Tướng Phủ Đích Nữ

Chương 51: Không phải do thành toàn ngươi




"Khi nào có thêm cái hộp này?" Lưu Thúy hoài nghi  mở miệng, lúc các nàng rời đi còn không có cái gì ở đây, hơn nữa, phu xe vẫn đều ở nơi này, hắn là người của Nhị hoàng tử, người bên ngoài đừng mơ tưởng tiếp cận!
"Nhưng, phu xe này là cao thủ Nhị hoàng tử điện hạ phái tới!" Thu Nguyệt nhịn không được nói ra, ba người nhìn hòm này, cũng nhìn không ra manh mối gì, nhưng mà, trong lời Thu Nguyệt nói vừa rồi, hai người không khỏi nhìn nhau cười, người nọ là người của Nhị hoàng tử, người bên ngoài không thể tiếp cận, đương nhiên thứ này là Nhị hoàng tử đưa tới!
"Vâng? Cũng là nha, người nọ là người của Nhị hoàng tử điện hạ, mà hòm này không biết?" Lưu Thúy nhìn Nạp Lan Tĩnh từ phòng Tam hoàng tử đi ra, trên mặt liền rầu rĩ giống như là có tâm tư, Lưu Thúy kéo thật dài giọng nói, như có ý nhìn Nạp Lan Tĩnh, cố ý để Nạp Lan Tĩnh vui vẻ!
"Các ngươi tự hiểu là được!" Nạp Lan Tĩnh không khỏi cúi thấp đầu, trên gương mặt xuất hiện hai đóa hoa hồng, trong giọng nói mang theo vài phần tức giận, nói xong liền ngồi xuống!
"Tiểu thư, người nói trong này sẽ là cái gì?" Thu Nguyệt chớp chớp mắt, các nàng cũng tò mò, thật ra Nhị hoàng tử đưa tới bảo bối gì, mắt nhìn sắp tới chính là đại hôn rồi, trong lòng hai người các nàng luôn cảm thấy, nhất định Nhị hoàng tử cùng tiểu thư  có thể làm một, dĩ nhiên hôm nay muốn trêu chọc một phen!
"Hai ngươi thật là quấy rối!" Nạp Lan Tĩnh không khỏi liếc Thu Nguyệt  một cái, thời gian tiếp xúc càng lâu, Thu Nguyệt cũng không phải lạnh lùng như trước kia, Lưu Thúy cũng không có ổn trọng như trước nữa, những lúc không có người ngoài, ba người cũng thích làm ồn ào!
Thu Nguyệt cười, âm thầm cho Lưu Thúy một ánh mắt, để Lưu Thúy cùng mình đến gần Nạp Lan Tĩnh, hai người mỗi người lôi kéo một cánh tay của Nạp Lan Tĩnh, lắc lắc qua lại!
" Được rồi, được rồi, cái này cho các ngươi mở ra!" Nạp Lan Tĩnh cảm giác bị các nàng lắc đến choáng váng đầu, bất đắc dĩ thở dài một hơi, Thu Nguyệt vừa nghe Nạp Lan Tĩnh đồng ý, chạy nhanh bê chiếc hòm đến trước mặt Nạp Lan Tĩnh, chỉ sợ nàng sẽ đổi ý!
Chỉ là mặc dù ba người biết được, chiếc hòm này do Nhị hoàng tử đưa tới, nhưng đến thời điểm mở ra, vẫn là thật cẩn thận, tránh cho phía trên có cơ quan, Nạp Lan Tĩnh lấy cây trâm, cẩn thận mở chốt hòm, nắp hòm liền từ từ mở ra, cho đến khi chiếc hòm mở ra toàn bộ, đều không có chuyện gì ngoài ý muốn xày ra, ba người mới đưa ánh mắt đặt ở bên trong hòm!
