Tuyệt Thế Cường Long

Chương 109: Tên này thật đúng là một tên nhà quê!”




Lời nói của Tề Đẳng Nhàn lại một lần nữa rước lấy lời chế nhạo của mọi người.
Giang Vĩnh cười lớn nhất, anh ta lắc đầu, nói, “Tôi lăn lộn trong lĩnh vực kinh tế nhiều năm như vậy, nếu có chuyện gì gió thổi cỏ lay, tôi không thể nói tôi là người biết đầu tiên, nhưng ít nhất cũng là người biết thứ hai.”
“Dám hỏi Tề tiên sinh, anh lấy tin tức này từ đâu rằng thành phố sẽ quy hoạch trọng điểm thung lũng giết người?”
“Chẳng lẽ có người trong nhà Tề tiên sinh làm việc bên cạnh tỉnh trưởng?”
Đám người giúp việc Lý gia đều khinh bỉ nhìn Tề Đẳng Nhàn, hiển nhiên là không tin lời hắn nói.
Đầu của mấy lãnh đạo tỉnh lại không có hố, làm sao có thể chọn thung lũng giết người làm nơi quy hoạch? Quy hoạch cái nơi chim không thèm ị đó thì có tác dụng gì chứ?
Đương nhiên Tề Đẳng Nhàn sẽ không nói những lời của Hoàng Văn Lãng cho họ biết, nhắc nhở một câu, không tin kẻo ngã.
Hướng Đông Tình bên kia thì ngược lại tin tưởng hắn không nghi ngờ, sau khi nghe hắn nhắc tới thung lũng giết người liền để ý, âm thầm dùng số tiền không dùng đến của tập đoàn thu mua điên cuồng một đợt.
Số tiền không dùng đến của tập đoàn Hướng thị, đó là lấy trăm triệu trở lên.
“Quên đi, chúng ta vẫn nên bàn chuyện làm thế nào để giải quyết địch ý của tập đoàn Hổ Môn đối với tập đoàn Mộc Tử chúng ta rồi nói sau.” Lý Long Dịch lắc đầu, đắn đo nặng nhẹ nói
Lý Vân Uyển thấy cha không tin, cũng không khỏi nhíu mày thật chặt, Tề Đẳng Nhàn không đáng tin như vậy sao? Dù sao, cô ấy cũng tin tưởng Tề Đẳng Nhàn không nghi ngờ.
Giang Vĩnh cố ý nói với Tề Đẳng Nhàn, “Tề tiên sinh có đề nghị gì không?”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Bây giờ tập đoàn Hổ Môn tranh đấu với tập đoàn Hướng thị, thả ra tiếng gió muốn đối phó với tập đoàn Mộc Tử chẳng qua là muốn kiếm chỗ tốt mà thôi, không chắc chắn sẽ thật sự ra tay.”
"Tập đoàn Mộc Tử bên này, chỉ cần lấy được một ít dự án có thể dự định trong tương lai, hoặc là liên lạc với một nhân vật lớn có sức ảnh hưởng, là có thể hù dọa tập đoàn Hổ Môn.”
Lý Long Dịch nói, “Không nghĩ tới cậu còn có chút hiểu biết.”
Giang Vĩnh nói, “Như vậy được rồi, sau buổi trưa, tôi dẫn chú Lý đi gặp thầy của tôi, ông ấy nhất định sẽ nể mặt tôi!”
“Thầy của cậu?” Sắc mặt Lý Long Dịch không khỏi nghiêm túc, trở nên rất ngưng trọng.
“Ngày thường thầy tôi ngày rất bận rộn, có điều, mặt mũi của tôi chắc ông ấy vẫn sẽ cho. Nói không chừng, ông ấy còn có thể cho chúng ta cơ hội gặp mặt năm phút, có thể nói chuyện được hay không, phải xem chú Lý phối hợp với tôi!” Giang Vĩnh nói.
“Được, tôi cũng sớm đã muốn gặp Hoàng đại tiên sinh, hy vọng có thể nắm chắc cơ hội này. Nếu có ông ấy ra tay, tập đoàn Hổ Môn cũng không dám làm gì!” Lý Long Dịch cao hứng nói.
