nữa, nhàn rỗi chẳng có việc gì làm, cậu đi bộ tới cửa hàng tiện lợi.
- ----------------
"Lận tổng, tất cả tài liệu đây ạ." Trợ lý khom người đặt tài liệu trên bàn làm việc bằng gỗ lim.
Đôi tay thon dài mạnh mẽ cầm tập tài liệu mỏng manh lên, hắn nghiêm túc lật xem sau đó thả xuống, gương mặt lạnh nhạt, "Chỉ mỗi thế này?"
"Vâng, cuộc sống của cậu ta rất đơn giản, dường như không có mối quan hệ xã giao gì nhiều."
Lận Vô Thủy sờ sờ cằm, trầm tư nói: "Kiểu người như này thì phải tiếp cận thế nào?"
Trợ lý bị hỏi thì nghệt ra, suy nghĩ một hồi mới chần chừ nói: "Tìm gái đẹp tiếp cận?" Nói xong nhìn vẻ mặt lạnh như băng của Lận Vô Thủy, ngượng ngùng giải thích: "Tivi đều hay chiếu như thế...." Dù sao hắn cũng là một trợ lý đứng đắn, sao lại nói ra loại chuyện này cơ chứ.
Ánh mắt Lận Vô Thủy lay động một chút, đổi thành một tay chống cằm, trầm tư nửa ngày mới duỗi tay gõ gõ lên mặt bàn gỗ lim, "Tôi biết rồi, cậu ra ngoài đi."
Trợ lý mang vẻ mặt mờ mịt đi ra ngoài, ngài biết cái gì cơ???
Sau khi đuổi trợ lý đi, Lận Vô Thủy ở trong phòng làm việc hơn một tiếng mới lái xe rời khỏi. Nếu ai có thể nhìn thấy được lịch sử tìm kiếm trong máy tính Lận tổng thì nhất định sẽ bị sốc bởi một loạt tựa đề như "Làm cách nào để giả gái mà không bị phát hiện" "Kiểu phụ nữ nào dễ dàng tiếp cận được đàn ông".
- ---------------
Ca tối phải làm tới mười hai giờ đêm, Trương Tiện Ngư dậm dậm chân tại chỗ để giảm bớt mệt mỏi, sau đó lại ăn mì tôm trong cửa hàng ứng phó cơm tối, lề mề tới gần một giờ mới trở về nhà.
Giờ này xe buýt không chạy nữa, đành phải bắt xe. Thế nhưng Trương Tiện Ngư nghèo kiết xác, bắt xe là điều không thể, cậu chỉ có thể đi bộ về nhà.
Giang Thành mặc dù được tính là thành thị cấp một nhưng kiến trúc thượng tầng lại chẳng bằng, bốn phía đào lấp thành tường rào chẳng nói, buổi tối ngay cả đèn đường cũng chiếu le lói, cách thật xa mới có một cái, miễn cưỡng chiếu sáng được dưới chân.
Nơi đèn đường chiếu không tới dễ khiến người ta tưởng tượng ra khung cảnh đen tối -----cuộc sống về đêm ở Giang Thành cũng rất nhạt nhẽo, đèn nê ông nhấp nháy vào rạng sáng vô cùng ít.
Từ cửa hàng tiện lợi về tiểu khu Tử Kinh Hoa cậu thuê còn phải đi qua một con đường nhỏ, nếu như là người khác thì giờ này thà đi đường vòng chứ chẳng dám đi qua con ngõ hẻo lánh tối đen như mực ấy. Nhưng Trương Tiện Ngư là kẻ tài cao gan cũng lớn, giống như đi dạo qua mà thôi.
Sau đó quả nhiên liền gặp chuyện.
Chỗ cách cậu bốn năm mét có hai gã đàn ông cường tráng một cao một thấp đang vây quanh một người cao lớn...ờm...chắc là con gái, dường như đang định cướp bóc.
Trong hẻm ngõ vô cùng tối, khoảng cách lại xa, Trương Tiện Ngư chỉ có thể dựa vào mái tóc dài đen nhánh để nhận ra một cô gái cao lớn đang bị vây quanh. Hai gã đàn ông còn chưa nhận ra trong hẻm xuất hiện thêm một người lạ, vẫn còn đang cười hô hố giễu cợt cùng bạn. To con nói: "Mày nhìn chân của cô nàng này dài chưa..."
