Tương Kiến Hoan

Chương 137: Cường viện




Chẳng ngờ, Tần Lang không chỉ không trả lời vấn đề của Đoạn Lĩnh, trái lại còn hỏi ngược một câu đồng dạng.
“Vậy Vương đại nhân có muốn được điều về kinh chăng?” Tần Lang hỏi.
Đoạn Lĩnh: “…”
Giờ khắc này y tựa hồ cảm nhận được trong lời nói của Tần Lang còn giấu huyền cơ, có lẽ người này cũng không dễ đối phó như đã tưởng tượng..
“Kỳ hạn nhậm chức của quan lại là ba năm.” Đoạn Lĩnh nói, “Sớm muộn bổn quan cũng sẽ rời đi.”
“Thế nhưng cũng chưa chắc được điều về kinh.” Tần Lang bưng chén trà, cung kính đặt ở trước mặt Đoạn Lĩnh, “Ba năm nhậm chức bất quá cũng chỉ là một câu hình thức, những nơi giàu có đông đúc người người chen lấn đến, thâm sơn cùng cốc lại không ai màng nhìn qua. Huống hồ Nghiệp thành còn là biên quan, sự thuyên chuyển của biên thành trước giờ không bị hạn định ba năm khống chế.”
Đoạn Lĩnh không thể không thừa nhận, lời nói của Tần Lang thực sự vô pháp phản bác.
“Lúc Lữ đại nhân đương nhậm, mỗi ngày đều muốn trở về.” Tần Lang nói, “Trước giờ đều không có tâm tưởng an cư ở nơi này. Hôm nay Vương đại nhân đã đến, nếu nguyện ý cư ngụ lâu dài ở nơi này cũng xem như một chuyện may mắn. Hạ quan vừa nhìn thấy đại nhân liền biết, ngài là người thuộc phái hành động cụ thể.”
Đoạn Lĩnh biết Tần Lang là đang ám chỉ —— Ngươi sớm muộn cũng cần phải đi. Mọi người một bên làm quan một bên lại suy nghĩ làm thế nào để trở về, hơn nữa sớm muộn đều phải rời đi, ngay cả chuyện đồng cam cộng khổ đều làm không được, chỉ xem nhiệm sở như cây cầu dẫn đến thăng quan phát tài, như thế làm sao có thể làm một Thái Thú tốt chứ?
“Ngài nói phải.” Đoạn Lĩnh khách khí vái chào, đáp, “Những lời này bổn quan một đời đều sẽ nhớ kỹ.”
Lần này đến phiên Tần Lang cảm thấy ngoài ý muốn, dù sao thân phận của hắn cũng chỉ là một thuộc hạ, có nói gì cũng là vài câu xã giao bình thường, thuận tiện còn nịnh nọt vài lời, ý tứ chính là ‘Dù đại nhân chỉ nhận nhiệm ba năm, mọi người vẫn mong ngài có thể lưu lại lâu hơn’. Người nói chỉ là thuận miệng, người nghe cũng không cần để ý, mọi người liền cười một chút là xem như xong chuyện.
Không ngờ đến, vị Thái Thú trẻ tuổi nhất từ trước đến giờ lại có thể phẩm ra một ý tứ khác.
“Đại nhân còn rất trẻ.” Tần Lang cười nói, “Tương lai khẳng định còn rất nhiều nơi để dụng võ.”
Vũ Độc chợt đứng lên nói: “Nếu Lâm đại nhân vẫn chưa trở lại thì cứ chuyển cáo vài câu là được, hiện tại chúng ta cũng nên về rồi, những việc khác đều như cũ. Mấy ngày nữa người Nguyên sẽ công thành, sau khi trở về ta sẽ có sắp xếp, mọi người trước hết phải đồng tâm hiệp lực vượt qua cửa ải khó khăn này đã.”
Tần Lang có chút ngoài ý muốn, nói: “Người Nguyên công thành? Tin này từ đâu đến?”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
Vũ Độc đã từng nghe Đoạn Lĩnh nói về lời hẹn mười ngày hạ xuống Nghiệp thành của Bạt Đô, sau khi hỏi thăm tỉ mỉ tính cách của đối phương liền biết, kẻ này trước giờ nói được thì làm được, từ nhỏ vẫn chưa từng thay đổi. Hiện tại đã là ngày thứ tư, bọn họ còn khoảng hơn năm ngày.
“Ngày mai sẽ có công văn gởi đến.” Vũ Độc cũng không giải thích: “Chi bằng tranh thủ thời gian.”
Tần Lang hy vọng có thể lưu Đoạn Lĩnh lại ít nhất một đêm, Vũ Độc lại khoát tay nói không cần. Tần Lang lại nói: “Phía hậu sơn của Hà Giang thành có một dòng ôn tuyền, rất thích hợp để tẩy đi mệt mỏi.”