Giữa hòm là một khối ngọc bội yên lặng nằm bên trong, được điêu khắc tỉ mỉ thành hình dáng đồng tâm kết, chất ngọc trong suốt sáng ngời đã nói đến ngọc này quý cỡ nào, cách kết liền hai cái đồng tâm này, cũng thật kỳ lạ, các nàng còn chưa thấy ai khắc ngọc bội thành hình dáng này, lại xem bên cạnh, dường như để một túm tóc, những sợi tóc được dây đỏ quấn lấy!
"Tiểu thư, còn chưa thành thân, liền vội vàng  muốn vãn đồng tâm kết, thật là gấp gáp nha!" Thu Nguyệt không nhịn được cười ra tiếng, đồng tâm ngọc bội cũng thôi đi, sợi tóc bên cạnh này, rõ ràng chính là muốn cùng tóc của Nạp Lan Tĩnh buộc thành một cái đồng tâm kết, nghe đồn, ngày thành thân, hai người dùng chút tóc của mình, hoặc là dùng giá y làm thành đồng tâm kết, liền có thể vĩnh kết đồng tâm, bạch đầu giai lão!
"Ngươi thật ra biết rất nhiều đó, chẳng lẽ là tư xuân rồi hả?" Nạp Lan Tĩnh đỏ mặt nói, tay không khỏi đóng hòm lại, Nhị hoàng tử mỗi lần đều muốn nổi bật như vậy, làm cho nàng cũng không biết phải làm gì cho phải!
Thu Nguyệt còn muốn nói điều gì, lúc này xe ngựa đột nhiên lắc mạnh một cái, bởi vì sự việc xảy ra ban ngày hôm nay, vẻ mặt các nàng  đều căng thẳng, nếu là ở trong cung xuất hiện sự tình như vậy, sợ là nhất định sẽ bị trừng phạt, Thu Nguyệt nhanh chóng che chở Nạp Lan Tĩnh, chỉ sợ  xe ngựa này đung đưa làm Nạp Lan Tĩnh bị thương!
"Ngược lại rất náo nhiệt!" Các nàng mới nghe được tiếng cười nhỏ của một nam tử, đã thấy Nhị hoàng tử nhấc mành xe ngựa lên, vẻ mặt đầy ý cười tiến đến, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Nạp Lan Tĩnh!
"Tại sao là ngươi?" Nạp Lan tĩnh không chút suy nghĩ, đã nói ra lời, nhìn thấy ý cười trên mặt Nhị hoàng tử, trên mặt Nạp Lan Tĩnh không khỏi tức giận, môi hơi hơi cong lên, ánh mắt không khỏi liếc Nhị hoàng tử  một cái, các nàng vừa mới đều bị kinh sợ, hóa ra là hắn cố ý!
Nạp Lan Tĩnh không có chú ý, trong lúc vô tình nàng ở trước mặt Nhị hoàng tử, mới có thể lộ ra vẻ mặt như vậy, nàng đến tức giận cũng giống như đang làm nũng, rơi vào trong mắt Nhị hoàng tử lại đáng yêu thêm vài phần!
“Chẳng qua là ta muốn nhìn một cái, ngươi có thích lễ vật này hay không, hoặc là ngươi thích ta hơn?" Nhị hoàng tử không khỏi cười khẽ một tiếng, giọng nói của hắn rất êm tai, Nạp Lan Tĩnh không biết nên hình dung như thế nào, nàng cúi đầu suy nghĩ, hẳn là dễ nghe hơn so với giọng nói của Mạnh Vi!
Lưu Thúy cùng Thu Nguyệt nhìn nhau liếc mắt một cái, ngầm hiểu đều lui ra ngoài, để Phượng Thiên lại cho Nạp Lan Tĩnh cùng Nhị hoàng tử!
"Ngươi, da mặt khi nào lại dầy như vậy, ai thích ngươi?" Nạp Lan Tĩnh nhìn Lưu Thúy cùng Thu Nguyệt đều lui ra ngoài, trên mặt lại càng hồng hơn, đầu cúi thấp vô cùng, giọng nói cũng nhẹ nhàng đi!
