Edit: Nhí / Beta: Sam
Buổi sáng cuối thu đầu đông đặc biệt đẹp.
Một đêm triền miên thỏa thích chẳng biết mệt mỏi, khi Dung Tư Hàm mở mắt ra thì mặt trời đã lên cao.
Ánh sáng ấm áp từ ngoài cửa sổ chiếu vào, mỗi một chỗ trong phòng đều in dấu sự yên tĩnh dịu dàng, cô động đậy thân thể mệt mỏi, ngẩng đầu lên liền bắt gặp một đôi mắt xinh đẹp và tinh nghịch.
“Chào buổi sáng.” Phong Trác Luân để trần nằm sấp trên người cô, nhếch miệng cắn một cái nhẹ nhàng lên chiếc mũi xinh xắn của cô.
Buổi sáng thức dậy, ánh mắt đầu tiên là nhìn thấy một người thế này, trong mắt chứa ý cười phản chiếu hình ảnh khuôn mặt mới tỉnh của mình, hồng nhan tuổi già…ngày qua ngày, từ đầu đến cuối.
Trên đời hẳn không có chuyện nào tốt hơn như vậy.
Dung Tư Hàm mấp máy bờ môi, trong mắt không tự chủ được hiện lên ý cười.
Trong phòng không mở cửa sổ nên hương vị còn lưu lại rất nặng, nhận thấy trong mắt của anh lại có chiều hướng dần trở nên giống sói, cô vội vàng đưa tay đẩy gương mặt đẹp trai của anh sang một bên, lại phát hiện giọng nói thốt ra trở nên khàn khàn, “Di động.”
Tối hôm qua cứ như vậy không để ý gì cùng anh quấn quýt, cho đến lúc rạng sáng thân thể hai người vẫn liên tục quấn nhau chặt chẽ. Một đêm không về, bây giờ Dung Thành và Lý Lị ở bên kia cũng không biết nên ăn nói thế nào.
“Đừng lấy.” Lúc này anh lật mình nằm bên cạnh cô, đem cả cô và chăn quấn lại, ôm nằm sấp trên người mình, “Nói chuyện trước đã, đêm qua anh không đến, em muốn cùng gã bắt chước anh đi đâu.”
Giọng anh vẫn lười biếng như cũ, nhưng cô có thể cảm nhận được rõ ràng nơi nào đó ở dưới chăn đã dần dần nhô lên.
Không nói cũng làm; nói… cũng có khả năng làm.
“Anh ghen à?” Cô nhướn mày nhìn anh.
Lại nói người đàn ông mời hẹn kia cũng chỉ có đôi mắt dáng vẻ hơi giống anh mà thôi, người này làm sao trở nên đáng ghét như vậy.
Phong Trác Luân dùng bản lĩnh miệng tiện giữ nhà: “Ghen không phải là độc quyền của em ư.”
Lời này vừa nói ra, vẻ mặt của cô lập tức lạnh nhạt.
Cô không quên, mồi lửa ngày hôm đó đã trực tiếp thúc đẩy khiến bọn họ chia tay.
“Quan hệ giữa Milk và anh rốt cuộc là thế nào.” Lúc này cô bình tĩnh nhìn vào đôi mắt của anh hỏi, “Nói thật đi.”
“Không phải loại quan hệ trên thân thể như em nghĩ, cũng không phải là hồng nhan tri kỷ.” Tay của anh đặt ở sau đầu cô vuốt ve tóc cô, âm thanh bình tĩnh, “Bất luận em tin hay không, con bé thực sự chỉ là một cô bé rất đáng thương, anh đối xử với nó như là một đứa trẻ.”
Đứa nhỏ kia cô đơn lẻ loi giống như anh, cũng là niềm an ủi duy nhất chống chọi lúc đó.
Cách nói chuyện của anh hết sức nghiêm túc, không né tránh hay là có ý đồ lừa dối.
“Vậy tối hôm đó, suốt đêm anh không trở về là cùng cô ấy đi nơi nào?” Cô trầm ngâm một lát, từng câu từng chữ muốn hỏi mọi chuyện có liên quan đến anh, không bỏ sót một chi tiết nhỏ nào.
Bàn tay Phong Trác Luân đang vuốt tóc của cô chợt dừng lại: “Đi gặp một người rất quan trọng đối với anh.”
Âm cuối thốt ra, cô không nói gì chỉ hơi nhíu mày.