Thần sắc Vũ Độc hơi dao động, Đoạn Lĩnh lại là bận không ngừng tay thật sự không thích hợp lưu lại, liền kéo Vũ Độc đi, cười nói: “Sau này liền có dịp quay lại.”
Đoạn Lĩnh bắt đầu có điểm yêu thích kẻ thông minh này rồi, chỉ là đến khi gặp chuyện đối phương sẽ làm thế nào vẫn còn phải chờ xem.
“Ngươi không thích hắn sao?” Đoạn Lĩnh và Vũ Độc cùng ngồi trên lưng Bôn Tiêu đi ở phía trước.
“Không thích lắm.” Vũ Độc đáp, “Quá trơn trượt, trong lời nói luôn có hàm ý.”
Ánh mắt của Vũ Độc tùy tiện liếc quanh, lúc nào cũng chú ý quan sát tình huống của những người qua lại hai bên đường. Thành Hà Giang được xây kiên cố hơn Nghiệp thành, thế nhưng bách tính phảng phất lại nghèo hơn, một đám lê dân xiêm y lam lũ đứng ở ven đường giương mắt nhìn bọn họ.
Thỉnh thoảng còn có thể thấy vài gã nam nhân lười biếng ngồi ven đường hóng mát, cho dù là đám tráng niên ba bốn mươi tuổi cũng không ra ngoài canh gác.
“Quá lười.” Đoạn Lĩnh nói, “Ngươi phát hiện cái gì?”
“Toàn là phỉ khí.” Vũ Độc nói, “Ngươi xem trong quán rượu kia.”
Bọn họ đi ngang qua một quán rượu, đám nam nhân bên trong người người đều cường tráng, bộ dạng không giống làm binh cũng không giống bách tính ăn không đủ no, tất cả ngồi vây quanh một chỗ uống rượu. Đoạn Lĩnh có thể cảm giác được, Tần Lang thoải mái làm người nắm đại quyền của Hà Giang nhiều năm như vậy, trong thành làm sao có thể nuôi cả đám người vô công rỗi nghề? Bọn họ có khả năng rất lớn đã cấu kết với thổ phỉ phụ cận, hoặc là nói, Tần Lang chính là đầu lĩnh thổ phỉ của nơi này.
“Hôm nào lại quay về thu thập.” Vũ Độc nói, “Chúng ta trở về tìm Nghiêm Địch, đi!”
Bôn Tiêu một đường tuyệt trần, đem đám thân binh đều bỏ lại phía sau, vượt qua dặm dài sơn dã, đạp bằng bụi gai trên đường, chỉ dùng không đến nửa ngày đã có thể trở về Nghiệp thành kịp trước hoàng hôn.
“Gọi Nghiêm Địch đến đây.” Vũ Độc nói, “Lập tức khởi công phòng tuyến phong hỏa.”
Vũ Độc lần lượt chỉ ra những địa điểm trên bản đồ phân phó cho Nghiêm Địch. Nghiêm Địch vừa liếc nhìn liền cười hắc hắc, giơ ngón tay cái lên nói: “Đại nhân đúng là người sành sỏi.”
Trên người Nghiêm Địch còn mang theo mùi rượu, nói: “Thế nhưng hiện tại đang thiếu người.”
“Điều binh lính qua.” Vũ Độc nói, “Trong vòng ba ngày có thể sắp xếp xong hết không?”
Nghiêm Địch nói: “Chuyện này làm sao kịp?”
“Chỉ là tạm thời.” Vũ Độc đáp, “Qua vài ngày người Nguyên có thể sẽ đánh đến, chỉ cần có thể truyền tin là được.”
“Vậy đơn giản.” Nghiêm Địch nói.
“Chuyện này để ngươi sắp xếp, c ứ như vậy mà làm.” Vũ Độc đáp, “Toàn bộ phải dùng người Nghiệp thành, lại gởi một phong thư đến Hà Giang, để Tần Lang tùy thời chú ý trạm phong hỏa cuối cùng.”
Vũ Độc viết danh sách ra, để Tôn Đình đi theo Nghiêm Địch chọn người, Đoạn Lĩnh lại nói: “Ngươi nên tự mình đi.”
Vũ Độc chỉ chỉ sắc trời bên ngoài, ý tứ chính là đã trễ rồi, bọn họ không nên đơn độc hành động.
“Không thể rời khỏi ngươi nửa bước.” Vũ Độc nói.
“Chỉ có một chốc, không sao đâu.” Đoạn Lĩnh nói, “Là Nghiệp thành trọng yếu hay là một chốc như vậy trọng yếu?”
“Đương nhiên là an nguy của ngươi trọng yếu.” Vũ Độc đáp.