"Chẳng nhẽ Tĩnh nhi không thích ta?" Nhị hoàng tử hơi hơi nhíu mày, nhìn Nạp Lan Tĩnh đang cúi đầu dịu dàng, tâm muốn hòa tan, "Nhưng mà, ta lại rất yêu Tĩnh nhi!" Giọng nói của Nhị hoàng tử giống như là mang theo vài phần  mê hoặc, nhẹ nhàng, cũng làm cho Nạp Lan Tĩnh không khỏi cong khóe miệng lên!
"Nghe nói Đồng tâm ngọc bội này là đồ mà Mẫu phi ta khi còn sống rất yêu thích, có lẽ bên trong đại biểu cho nỗi nhớ của bà đối với Phụ hoàng, hy vọng, ta tặng ngọc bội này cho ngươi, mong rằng, chúng ta có thể có được thứ mà mẫu phi ta khi còn sống không thể có!" Nhị hoàng tử nhắc tới Cung quý phi nhẹ nhàng thở dài, từ lúc hắn sinh ra đến giờ chưa từng nhìn thấy được Cung quý phi, tất cả những gì hắn biết về bà, đều là từ miệng các cung nhân già biết được!
Nạp Lan Tĩnh yên lặng nghe đến khi cảm thấy giọng nói của Nhị hoàng tử có chút bi thương, không khỏi ngẩng đầu lên,tuy rằng Nạp Lan Tĩnh bất hạnh, phụ thân không yêu quý mình, nhưng cũng có mẫu phi, tổ phụ, cậu rất thương mình, mặc dù thân phận Nhị hoàng tử tôn quý, hắn lại đều không có được cái gì, hắn như vậy, làm cho nàng nhịn không được đau lòng, nhìn hắn hơi hơi nhíu mày, Nạp Lan Tĩnh không tự chủ vươn tay ra,vuốt lên mi tâm hắn để hắn bớt đau khổ!
"Tĩnh nhi!" Nhị hoàng tử cúi đầu nỉ non, đặt tay Nạp Lan Tĩnh ở trong tay của mình, cảm nhận được nàng mang đến cho mình  ấm áp, Nhị hoàng tử nhìn  khuôn mặt quan tâm của nàng, không khỏi cúi đầu xuống, muốn hấp thu nhiều hơn, môi của nàng, mang theo ấm áp nhàn nhạt, một chút, để cho tất cả khổ sở của hắn mấy năm này, đều hòa tan  đi!
Nạp Lan Tĩnh không khỏi nhắm mắt lại, giờ khắc này nàng giống như quên đi phiền não, quên thánh chỉ, quên Hoàng đế, hai người ở trên xe ngựa gắt gao ôm nhau, giống như nhau, trải qua ngàn năm mới gặp được, nụ hôn này mang theo tưởng niệm, mang theo cảm động!
"Đây chính là xe ngựa của Vận Trinh quận chúa?" Cố tình lúc này, một giọng nói sát phong cảnh vang lên, Lưu Thúy khụ một tiếng, liền đi trước tiến vào, lặng lẽ báo Nạp Lan Tĩnh một câu!
"Đúng vậy!" Thu Nguyệt lên tiếng trả lời, để xe ngựa ngừng lại, nhìn thấy Sở Ngạo Sương đuổi tới, toàn thân mặc y phục màu trắng,làm khuôn mặt của nàng vốn đã trắng nõn, lại càng phát ra ánh sáng!
Nạp Lan Tĩnh yên lặng nghe động tĩnh bên ngoài, mặc kệ vẻ mặt ai oán của Nhị hoàng tử, vén một góc rèm kiệu lên, nhìn gương mặt Sở Ngạo Sương mang lãnh ý, nếu không phải cánh tay bị phế không cử động được, ngược lại sẽ nhìn không ra nàng có cái gì không ổn!