Gã lùn đáp lời: "Chỉ riêng cặp chân này cũng đủ để tao thỏa mãn một đêm rồi, đúng là dài vãi l**"
Cô gái bị vây cúi đầu không nói gì, bờ vai run rẩy sợ hãi.
"Chạy mau! Cảnh sát tới!" Trương Tiện Ngư đứng ở xa hét lên dọa hai gã côn đồ, có thể dùng cách này để dọa hai tên đó chạy mất mà không xảy ra xô sát là tốt nhất.
Hai tên kia quả nhiên bị dọa cho sợ hết hồn, lập tức theo bản năng co cẳng bỏ chạy, gã lùn sau khi chạy mấy bước thì dừng lại quay người mắng: "Chạy cái đéo gì, thằng chó nào kêu đấy?"
Ánh mắt của gã phát hiện ra Trương Tiện Ngư đứng trong bóng tối, gã vẫy tên to con quay lại đi về phía cậu, cười khẩy nói: "Chà, có người muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân này."
Xem ra vẫn phải động thủ rồi....Trương Tiện Ngư thở dài, chân cậu phải đứng làm việc tám tiếng còn đang rã rời ra đây.
Cơ bắp của gã đàn ông kia rắn chắc, trên cánh tay còn xăm hai con hổ, nhìn cái cũng biết là dân xã hội đen. Trương Tiện Ngư cố gắng thương lượng, "Anh không đánh lại được tôi đâu, bây giờ chạy đi vẫn còn kịp đấy."
"Bà nội mày!" Đối phương vừa chửi vừa đấm thẳng về phía Trương Tiện Ngư.
Cậu không né mà đón lấy quả đấm của gã, đối phương chỉ kịp kêu "đm" thì bị vật nằm xuống đất. Trương Tiện Ngư phủi phủi tay ngồi xổm xuống, mặt vô cảm nói: "Tôi đã nhắc rồi mà anh không chịu nghe cơ."
Gã đàn ông nằm trên đất nghiến răng liếc mắt ra hiệu cho gã to con, gã to con thả cô gái ra giả bộ đi tới đỡ người. Trương Tiện Ngư đứng dậy, nháy mắt khi cậu nghiêng người thì gã to con rút con dao từ sau hông chọc vào bụng Trương Tiện Ngư, "Con mẹ mày thích làm anh hùng này!"
Con dao lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, gã dùng hết sức mà đâm tới nhưng mũi dao như bị chặn lại. Gã không tin vào mắt mình nhìn Trương Tiện Ngư, thử dùng sức đâm thêm lần nữa nhưng cho dù thế nào con dao sắc bén cũng không nhích thêm được phân nào.
Quanh người Trương Tiện Ngư hiện lên một vầng sáng nhàn nhạt, cậu dùng một tay xách cổ gã lên lạnh lùng nói: "Anh đây là cố ý gây thương tích."
Gã to con bị cậu nhìn cho run bần bật, ánh mắt đó thật đáng sợ, người này nhìn gã giống như nhìn con kiến trên đất, bất cứ lúc nào cũng có thể bị đè bẹp vậy.
To con biết hôm nay đụng vào kẻ khó chơi rồi, tâm lý sợ hãi dâng lên, sức lực trên tay biến mất, con dao rơi xuống đất kêu leng keng.
Ánh mắt Lận Vô Thủy phía xa xa chăm chú nhìn bên này, sau đó yểu điệu vùi mặt vào trong cánh tay.
Trương Tiện Ngư dùng dây lưng trên người của hai gã trói họ lại, cách đây không xa có đồn công an, cậu định giải người tới đó. Cột chắc người xong mới ngẩng đầu khó xử nhìn cô gái đang co ro trong góc, còn người kia phải làm sao bây giờ?
"Không sao rồi, cô mau bắt xe về nhà đi, đi đường chú ý an toàn."Trương Tiện Ngư cuối cùng vẫn ngồi xổm bên cạnh cô gái, cố gắng an ủi động viên.
"Tôi....không về nhà được nữa." Cô gái ngẩng đầu lên lộ ra gương mặt tái mét nhưng lại xinh đẹp khó cưỡng, cô nàng rất đẹp nhưng không phải chỉ đẹp về mặt ý nghĩa mà còn mang theo khí chất thời thượng, chính là kiểu ngự tỷ trong truyền thuyết. Nghĩ lại hai gã côn đồ còn không cao bằng cô, đúng là vô cùng hài hòa.
