*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lý Vân Uyển vừa kinh ngạc vừa tức giận, cô ta chưa từng gặp qua người nào ngang ngược không nói đạo lý như vậy.
Rõ ràng là tới cưỡng đoạt lại cố tình bày ra bộ dáng như chính mình chịu lỗ nặng, lại còn nói gì mà phải giao ra một trăm mẫu đất thì mới suy xét việc tha thứ cho Tề Đẳng Nhàn, thậm chí còn muốn mình bồi anh ta nữa?!
“Để mẹ anh tới rửa chân bảy ngày cho tôi, thì tôi có thể suy xét việc tha thứ cho anh.” Thần sắc Tề Đẳng Nhàn lạnh nhạt nói.
“Tên tạp chủng này không biết thức thời đúng không?” Triệu Cường sửng sốt, sau đó hoàn toàn nổi giận.
Tề Đẳng Nhàn trực tiếp đi tới trước mặt Triệu Cường, lạnh nhạt đánh giá anh ta.
Triệu Cường cố nén không bật cười, nói: “Sao nào? Cậu còn muốn động vào tôi sao? Cậu thử động vào tôi một cái xem xem?”
“Người của tôi nhiều như vậy cũng không phải chỉ biết ăn chay!”
“Hơn nữa ở phía trên tôi cũng có người chống lưng, không biết cậu ăn có tiêu được hay không đây?”
Mấy tên thuộc hạ này đó của Triệu Cường cũng xúm lại, một đám hài hước nhìn Tề Đẳng Nhàn uy hiếp rõ ràng, không cần nói cũng biết.
Lời còn chưa dứt thì đã thấy Tề Đẳng Nhàn duỗi tay ra bóp cổ Triệu Cường.
“Bang!”
Một đấm trực tiếp dừng ở trên mặt Triệu Cường.
“Anh cảm thấy tôi không dám sao? Tôi đây đúng thật là rất muốn thử xem sao!” Tề Đẳng Nhàn nghiêm trang nói, đấm xong một cái lại giơ tay lên lần nữa.
Nhóm thuộc hạ của Triệu Cường tức khắc chấn động, một đám kinh giận đan xen giơ côn sắt trong tay lên.
“Buông triệu tổng ra!”
“Vương bát đản, nếu mày dám khiến triệu tổng bị thương thì hôm nay nhất định sẽ khiến cả nhà mày phải tử tuyệt!”
“Mày mẹ nó biết lai lịch của triệu tổng là gì không? Mày dám động vào triệu tổng như vậy? Tao thấy cái công ty rách này của mày là không muốn khai trương luôn đúng không!”
Những người này đều muốn tiến lên nhưng trong tay Tề Đẳng Nhàn có Triệu Cường, bọn họ ném chuột sợ vỡ bình nên chỉ dám uy hiếp.
Tề Đẳng Nhàn cười cười, giơ tay lại đấm một cái xuống mặt Triệu Cường, nhàn nhạt nói: “Anh cảm thấy mình là cái thá gì mà dám làm bộ làm tịch ở trước mặt tôi vậy? Chỉ dựa vào mấy tên thuộc hạ phế vật này của anh sao?”
Triệu Cường bị một đấm này đấm cho khắp mặt đầy máu, thống khổ bất kham.
Anh ta phục hồi tinh thần lại, kêu rên nói: “Mày mẹ nó….Lại dám đánh triệu gia mày! Tao….Tao nhất định sẽ không tha cho mày, lát nữa nhất định sẽ khiến mày bầm thây vạn đoạn!”
“Bang!”
Tề Đẳng Nhàn lại giơ tay hạ xuống một đấm, đấm tới mức răng của Triệu Cường cũng rụng cả ra, cả khuôn mặt biến dạng nghiêm trọng.
“Anh có người chống lưng? tôi ăn không nổi? Anh tới khiến tôi phải sợ sao?”
“Bang!”
“Người hôm nay anh dẫn tới nếu không chơi được với tôi, tôi chơi chết anh trước!”
“Bang!”
Đập đồ của công ty tôi? Khiến bạn của tôi sợ? Còn muốn để cô ấy bồi anh?”
Tề Đẳng Nhàn liên tiếp đấm xuống, đánh đến mức Triệu Cường không hé răng nói được câu nào, cả người sắp ngất ở trên tay hắn.
Nhóm thuộc hạ của Triệu Cường ại chỉ dám kêu gào mà không dám đi lên, sợ hắn thật sự cá chết lưới rách chơi chết Triệu Cường, đến lúc đó bọn họ không ai gánh nổi trách nhiệm này.
“Nếu mày dám thả triệu tổng của bọn tao ram chúng tao lập tức chơi chết mày!” Các thuộc hạ giận dữ hét.
Lý Vân Uyển hãi hùng khiếp vía, những người này nhìn qua rất dữ, nếu thật bao vây lại đi lên thì không biết là Tề Đẳng Nhàn có đối phó được hay không đây?
Tề Đẳng Nhàn lại gọi mấy nhân viên an ninh của công ty mình lại đây, lạnh lùng nói: “Mấy người bảo vệ cô ấy cho tốt, nếu cô ấy bị thương một sợi tóc thì đừng trách tôi không xử lý luôn mấy người ở đây!”
Các nhân viên an ninh thấy Tề Đẳng Nhàn hung lệ như vậy thì cũng không dám nói nhiều, trực tiếp vây xung quanh bảo vệ Lý Vân Uyển.
Những nhân viên đó của công ty thấy một màn như vậy cũng đều sợ tới mức không nói ra lời.
