Tướng Công Đòi Cưới

Chương 2:




Kết thúc một ngày bận rộn, rốt cuộc Đỗ gia cũng chuyển đến sống tại đây, khâu Thái Thú thay bọn họ an bài, vị trí tại phủ đệ mới phía thành Nam của thành đô.
Đỗ Phi Hồng tại phòng mới dành thời gian thu xếp đồ đạc, có chút mất hồn cầm từng bộ quần áo bỏ vào trong tủ treo quần áo, đôi lông mày thanh tú nhẹ nhàng nhíu lại.
__"Tỷ tỷ, ngươi ở đây ngẩn người nghĩ gì?" Một trong tỉ muội sinh đôi - Đỗ Tri Họa, vừa vào cửa liền nhìn thấy Đỗ Phi Hồng đang thất thần , đi tới bên người nàng vỗ nhẹ bả vai nàng một chút .
Đỗ Phi Hồng sợ hết hồn, vội vàng xoay người, cùi chỏ không cẩn thận liền đụng vào tủ treo quần áo."A! Khàn —" tay che khuỷu tay đau tê dại, khuôn mặt nhỏ nhắn đau đến trắng bệch.
Đỗ Tri Họa vội vàng nâng tay của nàng lên nhìn cẩn thận, quả nhiên cùi chỏ bị đụng tạo thành một mảng vết bầm lớn, thật may là không có chảy máu, "Thật xin lỗi, tỷ tỷ, ta không phải cố ý hù dọa ngươi." Nàng đau lòng thổi thổi vết thương, rất thuận tay từ trong lòng ngực móc ra mấy chiếc bình, chọn ra trong đó một chiếc bình màu xanh biếc, đổ ra một chút thuốc dạng chất lỏng, thay Đỗ Phi Hồng xoa.
Đỗ Phi Hồng lè lưỡi, "Không quan trọng, là ta không chú ý." Có chút ngốc ngếch mỉm cười.
Đỗ gia có bốn hài tử, đại ca Đỗ Phi Nhã, nhị tỷ Đỗ Phi Hồng, sau cùng chính là cặp sinh đôi Đỗ Tri Thư cùng Đỗ Tri Họa.
Không biết vì sao a, Đỗ gia bọn họ từ già đến trẻ, mọi người đều được người ta nói có phúc tinh, nhưng chỉ ngoại trừ có một người, chính là người đứng hàng thứ hai Đỗ Phi Hồng.
Cũng không biết nên nói vì sao nàng lại xui xẻo như thế, từ nhỏ nàng dù chỉ phải đi trên đường cũng sẽ nhất định ngã nhào, đang yên đang lành đi ở ven đường cũng có thể bị xe trâu đụng, ăn mứt quả cũng chút nữa nghẹn chết, tắm thì thiếu chút nữa chết đuối, các vết thương nhỏ nhiều thêm không ngừng, mặc dù cá tính của nàng vốn hay mơ hồ, nhưng là chẳng biết tại sao, cả Đỗ gia chỉ có nàng là người xui xẻo vô cùng.
Đỗ Tuế Du vì chuyện này của con gái thứ hai, có thể nói là hao phí hết tâm tư, tỉ mỉ thương yêu, chỉ sợ nàng vào ngày nào đó gặp xui xẻo đến mất mạng, tuy nói tử bất ngữ quái lực Loạn Thần (e pó tay lun, tha cho e), nhưng tâm tư của người làm cha, ông vẫn là không nhẫn được mang nữ nhi đi coi bói.
Đã hỏi qua ba thầy tướng số, bọn họ đều nói Đỗ gia (mình thay đổi đoạn này cho khỏi bị lặp với câu sau) tích phúc quá nhiều, mỗi người đều có phúc tinh làm bạn, nhưng phúc vô song chí*, phúc là nơi chứa họa, họa là nơi chứa phúc, đây chính là nếu nói Vật Cực Tất Phản**, khi trên người bọn họ đều có phúc tinh hộ mệnh thì những tai họa vốn thuộc về đám bọn họ, thì tất cả đều xảy ra trên cùng một người.
* phúc vô song chí: trích trong câu “Phúc vô song chí – Họa bất đơn hành" của nhà thư họa Vương Hy Chi nghĩa là phúc không đến hai lần – họa không đi đơn lẻ.