Lúc này anh ngẩng đầu hôn nhẹ lên cằm của cô, nhìn vào mắt cô: “Em biết không, nếu muốn anh nói người mà anh hận nhất cả đời này, là người đó… Nhưng nếu nghĩ đến từ nay về sau không còn người này trên thế giới nữa, lòng anh càng như bị dao cắt hơn.”
Đây là lần đầu tiên Dung Tư Hàm nhìn thấy vẻ mặt này của anh, bỏ đi sự kiêu ngạo, hài hước, vô vị, chỉ có cảm xúc mãnh liệt chân thực.
Thật ra cô vẫn còn rất nhiều điều muốn hỏi anh, mọi thứ thuộc về bản thân anh được anh giấu rất sâu, còn cô nhất thời không có cách nào thấy rõ toàn bộ.
Nhưng khoảnh khắc này thật đẹp, đẹp đến nỗi cô quên đi thời gian vụn vỡ chia tay trước đây, đẹp đến nỗi cô không đành lòng chạm vào sự thật.
“Anh…vì sao không đi Pháp?” Cả hai người nhất thời không nói gì, một lúc lâu cô mới cất tiếng hỏi nhưng vẫn có một chút gợn sóng bên trong âm thanh bình tĩnh.
“Cơ trưởng bị Đường Thốc bắt cóc rồi.” Anh nhíu mày, thoải mái trả lời.
Nàng liếc mắt xem thường, lập tức cuốn theo cái chăn muốn từ trên người anh đi xuống.
Phong Trác Luân cười lớn ôm cô trở lại, nụ cười sảng khoái trong veo chưa bao giờ có: “Em rất ‘ngoài lạnh trong nóng’, học Tiểu Hoàn Tử người ta vừa ngốc lại đáng yêu thì tốt hơn.”
“Vậy anh là ai? Bạn học Hoa Luân sao?” Dung Tư Hàm có việc nên làm thì phải làm.
Anh làm ra vẻ suy nghĩ nghiêm túc một lúc: “Nếu anh là Hoa Luân, thế thì phim hoạt hình sẽ biến thành phim người lớn rồi, bạn học Hoa Luân chắc sẽ không cởi sạch Tiểu Hoàn Tử ép trong lòng nhỉ?”
“Lưu manh.” Cô trợn mắt khinh thường.
Anh cười đến mức đôi mắt xinh đẹp cong lên: “Vậy tối hôm qua sau khi nhìn thấy lưu manh xuất hiện mà em còn vui vẻ, ở trong lòng anh khóc thành như vậy, hửm?”
Thấy cô quay mặt đi không để ý đến anh, lúc này anh đưa tay véo nhẹ mặt cô, thấp giọng nói: “Anh không đến, em không phải muốn đi cùng người khác rồi.”
Sự dịu dàng trong giọng nói của anh lan ra, vương vấn quanh người cô.
“Hàm Bảo…” Anh cúi đầu hôn lên ánh mắt cô, “Cám ơn em.”
Sóng điện vô tuyến 1200 km là sự xác nhận của em, là một phần bất khuất em cho anh trong cùng đường.
Đây là lần cuối cùng trước khi những sóng ngầm mãnh liệt tiến đến, là thời gian quá tốt đẹp mà anh không dễ giành được.
Cuộc đời này anh sẽ không bao giờ quên.
Sau khi cô nghe xong những lời cuối của anh thì nhích lại gần anh, kề sát lồng ngực anh.
“Có đói bụng không?” Phong Trác Luân nhìn đỉnh đầu đang vùi trong ngực mình, lúc này anh bật ra nụ cười tinh nghịch quen thuộc, “Em muốn ăn chút gì không? Ví dụ như… sữa?”
Suy nghĩ của người bình thường tất nhiên là sẽ cảm thấy cuộc đối thoại trên là sự săn sóc đúng đắn, nhưng cô làm sao không biết trong lòng của người này có bao nhiêu gian xảo, cô lập tức nâng gương mặt đang xấu hổ trừng mắt nhìn anh: “Phong Trác Luân!”
“Lúc em đang ngủ anh tranh thủ đi ra ngoài mua bữa sáng, gặp được con trai của Phó Chính ở thang máy bên cạnh.” Tâm tình của anh có vẻ rất tốt, “Thằng bé nói với anh, đêm qua ba nó quăng nó và em gái sang phòng kế bên, nó nghe được mẹ mình khóc cả đêm.”