“Sếp của chúng ta….Sao lại bạo lực như vậy chứ! Vừa rồi nói sai rồi, hắn không phải là người hèn nhát gì….”
“Quá hả giận! Nhưng người hắn đánh chính là Triệu Cường của bất động sản phong đằng đấy, bối cảnh lớn lắm!”
“Đúng vậy, nghe nói Triệu Cường này ở trong cục cảnh sát cũng biết rất nhiều người, tề tổng đánh anh ta thảm như vậy, công ty chúng ta liệu có thể khai trương được không đây?”
Nhóm nhân viên nhẹ giọng nghị luận, cảm thấy hơi sợ hãi một chút.
Trong lòng Lý Vân Uyển lại ấm áp, ở tình huống mấu chốt như này mà Tề Đẳng Nhàn vẫn còn nhớ tới mình, trước tiên để bao an tới bảo vệ mình đã.
“Buông triệu tổng ra!”
Nhóm thuộc hạ của Triệu Cường lại rống lên một lần nữa.
Tề Đẳng Nhàn tiện tay quẳng Triệu Cường lên sofa, nhàn nhạt đáp: “Cũng được, để tôi xem đàn phế vật các người có năng lực gì nào?”
Thuộc hạ của Triệu Cường rống giận vây quanh đi lên, côn sắt trong tay giơ lên đánh xuống Tề Đẳng Nhàn!
“Đánh chết hắn cho tôi! Đánh chết hắn, tôi tới chịu trách nhiệm!” Triệu Cường cũng tức giận rít gào, cả người liên tục run rẩy ở trên sofa, cả khuôn mặt đều bị đánh đến không rõ hình dạng.
Lý Vân Uyển thấy Tề Đẳng Nhàn nháy mắt đã bị đám người bao phủ thì sắc mặt trắng bệch lại, rút điện thoại ra muốn báo cảnh sát.
Chỉ là ngay sau đó cô ta lập tức dập tắt suy nghĩ này, bởi vì cô ta nhìn thấy đám người từng chút một bị tản ra, vài tên tay chân ngã lăn ra đất đau đến kêu cha gọi mẹ, thậm chí có người ngất luôn tại chỗ.
Trong tay Tề Đẳng Nhàn không biết từ khi nào đã cướp được hai cây côn sắt, hai cây côn sắt này ở trong tay hắn giống như trường thương trong tay Triệu tử Long trong Tam Quốc Diễn Nghĩa vậy, là loại vừa có thể giết vừa có thể đánh cho địch nhân tan tác tơi bời.
“Phanh phanh phanh! Đương đương đương! Loảng xoảng loảng xoảng loảng xoảng!”
Tề Đẳng Nhàn mạnh tới mức hai mươi mấy người đánh trong chốc lát đã toàn bộ ngã lăn ra đất, một đám thống khổ bất kham kêu rên rầm rì.
Một màn này khiến nhóm nhân viên của tianlai capital đều trợn mắt há mồm, một đám đều suýt chảy cả nước dãi trên mặt đất.
Này con mẹ nó quá mạnh rồi, một người đánh hơn hai mươi người, thu dọn tới mức hoa rơi nước chảy, chính mình lại một vết xước nhỏ cũng không có, ngược lại là đối diện bị thương không nhẹ.
Triệu Cường thấy một màn này thì mí mắt giật liên tục, đời này anh ta chưa từng thấy qua ai có thể đánh người như vậy cả!
“Tên kia, cho anh cơ hội nhưng chính anh không biết quý trọng! Hôm nay chơi chết anh ở chỗ này anh cũng không có gì để nói đúng không?” Tề Đẳng Nhàn mang theo hai côn sắt đi tới bên cạnh Triệu Cường, lạnh lùng hỏi.
Triệu Cường không cam lòng nhìn Tề Đẳng Nhàn nói: “Mày, mày con mẹ nó….Mày có gan thì chờ tao gọi một cuộc điện thoại đã!”
“Gọi người hả? Được đấy! Nhanh lên chút, nếu gọi người tới mà vẫn không đủ cho tôi chơi thì hôm nay tôi chơi chết anh.” Trên mặt Tề Đẳng Nhàn lộ vẻ hung ác, cười lộ ra hàm răng trắng bóc.
Khi nói chuyện, hai tay hắn đập đập cây côn sắt trong tay.
“Phanh! Phanh!”
Triệu Cường nghe thấy bên tai vang lên hai tiếng lớn thì sợi tới mức cả người run run, suýt chút nữa mềm chân ngã xuống đất.
Quay đầu lại đã thấy hai cây côn sắt vừa rồi tựa như hai thanh đao lớn xuyên ngang qua sườn của anh ta, đâm sâu xuống ghế sofa bọc da, trực tiếp chọc thủng luôn ghế sofa!
Cái này….nếu như dùng ở trên người mình thì sẽ có hậu quả như nào đây?
“Mày chờ đó, mày sẽ phải trả giá cho những việc làm cuồng vọng của mày!” Triệu Cường hung tợn cắn răng: “Lão tử từ nhỏ đến lớn chưa từng bị ai đánh thẳng vào mặt như vậy đâu!”
“Nhanh chóng đi gọi người của anh đi!” Tề Đẳng Nhàn lại đấm thêm một đấm xuống mặt anh ta: “Lại còn mân mê dài dòng cái gì nữa?!”
Triệu Cường không hề nói nhiều, sắc mặt âm ngoan gọi một cú điện thoại: “Alo! Báo ca? Cho người tới chỗ của em một chút, địa chỉ ở bên thung lũng giết người, có người đánh em!”
“Đúng vậy, dẫn thêm mấy anh em vào, tên nhãi này biết