** Vật Cực Tất Phản: khi sự vật sự việc đến cùng cực thì tất yếu sẽ xoay chuyển lại.
Cho nên Đỗ Phi Hồng có thể nói là gánh vác tất cả suy vận của Đỗ gia mà lớn lên, Đỗ Tuế Du vừa nghe, đau lòng vô cùng, tìm kiếm bao nhiêu phương pháp cũng không thể khiến phúc tinh trên thân mình cùng thần xui xẻo của nữ nhi trao đổi, điều duy nhất có thể làm, chính là cả nhà đều cẩn thận thương yêu, cưng chiều, chăm sóc nàng lớn lên.
Hơn nữa, người của Đỗ gia ai cũng có khí chất nho nhã, Đỗ Phi Nhã hoàn toàn thừa hưởng khuôn mặt tuấn tú của cha, mà hai tỉ muội sinh đôi của Đỗ gia cũng đều xinh đẹp như hoa, người duy nhất ngoại lệ là Đỗ Phi Hồng, mặc dù nàng có gương mặt tròn tròn hình quả trứng, đôi mắt tròn trịa, nhưng nhiều lắm cũng chỉ được gọi là một tiểu cô nương khả ái, không có gì đặc biệt.
Đỗ Tri Họa nhìn tỷ tỷ một cái, không nhịn được ở trong lòng thở dài, nếu có thể để cho nàng chọn, nàng nguyện ý dùng Phúc Thần của mỗi người trong nhà, trao đổi đi vị thần xui xẻo trên người tỷ tỷ, nàng thà rằng không có những thứ phúc khí này, chỉ cần tỷ tỷ có thể bình an là tốt rồi.
Có lẽ cũng bởi vì mỗi người Đỗ gia đều đem Đỗ Phi Hồng trở thành trân bảo mà thương yêu cưng chiều, nâng niu trong tay sợ đau, ngậm trong miệng sợ tan ra, không để cho nàng tiếp xúc với thế giới bên ngoài vì sợ nàng bị thương, do đó mới có thể tạo thành tính tình ngây thơ nàng, nên thường thường xảy ra một số chuyện làm cho người ta dở khóc dở cười, tựa như sáng sớm hôm nay. . . . . . Ai, thật không biết nên tức giận hay là nên cười to.
"Tri Họa." Nhìn mặt nghiêng của muội muội, Đỗ Phi Hồng trong đầu thoáng qua một ý nghĩ.
"Ừ?" Đỗ Tri Họa đang nhìn vết máu tụ, xác định dược thủy đã thấm vào mới đem bình thuốc cất đi.
"Tri Họa, ngươi có biết vị công tử buổi sáng bị ta lỡ lời xúc phạm đó ở đâu không?" Lương tâm nàng bứt rứt a! Kể từ lúc buổi sáng ở trước mặt nhiều người như vậy, nói công tử nhà người ta không có bộ ngực, nàng vẫn còn canh cánh trong lòng, cảm thấy thật có lỗi với người ta, nhìn công tử kia một thân quần áo gấm đắt tiền, hẳn là rất có thân phận địa vị, nàng vậy nói chuyện, sẽ không biết sẽ không hại hắn bị người khác giễu cợt.
Đỗ Tri Họa sửng sốt, "Sao vậy?" Như thế nào lại đột nhiên hỏi người kia ở đâu? Nghĩ lại, a, chẳng lẽ tỷ tỷ đối với công tử đó là vừa thấy đã yêu rồi ư ?
Cũng có thể, vị công tử kia diện mạo tuấn mỹ không thể tưởng tượng nổi, khí chất dịu dàng như ngọc, bộ dáng khí vũ hiên ngang quả thực rất hấp dẫn người, tỷ tỷ ngốc này sẽ không phải là đã thông suốt, hiểu được thích là cái gì chứ?
Rất đáng tiếc, suy nghĩ của Đỗ Phi Hồng hết sức đơn thuần, "Tỷ muốn đi gặp người ta nói xin lỗi, buổi sáng tỷ nói như vậy, không biết có hay không hại hắn bị giễu cợt, nói không chừng cũng làm tổn thương lòng tự trọng của hắn, khiến tỷ thực sự áy náy. . . . . ."
Đỗ Tri Họa lòng tràn đầy nhiệt huyết trong nháy mắt bị tỷ tỷ hất nước lạnh làm cho dập tắt, khóe môi đang cong lên lại rũ xuống, tức giận mà trợn to mắt, "Tỷ tỷ muốn đi gặp người ta chỉ để nói xin lỗi?"
