“Chúc mừng Lý tổng đã đấu giá được Vân Đỉnh Thiên Cung, thật là đáng để ăn mừng mà!”
“Các người thực sự đang chúc mừng tôi chứ không phải đang chế giễu tôi là kẻ ngốc nhiều tiền có đúng không?” Tề Đẳng Nhàn liếc nhìn người dẫn chương trình và mấy tên lãnh đạo ở bên cạnh anh ta một cái rồi hỏi.
“Ơ....”
Mấy người họ đều bị hắn nói trúng suy nghĩ chân thật nhất ở trong lòng, ai nấy đều nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
Trong lòng bọn họ quả thực cũng có suy nghĩ như vậy, bỏ ra một tỷ rưỡi đô la Mỹ để mua lại một căn biệt thự, đó không phải người ngốc nhiều tiền thì là gì?
Có điều, Tề Đẳng Nhàn cũng chẳng để tâm lắm, dù sao thì số tiền đó cũng là tiền mà hắn kiếm được từ việc lừa đảo, chiếm đoạt và giết người, chẳng có lấy một đồng tiền nào là được kiếm từ các kênh chính thống cả, vậy nên lúc dùng cũng không hề cảm thấy đau lòng dù chỉ một chút!
Advertisement
“Chúc mừng Lý tổng đã có được Vân Đỉnh Thiên Cung, không biết Lý tổng có hứng thú đầu tư một chút vào tập đoàn Hướng thị không?” Hướng Đông Tình cười mỉm, bước đến và hỏi với vẻ dịu dàng.
Trông thì dịu dàng nhưng thực chất bên trong lại đang che giấu sát khí, cái tên trộm dám lấy đi cây bút chì của cô ta này chắc chắn sẽ không được chết một cách yên ổn!
Tề Đẳng Nhàn ho khan vài cái và nói: “Không dám không dám, quay về tôi sẽ khảo sát một chút xem có cần thiết phải đầu tư hay không.”
Hai người Vương Vạn Kim và Triệu Hắc Long vừa nhìn thấy phong cách làm màu này của hắn là đã biết hắn là ai rồi, vậy nên, sau khi buổi đấu giá kết thúc, bọn họ đã trực tiếp rời đi.
Tiếp theo đây cho dù có xảy ra chuyện gì thì cũng không liên quan gì đến bọn họ nữa.
Nhưng Mã Hồng Tuấn lại đi đến với vẻ thấp thỏm và nói với Tề Đẳng Nhàn: “Lý tổng, chúng ta qua một bên nói chuyện chút nhé?”
Tề Đẳng Nhàn mỉm cười với Hướng Đông Tình và nói: “Hướng tổng xin hãy chờ một chút nhé.”
Những người vẫn còn đang có mặt ở đó khi nhìn thấy cảnh tượng này thì đều không khỏi bật cười, cảm thấy sắp có chuyện hay để xem rồi.
Mã Hồng Tuấn đây là muốn nịnh bợ Vương Kiếm Thành cho nên tới tìm Tề Đẳng Nhàn để nói chuyện, nếu như Tề Đẳng Nhàn không thức thời thì e rằng sẽ chịu không nổi đâu.
“Lý tổng liệu có biết Vân Đỉnh Thiên Cung là thứ mà anh Vương Kiếm Thành rất thích hay không?” Mã Hồng Tuấn vừa cười vừa nói.
“Cái tên nghèo rớt mồng tơi đó có thích hay không thì liên quan quái gì đến tôi chứ?” Tề Đẳng Nhàn nhìn Mã Hồng Tuấn, nhún vai một cái và nói.
Sắc mặt của Mã Hồng Tuấn bỗng chốc lạnh đi, ông ta nói: “Cậu ấy thích thì cậu không nên cướp của cậu ấy chứ! Bởi vì thân phận và địa vị của cậu ấy đã bày rõ ra ở đó rồi, cậu đắc tội với cậu ấy chính là không nể mặt Mã Hồng Tuấn tôi đây.”
Tề Đẳng Nhàn cười nói: “Thì ra còn có thể như thế nữa à? Thế thì tôi cũng thích vợ của ông, hay là tối nay tôi đến nhà ông tìm bà ấy nhé, sau đó khi nào ông đi ra ngoài thì giúp tôi đóng cửa lại có được không?”
Câu nói này của Tề Đẳng Nhàn khiến cho gương mặt của mọi người đều biến sắc, thật là phách lối quá đi, thế mà lại dám nói chuyện với giám đốc chi nhánh Long Môn của tỉnh Đông Hải như thế à? Có còn cần mạng nữa không đấy?
Phải biết rằng Mã Hồng Tuấn vừa mới lên chức không lâu và đang ở trong thời kì tiền đồ rộng mở, chọc giận ông ta vào lúc này có khác gì với chọc vào họng súng hay không?
“Cái tên Nam Dương kia, có phải cậu muốn chết không? Cậu thực sự cho rằng có một chút tiền thì có thể phách lối ở trên địa bàn của Hoa quốc chúng tôi à?” Mã Hồng Tuấn nhìn Tề Đẳng Nhàn với vẻ âm u, nở nụ cười ác độc và nói. . Ngôn Tình Tổng Tài
Tề Đẳng Nhàn giơ tay ra vỗ vỗ lên mặt ông ta vài cái, cười tít mắt và nói: “Xin lỗi, có tiền thì thực sự là có thể muốn gì được nấy đó!”
“Cái tên Nam Dương kia... Cậu ta thực sự cho rằng bản thân mình có tiền rồi thì có thể không đặt người khác vào trong mắt à? Đây là Hoa quốc đó, nếu như làm màu như vậy thì có thể bỏ mạng bất cứ lúc nào đó!” Một người khác thấy Tề Đẳng Nhàn phách lối như vậy thì không nhịn được mà liên tục lắc đầu và lo lắng thay cho hắn.
Lãnh đạo phía bên tổ chức nhìn thấy vậy thì nhìn nhau một cái rồi lần lượt rời đi.
Bọn họ đã lấy được tiền đấu giá rồi, chuyện tiếp theo đó không còn liên quan gì đến bọn họ nữa, nhiệm vụ đã hoàn thành rồi, cuối cùng căn nhà đó rơi vào trong tay ai cũng chẳng sao cả.
Vương Kiếm Thành nhìn thấy bên tổ chức đã rời khỏi đó rồi thì cũng từ từ bước đến và cười nói với Tề Đẳng Nhàn: “Thằng nhà quê đến từ Nam Dương kia, mày được lắm, cũng có chút thực lực đấy chứ nhỉ?”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Thật là ngại quá, đã khiến cho cái mặt thối nát đó của anh phải xấu hổ rồi, con người tôi cái gì cũng không nhiều, chỉ có tiền là không thiếu.”