"Trong cung này người quen biết không nhiều lắm, Bản công chúa cố ý chờ  Quận chúa ở đây!" Sở Ngạo Sương đuổi tới chặn giữa đường, mang theo vài phần lười biếng, vài phần  khinh thường, Nạp Lan Tĩnh nhẹ nhàng  nhíu mày, Sở Ngạo Sương là một người kiêu ngạo, nàng hẳn là khinh thường thủ đoạn đùa giỡn này, nhưng nhìn tư thế, làm sao là muốn ôn chuyện, giống như là muốn gây sự hơn!
“Tham kiến Vận Trinh quận chúa, Hoàng thượng truyền Nhị hoàng tử điện hạ, nhưng Nhị hoàng tử điện hạ không ở trong cung, có thể mời Quận chúa bước xuống xe hay không?" Bên cạnh Sở Ngạo Sương có một công công đứng, xem trang phục của hắn, cũng là người bên cạnh Hoàng đế, nhìn tư thế, Sở Ngạo Sương là tới bắt gian!
Nạp Lan Tĩnh không vui cau mày, tuy công công này nói năng uyển chuyển, nhưng ý tứ cũng làm cho người nghe hiểu được, chính là muốn nàng xuống xe ngựa, hắn muốn điều tra xe ngựa, "Công công lời này có ý gì? Tìm Nhị hoàng tử điện hạ, Tắc Thiên công chúa là người rõ ràng nhất, làm sao có thể tra trên xe của bản Quận chúa?" Nạp Lan Tĩnh cười lạnh, trong ngày thường nàng cũng khinh thường mồm miệng nhanh nhạy chiếm ưu thế, nhìn vẻ mặt Sở Ngạo Sương cao ngạo, trong lòng không khỏi có chút tức giận!
Ở bên trong xe Nhị hoàng tử nghe rõ ràng, nha đầu kia sợ là đang ghen tị, rõ ràng muốn nói Sở Ngạo Sương tìm không được nam nhân của chính mình, liền bảo Hoàng đế tìm, đều phải tìm hắn từ chỗ nữ nhân khác, bản thân còn đi theo lại đây, cũng không ngại mất mặt! Quả nhiên, sau khi Sở Ngạo Sương nghe xong, không khỏi thay đổi sắc mặt, nhưng chỉ là thoáng qua!
"Quận chúa hiểu lầm, hôm nay tất cả xe ngựa ra vào cung, đều phải kiểm tra!" Công công kia cũng là người lão luyện, nhìn rõ ràng tranh đấu của Sở Ngạo Sương với Nạp Lan Tĩnh, chỉ là Hoàng thượng sai hắn chờ ở chỗ này cùng Sở Ngạo Sương, tất nhiên trong lòng Hoàng thượng hướng về phía Sở Ngạo Sương, hắn là nô tài của Hoàng thượng, đương nhiên nghe theo lời phân phó của Hoàng thượng!
" À" Nạp Lan Tĩnh hơi nhíu mày, nhưng lại không thể phản bác nữa, thánh chỉ này không thể trái, nhưng xe ngựa của mình bởi vì bị hỏng ở giữa đường, hôm nay tiến cung là xe ngựa cực kỳ bình thường, nếu để cho thị vệ kiểm tra, khẳng định Nhị hoàng tử không có chỗ trốn, hơn nữa nhiều người nhìn như vậy, chạy cũng chạy không được!
"Khụ, khụ! Vận Trinh quận chúa cố ý tiến cung đến thăm Bổn vương, tại sao liên tục xuất môn đều không được yên ổn?" Trong lòng  Nạp Lan Tĩnh đang có chút lo lắng, liền thấy Tam hoàng tử được người giúp đỡ đi lại đây, dưới ánh mặt trời, mặt của hắn càng có vẻ tái nhợt, tay của hắn đặt ở trên mu bàn tay của công công, hình như có chút trắng bệch, có thể thấy được hắn là cực kỳ dùng sức, sợ không cẩn thận sẽ té xuống đất!
Mọi người thấy Tam hoàng tử tới đây, liền nhanh chóng hành lễ!