"Đúng vậy." Chẳng lẽ nói xin lỗi còn không đủ, cần phải tặng quà nữa sao? Nhưng phải tặng quà cho đúng đây?
"Tỷ tỷ, ngươi không cảm thấy vị công tử kia vô cùng tuấn mỹ, làm cho người ta vừa nhìn thấy tim liền đập thình thịch sao?" Nàng không thể không thừa nhận, nàng đã mất hồn lúc thấy hắn, từ nhỏ đến lớn, nàng chưa từng gặp qua người nào đẹp giống hắn như vậy, tỷ tỷ như thế nào lại không mọt chút động tâm?
Đỗ Phi Hồng đặt một tay lên lồng ngực của mình, ngừng một lát, sau đó lại đưa mắt nhìn muội muội, "Không biết." Tại sao phải động lòng? Chẳng qua. . . . . . Hình dáng người kia thật sự nhìn rất đẹp mắt, mới có thể hại nàng tưởng rằng thấy tiên nữ.
". . . . . ." Đỗ Tri Họa không biết nên nói gì, bất đắc dĩ dùng ngón tay nhỏ nhắn gãi gãi mặt, "Tỷ tỷ đem y phục cất xong thì ra cùng dùng bữa đi, đại ca mới vừa đã từ tửu lâu mua đồ ăn về, tối nay cha mẹ muốn đón tiếp Thái Thú đại nhân một bữa yến tiệc , người hầu ngày mai mới từ trạm giao dịch buôn bán về nhà.”
Quên đi, tỷ tỷ chính là như vậy đơn thuần, nhưng mà như thế cũng tốt, buổi sáng nàng cũng nhìn thấy rõ những nữ nhân kia, một đám người hận không thể đem vị công tử kia nuốt sống vào bụng, huống chi công tử đó lại tuấn mỹ như vậy, nói không chừng ở trong nhà đã sớm chất đầy kiều thê mỹ quyến, nàng cũng không hy vọng tỷ tỷ đau lòng.
"Hảo, ta biết rõ rồi." Đỗ Phi Hồng đã thành thói quen nghe Đỗ Tri Họa dặn dò, nói thật, nếu như không ai nói rõ, mọi người đều có thể cho rằng nàng mới là con út của Đỗ gia.
Đang lúc Đỗ Tri Họa chuẩn bị ra khỏi phòng thì Đỗ Phi Hồng lại nhớ tới vấn đề vừa mới hỏi, "Đợi một chút...! Tri Họa, muội còn chưa có nói cho tỷ biết người kia đang ở đâu nha?" Nàng nên lấy đồ gì để đem đi nhận lỗi?
"Tỷ tỷ thật sự muốn đi gặp hắn xin lỗi?" Theo ý nàng, thực ra có thể không cần đi, cũng không phải là đại sự gì, đối phương còn là một nam nhân, sẽ không có hẹp hòi như vậy mới đúng.
"Ừ." Đỗ Phi Hồng đưa tay giả bộ lấy ra một ít hộp nhỏ này nọ, muốn nhìn một chút có cái gì không thích hợp để bồi lễ.
"Dùng xong bữa muội lại dẫn tỷ đi, thu xếp cho tốt rồi nhanh chút đi ra." Dù sao cũng ở trên cùng một con đường.
"Hảo!" Đỗ Phi Hồng đáp một tiếng, không có chú ý tới muội muội lắc đầu đi ra ngoài, chỉ chuyên tâm đông lật tây tìm, mở ra nhiều cái hộp, rốt cuộc ở trong một hộp gỗ nhỏ tìm được một thứ đồ thích hợp, nàng vui vẻ cầm lên, cẩn thận xem xét, liền rất cao hứng mà đem đồ để lại vào trong hộp gỗ.
Sau khi quyết định được mang vật nào đi bồi lễ, Đỗ Phi Hồng cũng quên mất đồ còn chưa có cất xong, liền vội vàng chạy tới phòng ăn, quay người lại, chân không biết lại vấp vào thứ gì, nhưng mà lần này không ai cứu nàng, cho nên —
Rầm rầm rầm, một hồi tiếng đồ vật va chạm vào nhau. . . . . .