Tề Đẳng Nhàn nhịn không được hỏi: “Hoàng Văn Đào?!”
Giang Vĩnh nhíu mày nhìn qua, nói, “Cậu biết thầy của tôi?”
“Chú Lý, chú muốn gặp Hoàng Văn Đào cũng không cần phiền phức như vậy đâu, tôi trực tiếp gọi điện thoại là có thể nhờ ông ấy giúp đỡ. Ngày hôm qua ông ấy nợ tôi một cái nhân tình!” Tề Đẳng Nhàn mỉm cười nói.
“Anh ta cũng không biết soi lại bộ dáng của mình trong nước tiểu như thế nào hay sao, loại người như anh ta mà có thể để Hoàng đại tiên sinh nợ nhân tình?”
“Người này lại bắt đầu khoác lác không viết kịch bản... Ha ha ha, nếu Hoàng đại tiên sinh nợ ân tình của anh ta, thì tôi nói tỉnh trưởng còn nợ tôi nhân tình nha!”
“Anh ta cũng thật là không sợ gió lớn cắt mất lưỡi sao, cái gì cũng dám nói ra!”
Người giúp việc nghe thấy lời này của Tề Đẳng Nhàn, đều nhịn không được mà nghị luận, cả đám bật cười, nhao nhao lắc đầu, loại người như Hoàng đại tiên sinh, làm sao có thể nợ một tên giám ngục nhỏ một cái nhân tình chứ?!
Giang Vĩnh cười lạnh nói, “Tôi không biết anh hỏi thăm thầy của tôi là ai từ đâu, nhưng anh nói thầy tôi nợ anh nhân tình, vậy thì quá buồn cười!”
“Hoàng gia, chính là gia tộc quyền thế một phương! Thầy của tôi, là tỷ phú thân gia trăm triệu, em trai của ông ấy, là người đứng đầu thành phố Trung Hải của chúng ta!”
“Anh nói xem, ông ấy nợ anh nhân tình?”
“Anh cảm thấy có chuyện gì Hoàng gia không thể giải quyết mà cần một giám ngục như anh đến giải quyết?”
Lý Long Dịch cũng lắc đầu, không để ý tới Tề Đẳng Nhàn, nói với Giang Vĩnh, “Lát nữa cậu trực tiếp dẫn tôi bái kiến Hoàng đại tiên sinh!”
Giang Vĩnh cao giọng đồng ý.
“Cha, Hoàng đại tiên sinh thật sự nợ nhân tình của Tề Đẳng Nhàn, thiên chân vạn xác, chính mắt con nhìn thấy ngày hôm qua!” Lý Vân Uyển thấp giọng nói với cha.
“Được rồi, cha biết con không thích Giang Vĩnh, nhưng người ta thật lòng thật ý giúp chúng ta vượt qua cửa ải khó khăn này!”
“Ngay cả loại lời nói nhảm như thung lũng giết người được tỉnh quy hoạch trọng điểm quy hoạch con cũng có thể tin, thật đúng là làm cha không biết nói như thế nào với con!”
“Cha biết suy nghĩ của con, con tìm người này hơn phân nửa là muốn ứng phó với Giang Vĩnh phải không? Có điều, cha không thể không nói, con tìm nhầm người rồi, người này quá kém cỏi.”
“Chờ Giang Vĩnh giúp cha vượt qua cửa ải khó khăn này, con phải suy nghĩ thật kỹ chuyện hẹn hò với cậu ấy, nếu không, đừng trách cha trở mặt!”
Lý Long Dịch khoát tay, trực tiếp cắt ngang những lời còn lại của Lý Vân Uyển, hơn nữa còn nói rất bá đạo, khiến cô ấy không nói nên lời.
Lý Vân Uyển mím môi, nói với nhau: “Cha tôi không tin anh, ngược lại đi tin tưởng Giang Vĩnh không chút nghi ngờ, anh đừng tức giận…”
“Yên tâm, ông ấy cảm thấy tôi như thế nào cũng không sao cả, tôi sẽ giúp nhà cô vượt qua cửa ải khó khăn này.” Tề Đẳng Nhàn cười cười, bình tĩnh nói.