"Hồi bẩm Điện hạ, Hoàng thượng cho truyền Nhị hoàng tử điện hạ, bọn nô tài sợ Điện hạ vụng trộm ra cung, thế này mới tới nơi này kiểm tra một phen!" Công công kia nhìn Tam hoàng tử không vui nhíu mày, chạy nhanh tới lên tiếng bẩm báo!
"Hoàng huynh lo lắng cho thân thể Bổn vương, vừa mới rời khỏi rừng trúc!" Tam hoàng tử gật gật đầu, ý muốn bảo Nạp Lan Tĩnh có thể lên xe ngựa!
"Điện hạ, Hoàng thượng lệnh bọn nô tài tra ra vị trí của Nhị hoàng tử điện hạ?" Bởi vì ngày thường Tam hoàng tử cũng không hay ra ngoài, hơn nữa thân mình cũng không tốt, bọn nô tài đều không e ngại Tam hoàng tử, mặc dù hiện nay là Bình Chiêu Nghi quản lý hậu cung, có một ít lão nhân cho rằng tính tình Tam hoàng tử yếu đuối, lấy cớ cũng là không ít!
"Làm càn,không phải Bổn vương đã nói rồi, hoàng huynh mới đi tới rừng trúc, sao lời nói của Bổn vương các ngươi cũng hoài nghi?" Tam hoàng tử mạnh mẽ nâng cao giọng nói, rốt cuộc vẫn là con cháu hoàng gia, bộ dáng cao quý không khỏi  hiện ra, "Hay là nói chẳng qua ngươi mượn đề tài để nói chuyện của mình,  đã thu được chỗ tốt nào rồi?" Mắt Tam hoàng tử không khỏi liếc Sở Ngạo Sương một cái, ai ở đây cũng biết, Sở Ngạo Sương ở trên đại điện cầu Hoàng thượng tứ hôn mình cùng với Nhị hoàng tử, nhưng lúc ấy Nhị hoàng tử  bởi vì Nạp Lan Tĩnh mới cự tuyệt nàng ta, nay Sở Ngạo Sương đứng trước mặt, ai cũng sẽ nghĩ tới, có phải Sở Ngạo Sương cố ý gây chuyện hay không!
Công công kia nhanh chân nói không dám,chẳng qua mới đầu hắn hoài nghi Tam hoàng tử là quả hồng mềm, mới dám trả lời như vậy, nay nhìn Tam hoàng tử tức giận, nhanh chân rời đi, phải biết rằng, nếu hắn đắc tội Tam hoàng tử, mặc dù hiện tại Tam hoàng tử sẽ không làm gì hắn, chờ qua việc này, nếu Bình Chiêu Nghi phân phó một câu, còn sợ không thể cho hắn tội danh gì sao!
Sở Ngạo Sương hừ lạnh một tiếng, nhìn công công kia kích động rời đi, chính mình cũng đứng lên rời khỏi!
"Xuất hiện đi!" Nạp Lan Tĩnh đang chuẩn bị nói lời cảm tạ, lại thấy Tam hoàng tử nhìn chằm chằm mặt Nạp Lan Tĩnh, lại giống như là muốn phun ra lửa, giống như là nhìn thê tử của chính mình Hồng Hạnh vượt tường!
Lời vừa dứt, Nhị hoàng tử tao nhã đi ra từ bên trong xe, chặn lại ánh mắt của Tam hoàng tử nhìn Nạp Lan Tĩnh, trong giọng nói mang theo vài phần  sắc bén, "Ngươi có biết, mặc dù không có ngươi, ta cũng có thể thoát thân!" Nhị hoàng tử nói lời này cực kỳ tùy ý, cực kỳ khinh thường!
"Thế thì như thế nào?" Tam hoàng tử nhìn Nhị hoàng tử với ánh mắt lạnh lẽo, nhớ tới đủ loại trước kia, rốt cuộc trong lòng có chút khó chịu, hắn không khỏi quay mặt đi, trên đời này còn có cái gì tàn nhẫn hơn so với hiện tại, làm cho hắn trơ mắt nhìn nữ nhân mà mình yêu,vị hôn thê của chính mình, cùng với hoàng huynh mình kính yêu nhất dây dưa không rõ!