"A!" Tiếng kêu đau vang lên, Đỗ Phi Hồng lần này mạnh mạnh mẽ mẽ ngã trên mặt đất rồi !
"Tỷ tỷ, ngươi nhất định phải đi hôm nay sao?" Vốn là Tri Họa nói muốn đưa tỷ tỷ đi, nhưng Đỗ Tri Thư thật sự rất lo lắng hai người bọn họ đi sẽ bị khi dễ, không thể làm gì khác hơn là đổi lại để nàng ra tay, nhưng nàng vẫn là cực kỳ không đồng ý.
Ngồi ở bên người nàng, Đỗ Phi Hồng sắc mặt sớm có điểm tái nhợt, nắm chặt hộp gỗ nhỏ đặt ở trên đùi, "Ừ, dù sao không phải muội nói là ở gần đây thôi mà?"
Đỗ Tri Thư không nhịn được nâng hai hàng lông mày, nhìn chằm chằm mắt cá chân của Đỗ Phi Hồng đang sưng to bằng bánh bao, "Tỷ nhìn chân của tỷ xem, cũng bị thương thành như vậy? Chỉ ở ngay gần đây mà thôi, ngày mai lại đi cũng được a, tại sao phải hôm nay? Huống chi trời tối rồi, trễ như vậy còn đi quấy rầy nhà hắn có được không?"
Nàng thật không chịu nổi tỷ tỷ tính khí ngang bướng, nói nàng ngốc trong ngu ngốc, có khi lại dị thường kiên trì, nhưng bình thường trong cuộc sống lại mơ hồ cực độ, Tri Họa vừa mới bước chân rời đi, nàng có thể đem chân của chính mình làm cho bị thương, thiệt là.
Đỗ Phi Hồng ngược lại không nghĩ tới điều này, vén màn kiệu lên nhìn sắc trời, xác thực cũng tối, "Kia, vậy làm sao bây giờ?" Nàng chỉ là đơn thuần muốn đi bồi tội người ta mà thôi, cũng không nghĩ nhiều như vậy, vẫn là Tri Thư chu đáo.
Đỗ Tri Thư đang muốn gọi kiệu phu quay trở về phủ, nhưng cỗ kiệu nhanh trước một bước dừng lại, "Tiểu thư, đến Sở phủ."
Hai Tỷ muội ngồi đối diện nhìn nhau một cái, Đỗ Phi Hồng mím môi cười, "Tri Thư, dù sao đều tới, vậy thì thuận đường vào đi thôi?"
Đỗ Tri Thư thở dài, chờ kiệu phu vén lên màn kiệu, liền dẫn đầu đi ra ngoài, Đỗ Phi Hồng chân đi tập tễnh, vô cùng chậm rãi đi theo phía sau.
Người gác cổng thông báo sau không bao lâu, liền đem hai tỷ muội mời vào Sở phủ, vừa bước vào hành lang Sở phủ, Đỗ Phi Hồng sắc mặt trắng nhợt, thiếu chút nữa không có bật thốt lên nói nàng đã hối hận vì khăng khăng đến vào hôm nay rồi.
Tại hành lang Sở gia, tầng tầng lớp lớp bao quanh, các bức tường kéo dài trùng điệp, chỉ là từ đại môn đi tới đại sảnh tiep khách, thì phải đi toi gần một khắc đồng hồ.
"Bây giờ tỷ hối hận còn kịp." Đỗ Tri Thư tấm lòng vô cùng tốt ở bên tai nàng nói.
Đỗ Phi Hồng chậm rãi quay đầu nhìn chằm chằm nàng, môi hồng nộn mím thành đường thẳng, trong đôi mắt tròn trịa hiện ra nước mắt, một bộ dáng đến đáng thương.
"Hai vị Đỗ tiểu thư, mời đi theo tiểu nhân." Phúc tổng quản cười mị mị khom người, một tay đưa ngang mời.
Dụi mắt, Đỗ Phi Hồng đồng ý, tính định chịu đựng đau chân, bắt đầu mở ra một đoạn lộ trình cực khổ, nào biết nàng mới định nhấc chân đi về phía trước đi, một bên hành lang liền có hai tì nữ đi ra, nhẹ nhàng linh hoạt tiến lên dìu lấy nàng.
"Đây là. . . . . ." Từ chỗ nào hiện ra? Đỗ Phi Hồng bị động tác nhanh nhẹn của họ làm sợ hết hồn.