Đoạn Lĩnh cũng hết lời, thầm nghĩ phải tìm biện pháp khác, bằng không nếu Vũ Độc cứ bồi bên người y một tấc không rời như vậy thì chuyện gì cũng không làm được. Đợi giải quyết xong việc này bọn họ cũng nên đem thích khách của Ảnh đội giải quyết hết, bằng không thực sự không còn cách nào làm việc.
“Nếu ngươi nghĩ hắn sẽ đến, hắn nhất định đến.” Vũ Độc nói, “Hôm đó thanh thế của hỏa ngưu nhìn thì có vẻ lớn, thế nhưng thực tế chỉ làm rối loạn doanh địa của bọn họ mà không giết được bao nhiêu người. Hơn năm nghìn binh mã, sớm muộn cũng sẽ giết đến đây.”
Vũ Độc nhìn lên địa đồ treo tường, nói: “Thám báo của Nghiệp thành đã đi dò xét một lần, biết bọn họ rút lui khỏi doanh địa nhưng không tra được đã dời đến nơi nào. Nếu có thể trước hết mang binh đi đánh lén sẽ không phiền toái như vậy.”
“Hiện tại chia quân không phải ý kiến hay.” Đoạn Lĩnh nói, “Vẫn là ôm cây đợi thỏ đi.”
Đây là một đêm sáng trăng, Đoạn Lĩnh hít sâu một hơi không khí mới mẻ của Nghiệp thành, y bước lên lầu hai nhìn hương lửa vạn gia bên dưới, y đã bắt đầu xem nơi này như nhà của mình.
Trước đây, Đoạn Lĩnh rất ít khi có cảm giác như vậy, ẩn vào sơn dã quá cô độc, ẩn vào thành thị lại xôn xao. Hôm nay y cùng Vũ Độc vượt qua vạn lý đến nơi này, lại đột nhiên có cảm giác tòa thành này là dành cho bọn họ.
“Vạn nhất bọn họ đánh Nghiệp thành, Tần Lang lại không đến cứu. Chúng ta phải làm thế nào?” Đoạn Lĩnh có đôi khi ngay cả bản thân cũng cảm thấy có chút mạo hiểm.
“Hắn nhất định sẽ đến.” Vũ Độc nói, “Hôm đó ta đánh hắn một trận, tên tiểu tử kia là một người thông minh, biết cho dù thành có phá hai chúng ta cũng có thể thuận lợi thoát thân. Hơn nữa, nếu như một ngày Nghiệp thành thất thủ, sinh hoạt của hắn cũng sẽ không dễ chịu lắm.”
Đứng ở góc độ của Tần Lang mà nghĩ, hắn không hy vọng bị Đoạn Lĩnh can thiệp quá nhiều, thế nhưng cũng không muốn đánh mất Nghiệp thành, dù sao lá chắn vừa mất, nơi tiếp theo gặp nguy hiểm chính là hang ổ của hắn rồi. Huống chi, hắn đầu tiên là hại chết một mệnh quan triều đình, hiện tại nếu người này vừa đến đã chết, phía Giang Châu nhất định không bỏ qua hắn.
“Ngủ đi.” Vũ Độc nói, “Đợi đánh thắng trận này, ta sẽ dẫn ngươi đi ngâm ôn tuyền.”
Đoạn Lĩnh nở nụ cười, cùng Vũ Độc xuống lầu về phòng.
Liên tiếp mấy hôm nay có quá nhiều việc bận rộn, vụ mùa phải thu hoạch, người phái đi Liêu quốc đến giờ vẫn chưa thấy hồi âm, lương thực tồn kho của Nghiệp thành chỉ đủ ăn đến tháng mười một, than củi cũng chưa trữ đến hai mươi vạn cân. Làm sao có thể chống qua mùa đông này đã trở thành vấn đề cấp thiết.
“Vì sao luôn cau mày.”
Nửa đêm, Vũ Độc ôm lấy Đoạn Lĩnh nằm trên người mình, chân mày của Đoạn Lĩnh trước sau vẫn nhíu chặt, Vũ Độc cũng cau mày nhìn thẳng vào y, rồi lại nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt thiếu niên, hai đôi môi ma sát cùng nhau.
“Có quá nhiều chuyện sốt ruột.” Đoạn Lĩnh thấp giọng nói, bàn tay lần mò cởi ra dây buộc áo đơn của Vũ Độc.
“Lão gia nuôi nổi ngươi.” Vũ Độc ôm Đoạn Lĩnh chuyên chú hôn lên, lại bồi thêm một câu, “Còn bách tính của ngươi nữa.”
Đoạn Lĩnh nở nụ cười, tuy rằng sinh hoạt tương lai rất gian nan, thế nhưng giờ khắc này ít ra y có thể tạm để bản thân sa vào cơ thể nóng rực bên cạnh, đây là nhiệt độ khiến y an tâm không gì sánh được..