"Ta cũng chỉ là không muốn thê tử tương lai của ta chịu nhục, tuyệt đối không phải là thành toàn!" Có lẽ Tam hoàng tử  bởi vì trong lòng quá kích động, không khỏi chợt ho khan vài tiếng, hắn dùng khăn con ôm môi thật chặt, thời điểm nếm được vị tanh của máu trong miệng, hắn không khỏi bước nhanh rời đi, tim của hắn có chút hoảng loạn, thân thể của hắn không bằng được như trước kia, hắn thật sự sợ, sợ hắn phải cưới Nạp Lan Tĩnh, cũng để lại cho nàng một đường, con đường cô độc suốt đời!
Nạp Lan Tĩnh nhìn bóng lưng cô đơn của Tam hoàng tử, nam tử kia ra vẻ kiên cường, rốt cuộc làm cho người ta đau lòng, bởi vì Hoàng thượng tự mình ra mặt, Nhị hoàng tử đưa Nạp Lan Tĩnh ra khỏi cửa cung, liền đi tìm Hoàng thượng!
Ở trước mặt Nhị hoàng tử Nạp Lan Tĩnh không nói cái gì, nhưng Nhị hoàng tử vừa rời đi, trong lòng Nạp Lan Tĩnh không khỏi có chút rối loạn, hôm nay Sở Ngạo Sương xuất hiện, sợ là muốn nói cho chính mình thái độ của Hoàng thượng, quyết tâm muốn cho Nhị hoàng tử cưới Sở Ngạo Sương, Nạp Lan Tĩnh đã đáp ứng Nhị hoàng tử không được nghĩ đến việc này nữa, nhưng thấy hôn kỳ càng ngày càng gần, lòng của nàng cũng càng ngày càng hoảng!
Nạp Lan Tĩnh trở về phủ Dự chiến tướng quân, liền nhanh chóng mang mặt gối còn chưa có thêu xong ra thêu nốt, lúc xuất giá dù rằng có thật nhiều tiền nhưng các cô nương vẫn muốn chính mình thêu, từ lần vào cung trước, sau đó Nạp Lan Tĩnh có rất ít thời gian ra khỏi phủ!
"Tiểu thư, Thượng Quan công tử sai hạ nhân đưa đồ tới!" Ngày hôm đó, Nạp Lan Tĩnh đang ngồi ở một bên thêu đồ cưới, nhìn Thu Nguyệt ý cười đầy mặt tiêu sái tiến vào, trên tay còn đang cầm một cuộn vải màu đỏ!
"Hả? Hắn ngược lại có lòng đấy!" Nạp Lan Tĩnh vuốt vuốt vai, ngồi lâu như vậy, cũng nên đứng lên hoạt động một chút, liền để kim thêu xuống, cùng Lưu Thúy lại nhìn một chút!
Cuộn vải này nhưng là dùng tới tàm ti tốt chế thành, chất lượng vô cùng tốt, ánh sáng màu sắc rõ, hơn nữa đặt ở trong lòng bàn tay còn có chút cảm giác mát rượi, làm cho người ta không lo lắng mặc ở trên người sẽ nóng!.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
"Tiểu thư, đây chính là Tô Tú!" Lưu Thúy không khỏi chạm vào hoa văn bên trên, nhìn màu vàng kim tươi đẹp này, tinh tế nhìn xuống dưới, rõ ràng là được người ta thêu lên, trong kinh thành này tuy rằng cái gì cũng không thiếu, thủ pháp Tô Tú cũng có không ít người làm, nhưng Tô Tú truyền thống, cũng là khó tìm!