Phúc tổng quản cười đến mắt cũng híp thành một đường ngang rồi, "Là do tiểu nhân sơ suất, mới vừa nhìn thấy chân của Đỗ đại tiểu thư tựa hồ có chút không thoải mái, nên mớ sai bảohai tỳ nữ dìu tiểu thư, tiểu thư không thích?"
Đỗ Phi Hồng liền vội vàng lắc đầu, "Không có, cám ơn ngươi." Có chút ngượng ngùng lộ ra mỉm cười.
Đỗ Tri Thư lẳng lặng đứng ở một bên, nghiêng mắt nhìn một cái khuôn mặt tươi cười hiếu khách của Phúc tổng quản, không khỏi ở trong lòng than thở, thật không hổ là Tổng Quản Sự Sở gia, tâm tế như phát*.
* chỉ người thận trọng, kĩ tính, cẩn thận ..
Phúc tổng quản dẫn họ hướng đại sảnh đi tới, dọc theo đường đi đoàn người cũng không nói chuyện nhiều với nhau cái gì.
"Đại thiếu gia, khách đến." Phúc tổng quản khom người, đi trước vào đại sảnh bẩm báo.
Trong đại sảnh, ngoại trừ Sở Bạch Ngọc ngồi ở chủ vị, vị trí bên trái cũng có một vị cô nương xinh đẹp ngồi, bên cạnh còn có hai nữ tỳ đẹp đẽ đi cùng, lúc này hiển nhiên cô nương xinh dep đang cùng Sở Bạch Ngọc noi chuyện, đối với sự xuất hiện của Phúc tổng quản, không vui nâng lông mày.
"Phúc thúc, như thế nào lại thất lễ?" Sở Bạch Ngọc giọng nói bình thản, nghe không ra tâm tình.
Phúc tổng quản vừa nghe, vội vàng hướng Vũ tiểu thư chắp tay cúi đầu, "Tiểu nhân thất lễ, mong rằng Vũ tiểu thư bao dung ."
Võ Thu Đồng đáy lòng mặc dù bất mãn, nhưng trên khuôn mặt xinh đẹp vẫn mang theo nụ cười, "Không quan trọng ." Đợi nàng về sau có cơ hội vào Sở phủ lam chủ nhan, khẳng định sẽ làm cho hắn không có một ngày tốt lành!
Hai tỷ muội Đỗ gia lúc này vừa vặn cũng đi đến, Vũ Thu Đồng vừa nhìn thấy người đến là nữ nhân, con ngươi xinh đẹp tuyệt trần hơi hơi nheo lại, không dấu vết đánh giá hai người.
“Mời ngồi.” Sở Bạch Ngọc vừa thấy Đỗ Phi Hồng vào cửa, mắt phượng hiện lên một đạo hào quang, lập tức lại nhìn thấy nàng bộ dáng đi khập khiễng, quan tâm hỏi: “Đỗ tiểu thư, ngươi bị thương? Cần thỉnh đại phu xem qua một cái sao?” Nhìn kỹ lại, phía sau nàng quả nhiên vẫn là một suy thần màu đen đi theo.
Thật sự kì lạ, xem nàng có tâm hồn trong sạch, là một người tâm tư tinh thuần, như thế nào gặp phải suy thần?
Vừa nghe đến lời quan tâm của Sở Bạch Ngọc, sắc mặt Vũ Thu Đồng liền biến đổi, ánh mắt sắc bén nhanh chóng mạnh mẽ hiện lên. Theo nàng thấy, tướng mạo bình thường của Đỗ Phi Hồng tuyệt không quan trọng, nhưng mà Đỗ Tri Thư xinh đẹp diễm lệ, lại làm cho nàng không thể không sinh lòng đề phòng.
“Đa tạ hảo ý của ngài, trước khi đến đã thỉnh đại phu khám và chữa bệnh qua tỷ ta.” Đỗ Tri Thư chủ động đoạt lời trước, quay đầu nhìn về phía tỷ tỷ còn đang chậm rãi ngồi xuống, “Tỷ tỷ, tỷ không phải nói đến đưa quà tạ lỗi sao?” Nàng cũng không giống như tỷ tỷ thiếu quan sát, nữ tử ngồi ở chỗ kia tuy rằng thoạt nhìn ôn nhu, nhưng khóe mắt đuôi lông mày ẩn giấu thói kiêu ngạo, vẫn là nhanh chút xong việc chạy lấy người có vẻ tốt hơn, đỡ phải gặp phải phiền toái gì.
