“Calm down!”
(Bình tĩnh nào!)
“Ưm ưm…”
Một tiếng “rắc” vang lên. Vỏ cua dính trong đầu lưỡi của cô đã được lấy ra. Nhiễm Tranh mừng đến phát khóc, vội lấy tay che miệng mình lại. Cũng may, người phục vụ đã không để chiếc kìm làm cô bị thương.
“Anh trai, chúng ta về thôi.”
Giọng yếu xìu, Nhiễm Tranh nhìn hắn với đôi mắt đáng thương. Sự xấu hổ đã hiện rõ trên gương mặt nhỏ nhắn của cô.
Mạch Ngạn lúc này còn muốn trêu chọc cô thêm chút nữa. Chẳng hiểu sao việc này khiến hắn thích thú vô cùng. Nhưng, nhìn vào đôi mắt ấy, trong lòng lại bối rối, do dự. Trong tâm trí của hắn không muốn nhìn thấy cô gái trước mặt buồn. Có lẽ điều đó đã khiến hắn trở nên do dự.
“...Được. Pay for me.”
(Tính tiền giúp tôi.)
Rời khỏi nhà hàng Hawksmoor, Mạch Ngạn đến khách sạn đã được trợ lý Vô Tư đặt từ trước. Hắn nhận lấy chìa khóa từ nhân viên phục vụ và đi đến phòng vip 252. Cánh cửa mở ra, hắn bước vào trong thở phào nhẹ nhõm nhưng khi quay đầu qua bên cạnh thì đập vào mắt hắn chính Nhiễm Tranh. Thế quái nào cô cũng đi cùng hắn đến khách sạn.
Mạch Ngạn xoăn tay áo lên, hắn nghiêm túc hỏi chuyện:
“Này cô, sao cô còn đi cùng tôi đến đây? Chẳng phải chúng ta nên tách nhau ra lúc ra ngoài nhà hàng ư? Rốt cuộc cô có mục đích gì?”
“Mục đích gì đâu. Tôi bị lạc người thân nên mới đi cùng với anh thôi. Đợi khi nào tôi tìm thấy họ thì tôi sẽ rời khỏi đây.”
Nhiễm Tranh ung dung đi đến chiếc giường rộng lớn phía trước, ngồi xuống hưởng thụ.
“Thoải mái ghê á! Phòng vip nên ga giường này cũng mát lạnh theo, tối nay tôi sẽ ngủ lại ở đây.”
“Ở đây? Cô bị điên à!”
Hắn ngã lưng vào cánh cửa phòng, khoanh tay trước ngực cười chế giễu Nhiễm Tranh. Có vẻ như cô đã quên rằng người thuê phòng này là hắn, không phải cô.
“Tại sao không? Anh tốt bụng như thế chẳng lẽ không cho tôi ngủ ở đây. Nếu vậy tôi sẽ gọi anh là một kẻ nhà giàu keo kiệt.”
Vẻ mặt đang trách móc của cô khiến hắn không được vui. Mạch Ngạn nghiến răng nhắc lại chuyện cô đã nợ hắn. Lúc này, hắn còn chưa kể thì cô lấy quyền gì nói ngược lại hắn. Thật nực cười!
“Ha, cô đang đùa với tôi à! Tôi còn chưa tính sổ việc cô trộm trực thăng của tôi và cả kim cương đắt giá kia.”
“Tôi không kim cương của anh, càng không lấy trực thăng của anh. Chẳng qua, tôi chỉ mượn trực thăng của anh đi công việc một vài ngày rồi trả lại. Cho nên, anh đừng hòng buộc tội tôi vô cớ.”
Mặc dù biết bản thân làm sai nhưng Nhiễm Tranh nhất quyết không nhận sai. Cô cố chấp không nhận sai xem thử hắn có thể làm gì được.
Muốn cô nhận sai ư? Còn lâu lắm.
“Tôi có buộc tội vô cớ không thì lòng cô là hiểu rõ nhất, không cần tôi phải nói. Còn bây giờ, cô có thể rời khỏi phòng của tôi. Mời!”
Mạch Ngạn mở cánh cửa phòng ra để Nhiễm Tranh rời đi.
Trước sự nhiệt tình của hắn, cô lại muốn ở trong phòng. Nhiễm Tranh đột nhiên lại hỏi:
“Anh tên gì?”
Hắn ngơ ngác trước câu hỏi đột ngột này. Nhìn Nhiễm Tranh trở nên khó hiểu.
“...?! Cô hỏi tên tôi?”
“Muỗi còn nghe thấy được, anh là thứ gì mà không nghe tôi nói.”
Cô xéo sắc đáp trả.
“Cô…!Mạch Ngạn.”
Dù tức giận nhưng hắn phải kìm chế cục tức này, nói.
“Mạch Ngạn, anh không được phép đuổi tôi đi nếu không tôi sẽ ăn vạ trước mặt anh.”
Hắn bật cười, cô nghĩ như thế nào mà lại đe dọa hắn bằng lời trẻ con như thế. Thú thật, hắn không phải một đứa con nít dễ dụ.
“Cô cứ làm gì mình thích, tôi không quan tâm.”
“Anh không quan tâm thật sao! Vậy còn thời gian?”
Vừa nói cô không ngừng chỉ vào cổ tay mình ám chỉ chiếc đồng hồ trên tay của hắn.
Lúc này, Mạch Ngạn mới chợt nhớ ra việc cần làm. Hắn nhìn vào đồng hồ, thấy thời gian chẳng còn bao nhiêu, gương mặt trở nên gấp gáp.
“Khi tôi trở về chúng ta sẽ nói chuyện tiếp.”
Mạch Ngạn xoay người chuẩn bị rời đi thì tiếng của Nhiễm Tranh từ phía sau vang lên. Vừa quay đầu lại, mắt hắn đập vào mắt cô khiến hắn giật bắn mình lùi về sau theo phản xạ.
“Gì vậy? Cô muốn làm gì đây?”
“Làm gì, tôi đã làm gì đâu! Chỉ muốn nói với anh rằng chúng ta cần có thứ gì đó để liên lạc. Lỡ như anh bỏ trốn thì căn phòng này tôi biết phải làm sao. Đúng không?”
“Cô gái ơi, muốn xin số điện thoại của tôi thì cô cứ nói không cần phải vòng vo với những lý do vô lý, dở ẹc.”
Hắn nhếch môi, thò tay vào trong túi áo lấy một tấm card đưa cho Nhiễm Tranh. Trước khi rời đi, hắn không yên lòng đe dọa cô vài câu.
Cánh cửa phòng vừa đóng lại, Nhiễm Tranh sung sướng nhảy cẫng lên.
“Cuối cùng thì người cũng chịu đi. Bây giờ mình làm cách nào để gặp lại mọi người. Nhưng điều quan trọng là mình đang ở thành phố London còn họ có phải cũng ở đây hoặc là một nơi khác.”
Cùng lúc đó, chuyến bay của Đỗ Như và mọi người vừa đáp cánh thành công.
“Chúng ta sẽ đến khách sạn trước hay đến gặp ông ta trước?”
“Đương nhiên là đến khách sạn trước rồi.”