“Anh tính rồi, tối hôm qua anh không dời chuyển em cả đêm.” Tay anh nương theo tấm lưng trần của cô đi xuống, “Cho nên nói, người so với người, anh vẫn còn rất thấu tình đạt lý đúng không.”
Cô nghe mà vừa tức vừa cười: “Còn không phải anh làm hỏng người tốt sao, nếu không vì đề nghị hôm qua của anh thì Bội Bội đâu đến mức chịu khổ như vậy?”
“Em nói Phó Chính là người tốt?” Phong Trác Luân lập tức cười nhạo một tiếng, “Ngày hôm qua em không thấy gần cổ tay vợ cậu ta có dấu vết bị trói sao?”
Trên khuôn mặt đẹp đẽ của anh chỉ viết rõ ràng một dòng chữ to —— Anh còn chưa ép em chơi SM, anh tốt lắm! Mau khen anh đi!
Dung Tư Hàm thật sự hết kiên nhẫn, trên trán nổi gân xanh, cô véo chiếc mũi cao thẳng xinh đẹp của anh: “Đồ xấu xa, em muốn gọi điện thoại cho ba mẹ em.”. ngôn tình hay
Cô vừa dứt lời thì chợt nghe thấy tiếng chuông cửa “đing đoong” truyền đến.
“Ồ.” Phong Trác Luân nhìn tình huống chung, lúc này thanh thản cầm tay cô đặt trong lòng bàn tay đưa đến bên miệng hôn một cái, “Anh đi mở hay là em đi mở cửa?”
Cô có thể đi mở cửa được sao! Để người khác nhìn thấy bộ dáng thế này, khắp người cô ngoại trừ nhiều vết đỏ tím ra thì ngay cả mảnh vải cũng không có!
Phong Trác Luân cười đến rạng rỡ, lúc này ôm cô từ trên người xuống, tự mình xuống giường đi mở cửa.
Khi cửa được mở ra thì nghe được một giọng nữ quen thuộc, Dung Tư Hàm mới nhận ra ban nãy mình chưa nghĩ tới ai sẽ tìm đến nơi này.
Dung Tiễn đi thẳng một mạch từ cửa vào trong, khi nhìn thấy cô đang quấn chăn ở trên giường, mắt trừng lớn giọng la lên: “…Chị! Chị thực sự lên giường với anh ta?!”
Dung Tư Hàm cũng giật mình, cô xấu hổ đến nỗi không có cách nào động đậy.
Lúc này Dung Tiễn dụi mạnh hai mắt của mình nhìn lại lần nữa, trông thấy vệt đỏ rõ ràng lộ ra gần bả vai cô, Dung Tiễn lập tức đi đến bên giường vội vàng nói: “Trước đó em gọi điện thoại cho chị là anh ta bắt máy, chị…chị thật sự có tình một đêm với anh ta?!”
“Lục gia.” Phong Trác Luân chắn trước lối vào hành lang, chỉ về phía sau Dung Tiễn lên tiếng, “Cô đừng kích động, tiện thể bảo chồng cô đi xuống dưới lầu chờ đi, cô chưa từng nghe nói phi lễ chớ nhìn sao.”
Dung Tiễn bị chặn hoàn toàn phát cáu, xoay người la anh: “Anh có phải là người hay không hả! Anh trêu hoa ghẹo nguyệt mặc anh, sao có thể xuống tay với chị tôi?!”
“Hôm nay cũng không phải ngày đầu tiên xuống tay.” Ngón tay anh gõ lên thành cửa, không chút để ý nói, “Cũng là tình mấy trăm đêm rồi.”
Dung Tiễn vừa khiếp sợ cực độ vừa tức giận, trong lúc đó ánh mắt của Dung Tư Hàm và anh chạm vào nhau, nhất thời cả hai đều nghẹn lời.
“Lục Lục.” Dung Tư Hàm cuốn tấm chăn thở dài, vừa ngẩng đầu vừa bình thản nói, “Chị thay quần áo xong rồi xuống tìm em, em và Cù Giản xuống đại sảnh dưới lầu chờ chị trước đi.”
**
Quán cà phê tại đại sảnh khách sạn rất sáng sủa, lúc Dung Tư Hàm và Phong Trác Luân đi xuống thì vợ chồng Dung Tiễn và Cù Giản đã chọn ngồi tại bàn gần cửa sổ, còn có cả nhà Phó Chính và Thiệu Tây Bội.