“Ân, Sở đại thiếu gia, buổi sáng ta lỡ lời rồi, thật sự là xin lỗi, đây là một chút tấm lòng nhỏ của ta, hi vọng ngươi đừng để ở trong lòng.” Đỗ Phi Hồng từ trong tay áo lấy ra một hộp gỗ nhỏ, đưa cho tỳ nữ đứng một bên, nhờ nàng giao cho Sở Bạch Ngọc.
“Ta cũng không có để ở trong lòng, Đỗ tiểu thư chính là vì thế nên đến đây?” Kỳ thật những lời này, hắn nghe đến mất cảm giác rồi, khi còn trẻ nghe được càng nhiều, lên lớp giảng bài ở học viện thì thậm chí còn có nam nhân theo đuổi, hắn sợ tới mức nửa đêm thu thập hành lý chạy ra khỏi thư viện Sơn Tây.
“Ân.” Vừa nghĩ tới việc buổi sáng chính mình làm, Đỗ Phi Hồng vẫn còn có chút xấu hổ.
“Ta. . . . . .”
Sở Bạch Ngọc mới nghĩ nói tiếp, Vũ Thu Đồng lại đột nhiên lên tiếng cắt ngang, “Nguyên lai là thiên kim của hiệu trưởng mới của thư viện, chuyện buổi sáng, Thu Đồng cũng ở đó, Đỗ tiểu thư thật sự là ngây thơ đáng yêu.” Đúng, nàng chính là cố ý muốn nói chen vào, không muốn cho bọn họ tiếp tục tán gẫu.
“Ta không phải cố ý, chính là. . . . . .” Đỗ Phi Hồng không nghĩ tới nàng lai nói ra một câu như vậy, có chút bối rối mà nghĩ giải thích, lại không biết nên nói như thế nào, thì mới không lại làm tổn hại tâm nam nhi của Sở Bạch Ngọc .
“Vị cô nương này là?” Đỗ Tri Thư phi thường không thích nữ nhân này.
Vũ Thu Đồng khẽ cười một tiếng, “Gia phụ là Kiếm Nam là Đô Đốc Vũ Tướng quân, ta gọi là Thu Đồng.” Co lễ ma vuốt cằm, trong lời nói đã có toan tính nhắc tới bối cảnh xuất thân không tầm thường của chính mình.
Đỗ Phi Hồng cùng Đỗ Tri Thư liếc mắt nhìn nhau, Đỗ Tri Thư ở trong lòng cười lạnh một tiếng, nguyên lai là nữ nhi tướng quân, lại là Vũ gia đời sau, khó trách dáng vẻ kiêu ngạo như thế.
“ Tỷ ta từ nhỏ đơn thuần thiện lương, buổi sáng mặc dù không cẩn thận lỡ lời, nhưng cũng là lời thật lòng, dù sao Sở đại thiếu gia quả thực tướng mạo đẹp hơn người, nên tỷ của ta nhận nhầm cũng không phải nàng sai, ngài nói có đúng không, Sở đại thiếu gia?” Đỗ Tri Thư cười cười đem ánh mắt hướng tới Sở Bạch Ngọc.
Sở Bạch Ngọc thật sự không nghĩ tham gia cuộc chiến tranh của nữ nhân, nhưng hết lần này tới lần khác hắn là nhân vật chính của sự kiện, Đỗ Tri Thư lần này nhìn như vô tình, thực chất giống như nói lời châm biếm, đâm vào hắn có chút không thoải mái.
“Tất nhiên là như vậy, Sở mỗ sai lầm rồi.”
Sai khi hắn năm đó chọn sai cha mẹ, không có việc gì tìm một mẫu thân họa thủy mà đầu thai, làm cho dung mạo của mình cũng trở thành đại họa thủy!
Nhưng mà. . . . . . Nữ nhân thích hắn là lỗi của hắn sao? Hắn cũng không chủ động trêu chọc bất luận kẻ nào, hắn vô tội dữ dội a! Khuôn mặt tươi cười Sở Bạch Ngọc đã gần như tới bờ vực tức giận, thiếu chút nữa nghĩ muốn đứng lên lật bàn.