Sáng sớm hôm sau, hai người vẫn còn ngủ say, thân thể xích lõa, Đoạn Lĩnh gối lên vai Vũ Độc, lồng ngực của Vũ Độc phập phồng, một tay ôm ngang hông Đoạn Lĩnh.
Bất chợt, cửa phòng bị người đá văng, phát ra một tiếng ‘phanh thật lớn’. Vũ Độc lập tức đứng dậy rút kiếm chỉ ra ngoài cửa.
Đoạn Lĩnh vẫn còn chưa tỉnh ngủ, trở mình rồi ngủ tiếp.
“Tuy nói xuân tiêu nhất khắc trị thiên kim.” Một thanh âm nói, “Bất quá thứ cho ta phải nhắc nhở một câu, người Nguyên đã sắp đánh đến rồi.”
“Trịnh Ngạn?!” Đoạn Lĩnh nghe được thanh âm này thì mạnh mẽ mở to mắt bò dậy, trốn ở sau lưng Vũ Độc, nhô đầu ra nhìn Trịnh Ngạn, trong mắt tràn đầy mừng rỡ.
Vũ Độc kéo áo choàng của mình xuống để Đoạn Lĩnh mặc vào, có chút không kiên nhẫn quát Trịnh Ngạn: “Cút, cút cút, mau cút ra ngoài.”
Trịnh Ngạn đã chạy trên đường suốt nửa tháng, cả người bụi bẩn hề hề, trên vai khiêng dao chặt củi, trong tay cầm kiếm, lắc lư hề hà đi đến tiền thính.
Hai người rời giường rửa mặt, Đoạn Lĩnh mặt mày hớn hở. Trịnh Ngạn cư nhiên đến đây! Như vậy chuyện gì cũng có thể giải quyết rồi!
Trịnh Ngạn ngồi trong đại sảnh giũ trang phục, một hân bố y đã bẩn đến không thể bẩn hơn được, mà bên cạnh còn có một người cũng đồng dạng chật vật đang ngồi.
“Này.” Trịnh Ngạn nói, “Nhìn thấy ta liền cao hứng như vậy? Ngươi muốn đồi khẩu vị chút không?”
“Cút!” Đoạn Lĩnh mỉm cười bước đến đạp cho hắn một cước.
“Bái kiến Vương đại nhân.” Người còn lại tiến lên hành lễ cùng Đoạn Lĩnh.
Đoạn Lĩnh gật đầu, nhìn thấy là người Trịnh Ngạn mang đến liền thuận miệng hỏi: “Có cần giới thiệu một chút?”
“Hai người không phải đã biết nhau sao?” Trịnh Ngạn mạc danh kỳ diệu nói, “Ta thấy y ở trên đường suýt nửa đã bị sơn tặc bắt đi liền thuận tay cứu về, y nói phải đến nơi này của người nhận nhiệm. Này, ngươi họ gì?”
“Tiểu… tiểu nhân họ Thi.” Thanh niên kia hết sức trẻ tuổi, nhìn dung mạo đúng là nhỏ hơn Trịnh Ngạn và Vũ Độc khá nhiều, chỉ lớn hơn Đoạn Lĩnh một chút mà thôi.
“Thi Thích!” Đoạn Lĩnh lập tức nghĩ đến, vội vàng xin lỗi rồi tiến lên thân cận cùng đối phương, nói: “Ngươi rốt cục cũng đến rồi, trên đường vất vả, không gặp chuyện gì chứ?”
Trịnh Ngạn nói: “Nếu không phải ta cứu người ra, y suýt nữa đã bị sơn tặc cướp làm tức phụ rồi.”
“Cái này…” Thi Thích nhất thời quýnh lên, Đoạn Lĩnh thật sự chịu không nổi mồm mép của Trịnh Ngạn, lập tức xua tay nói: “Là lỗi của ta, may mà ngươi hồng phúc tề thiên.”
Thi Thích vội hỏi: “Thừa tướng có nói, đại nhân đã từng căn dặn người hộ tống tiểu nhân, chỉ là tiểu nhân vốn mang tội trong người, cũng không thể khiến đại nhân thêm phiền phức, vì vậy liền chính mình lên đường.”
Đoạn Lĩnh gật đầu, tội của Thi Thích nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, nếu không phải năm đó sau khi Triệu Khuê rơi đài từng bậc từng bậc tra xuống, lại tra ra y tham ô ít bạc liền bị giải đến lao ngục giam cầm. Loại tội danh này bất quá chỉ là một câu nói của Lý Diễn Thu, chỉ cần hướng triều đình đòi người, tự nhiên liền có thể thả ra.
Mà đối với người thanh niên yếu đuối trước mặt, một chuyến như vậy cũng coi như cứu y một mạng, ân đồng tái tạo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.