“Cảm ơn anh!” Trong lòng Lý Vân Uyển ấm áp, cảm thấy Tề Đẳng Nhàn thật sự là một người không tồi, đồng thời hạ quyết tâm nhất định phải đẩy nhanh thế công, sớm một chút bắt được hắn.
“Mộng Mộng, tớ chỉ có thể nói với cậu một tiếng xin lỗi, là chính cậu không tin anh ấy, bỏ đi một khối ngọc bích.” Trong lòng cô ấy thầm nghĩ, đồng thời có chút đắc ý với ánh mắt của mình.
Không lâu sau, có người giúp việc chạy ra nói: “Lão gia, đường ống dẫn khí hóa lỏng trong nhà bị hỏng, trưa hôm nay sợ là không nấu cơm được.”
Lý Long Dịch không khỏi nhíu mày, giơ tay lên nhìn thoáng qua thời gian, nói, “Vậy chúng ta ra ngoài ăn đi, đi thôi, tiểu Giang, tôi mời cậu đến khách sạn Thiên Địa ăn cơm.”
“Giờ này đi qua, sợ là thời gian không còn kịp đúng chứ? Hơn nữa, xếp hàng có được bàn hay không cũng không chắc!” Lý Vân Uyển cũng nhìn đồng hồ, nói.
Lý Long Dịch không khỏi ngẩn ra, cũng đúng, khách sạn Thiên Địa làm ăn quá tốt, hơn nữa thời gian có hơi gấp gáp, nếu ăn cơm ở đó, thì sẽ trì hoãn thời gian gặp mặt Hoàng Văn Đào!
Tề Đẳng Nhàn nói, “Cái này không phải là chuyện rất đơn giản sao, đi gọi đồ ăn ngoài là được rồi.”
“Đồ ăn ngoài? Như vậy là không tôn trọng khách, quy cách quá thấp.” Lý Long Dịch nhíu mày.
“Gọi khách sạn Thiên Địa đưa đồ ăn tới đây.” Tề Đẳng Nhàn nói.
“Ha ha ha…”
“Gọi khách sạn Thiên Địa đưa đồ ăn tới? Tên này đang nói cái lời nói ngu ngốc gì vậy?”
“Khách sạn Thiên Địa có quy định gì? Họ không bao giờ đi giao đồ ăn, tên này thật đúng là một tên nhà quê!”
“Tên nhà quê chính là tên nhà quê, ngay cả loại lời nói ngu xuẩn như để khách sạn Thiên Địa giao đồ ăn cũng nói ra, thật đúng là làm cho người ta không biết nói gì a…”
Sắc mặt Lý Vân Uyển có vẻ lúng túng, nhẹ nhàng véo Tề Đẳng Nhàn một phen, thấp giọng nói, “Vì giữ quy cách của mình, khách sạn Thiên Địa không bao giờ giao đồ ăn. Thậm chí, nếu muốn đóng gói ở khách sạn thì chỉ có thể là ăn còn dư hoặc là ăn được một nửa thì tạm thời có việc mới có thể đóng gói mang về, không thể đóng gói đồ ăn vừa mới nấu xong…”
Giang Vĩnh cũng không khỏi khinh bỉ nhìn Tề Đẳng Nhàn một cái, tên này, thật sự là một tên nhà quê không hơn không kém, thật sự là cái gì cũng có thể nói ra.
“Chú Lý, quên đi, chúng ta ra ngoài tùy tiện ăn một chút là được. Sau khi ăn xong, tôi sẽ đưa chú đến gặp thầy tôi!” Giang Vĩnh cười nói.
Tề Đẳng Nhàn lấy điện thoại ra, lắc đầu, nói, “Làm sao khách sạn lại có thể không có dịch vụ giao đồ ăn chứ, chú chờ tôi chút, tôi gọi điện hỏi một chút!”
Nói xong, hắn lấy ra một tấm thẻ từ trong ví, Lý Vân Uyển cũng không thấy rõ đó là thứ gì.
Tề Đẳng Nhàn bấm gọi dãy số trên thẻ, mở miệng nói: “Khách sạn Thiên Địa phải không? Chỗ tôi cần chiêu đãi khách, các người thu xếp cho tôi một ít món ăn rồi đóng gói mang đến đây!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.