Không nghĩ tới Sở Bạch Ngọc thật đi bênh người khác, Vũ Thu Đồng ý cười bên môi cứng đờ, hít vào một hơi, mím môi cười đến đẹp hơn, “Sở đại thiếu gia, ngài thật sự là thích nói giỡn, thế nào lại là lỗi của ngài, ha ha.”
“Ha ha. . . . . . Nói giỡn, nói giỡn.” Sở Bạch Ngọc giả cười hai tiếng, tâm tư trầm xuống
“Tri Thư, đừng như vậy.” Cho dù không để ý, Đỗ Phi Hồng cũng biết được không khí trong đại sảnh rất quái dị, vội vàng lên tiếng nhắc nhở muội muội.
Đỗ Tri Thư hừ lạnh một tiếng. Nếu không phải sợ đứa ngốc này bị người kia sỉ nhục, nàng mới lười cùng người đàn bà kia ồn ào.
“Lễ, lễ vật.”
Đỗ Phi Hồng nhỏ giọng nhắc nhở tỳ nữ một bên, tỳ nữ thế này mới mỉm cười gật đầu, hộp gỗ đang cầm liền đưa cho đại thiếu gia nhà mình.
Sở Bạch Ngọc tiếp nhận hộp gỗ nhỏ, còn hơi hơi cảm thấy nhiệt độ cơ thể của nàng, có chút tò mò nhướn cao lông mày, mở hộp gỗ lên vừa thấy, lập tức sửng sốt.”Đỗ tiểu thư, đây là lễ vật ngươi muốn tặng cho ta?” Là do hắn nhìn lầm rồi, hay vẫn là nha đầu ngốc này đưa nhầm rồi? Thứ lễ vật này . . . . . Nàng đến tột cùng hiểu hay không ý tứ?
Vũ Thu Đồng đối với biểu tình của hắn rất nhanh chuyển biến có chút nghi hoặc, mở to hai con mắt, tò mò rướn cổ lên, muốn nhìn một chút trong hộp gỗ đến tột cùng là cái gì, nhưng lại có chút rụt rè, không dám làm rõ động tác, cho nên mặc kệ nàng có nhìn như thế nào, đều chỉ có thể nhìn đến bên ngoài hộp gỗ .
“Đúng vậy, ngươi thích không? Ta tự mình làm đó.” Đỗ Phi Hồng dùng ánh mắt mong đợi nhìn hắn. Đây là một cái tác phẩm xinh đẹp nhất của nàng.
Đỗ Tri Thư vừa nghe đến là tỷ tỷ tự mình làm, sắc mặt đều thay đổi, “Tỷ tặng cái gì?” Sẽ không phải là. . . . . .
Không, không thể nào! Tỷ tỷ tuy rằng đơn thuần, nhưng là không đơn thuần đến loại tình trạng này, sẽ đem “Loại đồ vật này” đưa cho một người nam nhân đi!
“Lễ vật a.” Đỗ Phi Hồng mở to ánh mắt nhìn nàng, không biết là có cái gì không đúng.
Nhìn chằm chằm hộp gỗ, Sở Bạch Ngọc hoàn toàn không biết nên nói cái gì, qua một hồi lâu, hắn mới từ trong hộp gỗ lấy ra một cái gì đó màu trắng, chậm rãi mở ra .
Đó là một tấm lụa vuông vắn, tơ lụa mềm mại, thêu một con Kỳ Lân uy phong lẫm liệt, sừng Long Lân, đạp lên gió hỏa (e chém đó, lung tung lắm, nên tùy chị xử lý), đường thêu tinh xảo này làm cho Kỳ Lân trông rất sống động, mỗi khi tấm lụa lay động, Kỳ Lân tựa như muốn từ tấm lụa nhảy ra.
Nhưng. . . . . . Làm cho người ta kinh ngạc không phải việc nàng thêu xuất sắc, tấm lụa này nếu là do nữ tử tự làm lấy, gọi là khăn thêu, nam tử nhận được xưng là khăn vuông, đặc biệt trọng điểm, nữ tử muốn đưa khăn vuông hoặc thêu khăn cho nam tử, tức là nói cho đối phương biết được rằng, đối phương là người nàng ngưỡng mộ trong lòng!
Vũ Thu Đồng vừa nhìn thấy khăn thêu, sắc mặt đột nhiên biến đổi, phút chốc quay đầu giận dữ trừng mắt nhìn Đỗ Phi Hồng.