Trương Tiện Ngư cũng không ngớ ngẩn đi hỏi "Vì sao không về nhà được." Cậu chỉ nói: "Gần đây có khách sạn, hay là cô tới khách sạn ở tạm một đêm đã."
Lận Vô Thủy nghẹn lời, hắn nhớ tới bài post mình tìm thấy trên mạng, vẻ mặt càng thêm điềm đạm đáng yêu, thậm chí còn cố gắng chớp mắt cho nước mắt chảy ra, "Tôi, tôi không có tiền."
Trương Tiện Ngư gãi đầu một cái, cậu trước giờ không có kinh nghiệm nói chuyện với con gái, đành thử thăm dò hỏi: "Vậy tôi đưa cô tới đồn công an nhé?" Cậu cũng đang định qua đó, tiện đường luôn.
"....." Lận Vô Thủy im lặng, sao kiểu gì cũng không giống bài post trên mạng dạy thế? Lúc này đáng lẽ ra phải nói là "Vậy tôi đưa em về nhà ở tạm một đêm." chứ?
Tình huống thực tế đã chệch khỏi quỹ đạo, Lận Vô Thủy trầm mặc chốc lát, bắt đầu thử sức sáng tạo. Hắn ngẩng mặt nhìn Trương Tiện Ngư e thẹn một cái, sau đó chớp chớp mi mắt, cắn môi rụt rè nói: "Tôi có thể đến nhà anh ở tạm một đêm không?" Giọng hắn yếu ớt, gương mặt khiến người ta thương xót. Này mà đổi thành người đàn ông khác thì chắc chắn sẽ nói: "Được được, em muốn ở bao lâu cũng được."
Nhưng Trương Tiện Ngư lại khác với đám đàn ông bình thường, cậu nhíu nhíu mày khéo léo từ chối, "Hay là chúng ta qua đồn công an trước xem sao?"
"...."
Lận Vô Thủy nghiến răng, hắn quyết không chịu thua tự cấu mình một phát, nước mắt liền tuôn ra xối xả, vô cùng đáng thương nhìn Trương Tiện Ngư: "Tôi thực sự không chỗ dung thân...."
Trương Tiện Ngư: "...."
Tuy vẫn do dự nhưng Trương Tiện Ngư trông cô nàng khóc lóc khổ sở quá đành nói: "...Cũng được, vậy về tạm nhà tôi ở một đêm."
Lận Vô Thủy lén lút cười nhếch mép, thò tay chỉnh lại cổ áo, nhẹ nhàng cám ơn Trương Tiện Ngư.
Cậu áp giải hai gã côn đồ tới đồn công an trước sau đó mới dẫn người về nhà. Tiểu khu hơn hai giờ sáng vô cùng yên tĩnh, lúc tới gần cửa thì nghe thấy tiếng khóc văng vẳng lúc ẩn lúc hiện.
Trương Tiện Ngư nhíu mày quay đầu nhìn cô gái đang rập khuôn bước theo đằng sau, móc chìa khóa ra mở cửa.
Cánh cửa vừa mở ra, tiếng khóc ngừng lại, Trương Tiện Ngư bật đèn rồi dặn cô nàng chờ ở cửa một chút để mình vào nhà kiểm tra trước, ngoại trừ tiếng khóc ban nãy ra thì mọi thứ vẫn bình thường. Lúc này cậu mới dịch người sang bên cho cô đi vào.
Trong phòng sáng đèn, cậu mới nhìn rõ được dáng dấp của cô nàng, dáng người cao gầy, nhìn qua còn cao hơn cậu một chút.
"Tôi tên Trương Tiện Ngư." Cậu tự giới thiệu qua về mình một chút, "Hôm nay tôi mới chuyển tới đây, cô ngủ tạm một đêm ở phòng ngủ phụ nhé?"
"Gọi tôi là Ngô Thủy đi." Cô gái cúi đầu mở miệng, thanh âm có chút khàn khàn trầm thấp, Trương Tiện Ngư lúc này mới phát hiện ra giọng cô nàng vốn như vậy chứ không phải do gọi người cứu tới khàn cả giọng.