"Quả thật vậy, dựng tấm vải này lên!" Nạp Lan Tĩnh mang theo nụ cười thản nhiên, phân phó một câu, lúc này mới nhìn thấy bên cạnh còn có một phong thư, vải dệt này là quà cưới của Thượng Quan tìm cho mình, chờ thêm vài ngày liền phải rời đi, Nạp Lan Tĩnh không khỏi cười một tiếng,Thượng Quan này quả thật là thương nhân, làm mọi chuyện đều có mục đích, hắn đưa vải này cho mình, cũng chỉ vì danh tiếng Thượng Quan gia của hắn, thêu tinh xảo như vậy, tất nhiên ngày đại hôn đó sẽ hấp dẫn không ít các ánh mắt của tiểu thư cùng phu nhân, đến lúc đó đều hỏi thăm, cho dù mình cùng hắn có hiệp nghị kia thì thế nào, nếu nhóm nương nương trong cung đều thích, còn sợ người trong cung không đi tìm hắn sao? Mình tranh cãi nữa còn có thể tranh với triều đình? Đến lúc đó lợi ích Thượng Quan gia lấy được còn nhiều hơn so với trên tay mình, tính toán của hắn thật ra không sai!
Chỉ là Nạp Lan Tĩnh thật sự thích vải dệt này, Lưu Thúy cùng Thu Nguyệt tìm cái giá treovair dệt này lên, hóa ra đây là một kiện vải đã sớm làm thành gía y, làn váy thật dài, toát lên sự quý khí, cùng ung dung, viền váy dùng kim tuyến thêu, nhưng màu sắc và hoa văn bên trên cũng không có bị lu mờ như là cố ý làm cho Nạp Lan Tĩnh, rốt cuộc vẫn nên là Nạp Lan Tĩnh tự mình may giá y cho mình!
"Tiểu thư, phía trên này nên thêu cái gì lên đây?" Thu Nguyệt và Lưu Thúy nhìn cũng rất thích, không khỏi hỏi một câu!
"Giá y khí phách như vậy, dĩ nhiên là nên chọn mẫu đơn!" Nạp Lan Tĩnh hơi cong môi một cái, nàng căn bản cũng không phải là người thích làm nữ công, nhưng nhìn giá y này, cũng muốn vì nó mà thêu lên sắc hoa đẹp nhất!
Hơn nữa Thu Nguyệt cùng Lưu Thúy ở một bên nhắc tới cái này, Nạp Lan Tĩnh càng nổi lên hăng hái, tìm bản vẽ Mẫu Đơn, liền chuẩn bị lấy kim thêu lên, vải vóc này tinh xảo như vậy, tất nhiên Nạp Lan Tĩnh phải cẩn thận chút, tránh cho thêu sai lầm rồi bị hủy mỹ cảm, Nạp Lan Tĩnh lấy kim thêu, cùng một số lượng hoa văn định thêu lên trên, chuẩn bị tốt lắm mới bắt đầu thêu xuống, kim thêu này nhẹ nhàng đụng chạm vào vải vóc!
Đột nhiên, Nạp Lan tĩnh biến sắc, ném mạnh kim thêu trong tay ra ngoài, Thu Nguyệt cùng Lưu Thúy cả kinh, nhìn phía đầu kim thêu kia đã biến thành màu đen, không tới một lát, toàn bộ kim thêu đều đã muốn biến đen, đáng sợ nhất là kim thêu này vậy mà chậm rãi biến mất, cuối cùng chỉ còn lại có một bãi tro tàn!
Nạp Lan Tĩnh trầm mặt, tuy rằng nàng không biết trên vải dệt này bị người nọ động chân động tay như thế nào, nhưng điều duy nhất có thể khẳng định, đây là độc dược nhất định dồn người ta vào chỗ chết, nó chỉ cần đụng chạm kim thêu bằng thiết, sẽ nổi lên phản ứng, nếu không phải Nạp Lan Tĩnh muốn dùng châm để sổ hoa văn trước, thì tùy tiện đem châm đâm vào, sợ là sẽ trúng quỷ kế của người nọ!
------ đề lời nói với người xa lạ ------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.