Tung Hoành

Chương 39: Thôi chết! Cơn ác mộng đã quay trở lại




“Chúng ta sẽ đến khách sạn trước hay đến gặp ông ta trước?”
“Đương nhiên là đến khách sạn trước rồi.”
Đỗ Như chỉnh lại chiếc kính mát đang đeo, nhìn sang Song Khuê nói.
Năm người cùng nhau đi ra khỏi sân bay. Họ còn đang định bắt một chiếc tacxi bỗng một chiếc xe ô tô dừng lại trước mặt họ. Đỗ Như hoài nghi nhìn chiếc xe trước mặt. Lớp kín xe từ từ hạ xuống, người bên trong là một người lạ mặt nhưng hắn ta lại chủ động nói.
“Mời mọi người lên xe, ông chủ của tôi đang đợi các người.”
“Ông chủ? Ông chủ của anh là ai?”
Song Khuê bước lên phía trước hỏi hắn ta.
“Mọi người hãy lên xe, tôi sẽ đưa mọi người đến đó.”
“Tôi còn không biết anh có đang nói thật hay cố tình dụ dỗ chúng tôi lên xe. Không đi!”
Đỗ Như nghiêm mặt đi đến đặt tay lên vai cô ta.
“Song Khuê, mau lùi về sau.”
“Nhưng…”
“Hử?”
Một cái liếc nhẹ của bà đủ khiến cô ta sợ hãi. Song Khuê nắm chặt tay, khó chịu lùi ra.
“Chúng tôi sẽ đi cùng với cậu nhưng trước hết hãy nói mật mã.”
“Ông chủ sẽ không thích các người lề mề.”
“...Thông qua.”
Đỗ Như quay lại nhìn mọi người, bà nghiêng đầu về phía cánh cửa xe. Bốn cô gái vừa nhìn đã hiểu ý của bà. Bọn họ nhìn nhau có chút do dự nhưng nhanh chóng tan biến. Tất cả đều nghe theo lời của bà.
Khi mọi người đều lên đông đủ, chiếc xe bắt đầu lăng bánh.
“Dù có làm cách nào cũng không thể tìm thấy họ trên bản đồ. Mình phải làm sao đây.”
Nhiễm Tranh vò đầu bứt tóc, nằm lăn lộn trên chiếc giường.
Lý do mà cô không thể tìm được thông tin của mọi người cũng đơn giản là vì mẹ của cô là một hacker. Mọi thông tin bảo mật của bà cô đều không thể nào hack được. Lần làm nhiệm vụ lần này, có lẽ bà sợ cô sẽ làm gì đó nên mới cắt liên lạc với cô.
“Ôi không! Mẹ mình thật là…giờ làm sao để hack được định vị của mọi người đây. Mình bị lạc họ mất rồi!”
Cô khó chịu ném điện thoại xuống giường, gác tay lên trán nằm suy ngẫm. Cùng với lúc đó, Mạch Ngạn đang bàn chuyện làm ăn với đối tác tại một quán bar.
“Chỗ tôi có một số loại đá quý đặc biệt, nếu ông chủ Tô thích có thể ghé qua xem thử, biết đâu nó sẽ làm cậu say mê.”
“...”
”Còn một thứ này nữa tôi muốn cho cậu xem. Người đâu!”
Một cái búng tay, lính của ông ta liền đem lên một chiếc hộp. Ông ta vui vẻ mở nó ra cho Mạch Ngạn xem nhưng hắn lúc này không hề quan tâm đến những gì ông ta nói. Hai mắt hắn mơ màng, trong vô thức lại nghĩ đến Nhiễm Tranh ở khách sạn.
Không biết lúc này cô đang làm gì? Ngủ ư? Hay đang nghịch điện thoại? Mà điều quan trọng là cô có còn thấy đói không?
Nhớ lúc cô ở nhờ nhà hắn, nửa đêm đói bụng nhưng lại không có đồ ăn. Nhưng may là ở nhà hắn nên vẫn có cái để nấu. Còn bây giờ, cô đang ở trong khách sạn và cánh cửa phòng bên ngoài đã bị khóa lại. Nếu như cô thấy đói thì làm sao đây? Ở London này, hình như cô vẫn còn lạ lẫm về nơi đây. Vậy làm sao cô có thể lấp đầy chiếc bụng no của mình được.
Mạch Ngạn đột ngột đứng dậy, hắn không nói lời nào cầm chiếc áo khoác của mình rời khỏi phòng. Người đàn ông kia ngơ ngác không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Ông ta muôn giữ lại hắn nhưng người đã đi mất.
“Chết tiệt! Đang bàn chuyện mà cậu ta lại bỏ đi đâu vậy. Mới chừng ấy tuổi đã không xem người khác ra gì, sao này nhất định sẽ ngang tàn hơn. Hừ, tức chết mình mà!”
Dưới hầm giữ xe, trong lúc chờ đợi Mạch Ngạn bàn việc Vô Tư ngồi bên trong xe bật nhạc. Những giai điệu trẻ trung khiến cậu ta không ngừng lắc lư theo.
Mạch Ngạn từ đằng xa đi đến vô tình nhìn thấy cảm này. Hắn trầm mặt đi đến trước cửa kính xe, nhẹ tay gõ vào cửa kính.
“Trợ lý Tư mở cửa cho tôi.”
Dường như, thứ âm nhạc bên trong đã khiến Vô Tư không phát hiện có người ở bên ngoài. Cậu ta vẫn tiếp tục lắc lư theo điệu nhạc, còn Mạch Ngạn ở bên ngoài xe nghĩ cậu ta đã nghe thấy tiếng của mình nên không quan tâm. Bàn tay to lớn thò vào trong túi quần lấy chiếc điện thoại ra. Trước đó, Nhiễm Tranh đã xin số điện thoại của hắn. Nếu như cô có cần thứ gì đó chắc chắn sẽ gọi cho hắn.
Nhưng thật kỳ lạ!
Mạch Ngạn mở màn hình điện thoại ra xem lại chẳng thấy cuộc gọi nào tới. Trong lòng có chút lo lắng. Ngay cả hắn cũng không hiểu tại sao lại có cảm xúc kỳ lạ này. Cầm chặt chiếc điện thoại trên tay mình, Mạch Ngạn thầm nhủ với bản thân:
“Mình phải trở về nhà xem thử cô ta thế nào.”
Khi hắn quay lại nhìn cánh cửa xe, nó vẫn đang đóng kính. Người bên trong lại không thấy đâu. Mạch Ngạn tối sầm mặt.
“Tên Vô Tư này đang làm cái quái gì không chịu mở cửa.”
Hắn vòng lên trước. Vì lớp kính trong suốt nên hai ánh mắt va chạm vào nhau. Mạch Ngạn nhíu mày chỉ tay về phía Vô Tư.
“Thôi chết! Cơn ác mộng đã quay trở lại.”
Vô Tư vội vàng tắt nhạc đi, cậu ta không hề hay biết sếp của mình đã đi ra từ lúc nào. Cánh cửa xe nhanh chóng mở ra để Mạch Ngạn vào bên trong.
Cạch!!!
Ánh mắt giết người của Mạch Ngạn hướng về phía Vô Tư. Cậu ta cảm thấy lạnh lẽo phía sau mình nhưng không dám quay lại, thông qua kính hậu để thấy sếp của mình. Mồ hôi mồ kê trên trán cậu ta không ngừng chảy xuống, một điều tồi tệ sắp xảy ra với cậu ta.
“Ai có thể giúp mình vượt qua kiếp nạn này đây!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.