Dẫn người lạ mà còn là con gái về nhà khiến cậu không được tự nhiên, sau khi nói vài câu với Ngô Thủy xong thì đi rửa mặt chuẩn bị nghỉ ngơi. Trước khi ngủ cậu mới nhớ ra căn phòng này không được yên ổn lắm bèn nghiêm túc dặn dò: "Nửa đêm nếu như nghe thấy âm thanh kỳ quái thì gọi tôi."
Lận Vô Thủy ngoan ngoãn gật đầu, hắn vừa tắm rửa xong, thay áo thun và quần cộc của Trương Tiện Ngư, nhưng do cao quá nên cái quần vốn dài đến đầu gối của Trương Tiện Ngư biến thành quần đùi luôn, một đôi chân trắng nõn to dài cứ thế lộ ra ngoài.
Chỉ tiếc người nhìn thấy duy nhất trong căn nhà này lại mù có chọn lọc.
Ánh mắt cậu không dừng quá trên đôi chân một giây, chỉ buồn ngủ ngáp một cái, hai mắt ngấn lệ dặn dò lần cuối: "Nếu như nghe thấy hoặc nhìn thấy gì thì nhất định phải gọi to lên nhé."
Nói xong còn ngáp thêm cái nữa mới về phòng ngủ.
Lận Vô Thủy hừ nhẹ một tiếng, thu lại cặp chân dài cố ý duỗi ra, ôm một bụng khó chịu trở về phòng ngủ. Người này từ lần đầu tiên gặp mặt liền như có lực hút vô hình đối với hắn, loại cảm giác khó giải thích được này khiến hắn vô cùng tò mò, vì để tiện quan sát, hắn mới cố ý đóng giả phụ nữ tiếp cận cậu.
"Không phải bảo gái đẹp là dễ tiếp cận nhất à...." Lận Vô Thủy ngồi trong phòng tối đen lầm bầm lầu bầu, "Sao chẳng có tác dụng gì thế? Chẳng lẽ đẹp thế vẫn còn chưa đủ?"
Hắn nghi ngờ sờ sờ khuôn mặt của mình sau đó móc điện thoại ra tiếp tục tra cứu thông tin.
- -----------------
Nửa đêm chính là thời gian ngủ say nhất, Trương Tiện Ngư bị một tiếng rít chói tai đánh thức. Cửa phòng bị gõ rầm rầm, cậu mơ màng bò dậy, lầm bầm hỏi: "Sao thế?"
Người bên ngoài vừa sợ hãi vừa khóc lóc nói: "Trong phòng giống như có người đang khóc."
Sâu ngủ đeo bám cậu nháy mắt bỏ chạy hết, Trương Tiện Ngư loẹt xoẹt dép lê đi ra mở cửa, chỉ thấy Ngô Thủy vô cùng đáng thương đang ôm gối đứng ở cửa.
"Có người đang khóc?"
Trương Tiện Ngư lập tức đi qua phòng ngủ bên cạnh xem xét, cậu bật đèn, trong phòng ngoại trừ một cái giường ngủ với tủ đứng trống không ra thì không có ai cũng không có quỷ.
"Âm thanh hình như là bên trong tủ."
Trương Tiện Ngư đi tới mở cửa tủ, bên trong tủ vẫn không có gì. Cậu cẩn thận kiểm tra một lần thì phát hiện cái tủ này không phải mới đổi, bởi vì bên trong tủ vẫn còn lưu lại rất nhiều vết cào.
Không tìm được ngọn nguồn tiếng khóc, cậu nhìn Ngô Thủy không dám đi vào, bèn lấy hoàng phù trong ngăn kéo tủ tivi dán lên đầu giường cho cô, lại dán một tấm lên cửa mới an ủi nói: "Ngủ đi, âm thanh kia không dám đi ra đâu."
Lận Vô Thủy đã chuẩn bị sẵn tinh thần bò lên giường: "....." Tên này sao toàn không chịu diễn theo kịch bản thế?
- ---------------------
Tác giả có lời muốn nói: #Thẳng nam nhất vũ trụ _Trương Ngu Ngơ#
Lận Vô Thủy: Tôi có thể ngủ một đêm với anh không? >.<
Trương Ngu Ngơ:.....Không, lăn đi.
________________
Cúc: Em Cá chả chịu hợp tác với người ta gì cả:v người đẹp tốn công sức dâng tận cửa như thế vào t là t húp cmnl ko cần nghĩ nhiều! ≖‿≖

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.