Không chỉ là Vũ Thu Đồng, tất cả mọi người là Phúc tổng quản cùng nhóm tỳ nữ cũng đều nhìn đến choáng váng liếc mắt nhìn nhau một cái, bọn họ đều là lần đầu tiên thấy có người lớn như vậy dám tới tận cửa thổ lộ!
“Rất được đúng không? Đây là khăn ta thêu đẹp nhất.” Đổ Phi Hồng không biết mình đã gây họa, còn đang rất cao hứng.
Sở Bạch Ngọc xem nàng cười đến vui vẻ, đáy mắt còn có đắc ý nho nhỏ , bộ dáng đáng yêu như vậy làm hắn không nhịn được cất tiếng cười to.”Ha ha ha! Quả thực rất được, ta rất thích!” Hắn cười đến cong mắt phượng lóe ra hào quang, trong lời nói thích, làm cho người ta nghe không rõ là chỉ khăn vuông hay là người. . . . . .
“Sở đại thiếu gia, xin lỗi, tỷ của ta thất lễ, phần lễ vật này chỉ sợ không thỏa đáng.” Đỗ Tri Thư từ trên ghế bật đứng lên, bước vài cái xông lên phía trước, vội vã muốn đem khăn trong tay hắn cướp về.
Nàng thật sự sẽ bị tỷ tỷ hồ đồ làm cho tức chết, làm sao có thể đem loại vật mang ý nghĩa đính ước làm quà tạ lỗi, tức chết đi được!
Sở Bạch Ngọc vẫn một mặt mỉm cười, ngồi yên ổn, cũng không nhúc nhích, đột nhiên một đạo hắc ảnh thoát ra, đem Đỗ Tri Thư đẩy ra xa hai bước.
Đỗ Tri Thư hai mắt tỏa sáng, tập trung nhìn vào, bị nam tử cao lớn ngăm đen trước mắt này làm cho hoảng sợ
“Làm sao vậy?” Đỗ Phi Hồng nhìn bốn phía, rốt cục phát hiện sự tình tựa hồ không đúng lắm.
Ánh mắt Sở Bạch Ngọc dừng ở hình Kỳ Lân thêu trên khăn một hồi lâu, mới thật cẩn thận đem khăn vuông đã hảo thu được bỏ vào trong lòng, thấy mọi người nhìn soi mói, hắn đứng lên, chậm rãi đi đến trước người Đỗ Phi Hồng, khi hắn tới gần nàng, nguyên bản suy thần đi theo phía sau nàng, hắn dường như bị một sức mạnh vô hình nào đó mạnh mẽ đánh trúng, bắn bay ra phía sau, chẳng qua một màn này người bình thường đều nhìn không thấy .
Sở Bạch Ngọc dùng dư quang ở khóe mắt liếc nhìn suy thần một cái, mới chứa đựng ý cười, bình tĩnh nhìn đến Đỗ Phi Hồng.”Đỗ tiểu thư, của ngươi khăn vuông ta liền nhận, tâm ý của ngươi ta cũng đã hiểu.”
Nói đến đây, hắn dừng một chút, liếc mắt ngắm nhìn một cái vẻ mặt mờ mịt của nàng, ý cười bên môi càng sâu, gỡ xuống miếng ngọc bội trên cổ mà hắn vẫn đeo từ khi ra đời, thấy ánh mắt nàng kinh ngạc, đeo lên trên cổ của nàng.
“Ta, Sở Bạch Ngọc, nhận của ngươi tình ý, đây là ta đưa vật đính ước, mong ngươi hảo hảo bảo quản, đợi mọi chuyện đều ổn định, ngươi chính là vị hôn thê của Sở Bạch Ngọc ta.”
Nói xong, hắn ranh mãnh nháy mắt mấy cái, mỉm cười nhìn nàng biểu tình ngu ngơ đáng yêu, nếu bên cạnh không có người, hắn thật muốn hôn nhẹ nàng rồi, thật là một đứa nhỏ đáng yêu ! Ha ha! (tự dưng có bạch thỏ đến dâng mạng, anh sướng nhở )
Đỗ Phi Hồng ngạc nhiên há to mồm, ngây ngốc nhìn hắn, nàng là không phải nghe lầm chứ, vật đính ước? Vật đính ước nào? (ĐPH ngốc nghếch ơi)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.