Dung Tiễn mang thai sự dao động cảm xúc vốn đã lớn, giờ đang kích động nói gì đó với Thiệu Tây Bội ngồi đối diện.
“Phong Trác Luân anh thành thật nói rõ mọi chuyện cho tôi!” Dung Tiễn thấy hai người họ vừa ngồi xuống, lập tức trừng mắt lạnh lùng nhìn Phong Trác Luân, “Anh và chị tôi ở bên nhau từ lúc nào? Có phải lúc làm phù rể trong hôn lễ của tôi không?”
“Không phải.” Vẻ mặt anh thanh thản, “Trước đó nữa.”
Dung Tư Hàm vốn không phải là người khéo ăn nói, huống chi cô đúng là đã lừa Dung Tiễn rất lâu, giờ quả thật nói gì cũng đuối lý, cô ngồi một bên sắc mặt hơi xấu hổ.
Dung Tiễn nghe lời nói đó xong đến cằm cũng sắp rớt xuống, nhíu mày hỏi: “Trước đó là bao lâu? Ở Hồng Kông à? Quen như thế nào?”
Phong Trác Luân liếc nhìn sang Dung Tư Hàm bên cạnh rồi quay sang Dung Tiễn cười nói đùa: “Cô muốn điều tra hộ khẩu sao? Có cần đưa ngày sinh tháng đẻ cho cô để cô xem có xứng đôi hay không?”
Dáng vẻ của anh nói chuyện tràn đầy kiêu ngạo, Dung Tiễn định đứng lên đập bàn thì bị Thiệu Tây Bội ngồi ở đối diện nắm tay lại, cô đành ngồi tại chỗ nói: “Ai biết được anh đối với chị tôi là thật hay giả? Tôi cũng không thể để chị tôi bị anh lừa!”
“Ôi, dù thế nào cô cũng nên gọi tôi một tiếng anh rể chứ.” Anh thong thả trêu đùa, “Cô không biết tuân theo vai vế à.”
“Lục Lục cũng là lo lắng cho Hàm Hàm.” Cù Giản ôm bờ vai Dung Tiễn, ngồi một bên bình tĩnh mở lời.
“Lo lắng cái gì?” Phong Trác Luân nghiêng đầu nhìn anh ta cười nhạt, “Lo lắng cô ấy lao vào tình yêu không có hồi đáp, còn làm áo cưới cho người khác sao? Yên tâm đi, ngoại cô ấy ra tôi không có thói quen ăn cỏ gần hang.”
Lời này nói ra sắc bén sâu xa, đương nhiên là Dung Tư Hàm biết anh đang tính chuyện cũ nên ở dưới bàn cố gắng kéo tay anh, cô ngẩng đầu nhìn Dung Tiễn ở phía đối diện nói: “Lục Lục, anh ấy…”
“Anh!” Dung Tiễn không thể ngồi yên, rút tay mình khỏi tay Thiệu Tây Bội rồi đứng dậy.
Thiệu Tây Bội bởi hành động này mà tay đụng vào góc bàn đau đến chảy nước mắt, Phó Chính luôn giữ im lặng bồng con gái ngay lập tức sau cặp mắt kính phát ra tia sáng lạnh bốn phía, anh ta duỗi tay kéo tay vợ mình qua nhìn, rồi liếc mắt nhìn về phía Dung Tiễn.
Khí thế của tên cặn bã lan ra cả bàn, Dung Tiễn khựng lại nơm nớp lo sợ quay người lại, vội vàng cúi đầu nhìn tay của Thiệu Tây Bội: “Xin lỗi Bội Bội, tay cậu…tay cậu sao lại thế này?”
Chỗ cổ tay mảnh khảnh của Thiệu Tây Bội có mấy vết bầm ửng đỏ chằng chịt.
“Phó Chính!” Dung Tiễn lập tức quên mình vừa mới bị kẻ đầu têu hù dọa, cô nổi giận đùng đùng nhìn sang Phó Chính, “Anh làm gì Bội Bội vậy? Anh bạo hành cậu ấy?!”
Phó Chính lạnh lùng nhìn cô một lúc lâu, mặt không thay đổi nói.
“Tôi trói vợ tôi, liên quan gì đến cô.”
Dung Tiễn suýt nữa không thở được, lúc này nhìn thấy Phong Trác Luân ngồi ở góc đối diện cười nhạt nhìn mình.
“Thấy chưa? Cho nên tôi ngủ với người phụ nữ của tôi, liên quan gì tới cô.” ——