“Đi đi.”
Tề Đẳng Nhàn cất sổ chứng nhận vào túi áo rồi lạnh nhạt nói.
Được hắn cho phép, trưởng phòng Vương không nói hai lời, lập tức vung tay dẫn tất cả đi mất! . Tiên Hiệp Hay
Dương Viễn Sơn lập tức hét lên đầy kinh ngạc: “Này trưởng phòng Vương, ông cứ thế mà đi thôi à? Còn tôi thì phải làm sao đây?!”
Trưởng phòng Vương quay đầu lại, đen mặt nói: “Dương thiếu gia à, chuyện này tôi không nhúng tay vào được đâu, cậu hãy tự nghĩ cách xử lý đi.”
Dương Viễn Sơn tức đến nỗi gần như không thở nổi, ông là trưởng phòng của cục An ninh quốc gia đấy, hơn nữa ngày thường ông đạt được không ít lợi ích từ phía nhà họ Dương, giờ ông chỉ nói với tôi một câu là chuyện này ông không nhúng tay vào được?!
“Không phải ông ta không muốn nhúng tay vào, mà ông ta thực sự không nhúng tay vào được.” Tề Đẳng Nhàn quay sang phía Dương Viễn Sơn, chậm rãi nói.
Vì mất quá nhiều máu nên sắc mặt Dương Viễn Sơn tái mét như tàu lá chuối, nghe thấy những lời mà Tề Đẳng Nhàn nói với mình thì lồng ngực anh ta càng thêm bức bối, suýt nữa ngất xỉu vì tức giận.
Đây rốt cuộc là chuyện gì? Rõ ràng Tề Đẳng Nhàn đã nổ súng, đánh người khác bị thương và nổ súng làm người khác bị thương là hai sự việc có tính chất hoàn toàn khác nhau!
Trong lòng Dương Quan Quan cũng rất kinh ngạc, cô ta còn tưởng lần này Tề Đẳng Nhàn khó mà thoát được tội danh, ngờ đâu chỉ một cuốn sổ chứng nhận là đủ để trấn áp trưởng phòng Vương!
Cô ta vô cùng ngạc nhiên, rốt cuộc cuốn sổ chứng nhận kia là gì mà người như trưởng phòng Vương lại phải sợ hãi đến mức vội vàng rút lui.
“Ba phát súng này là lời cảnh cáo đầu tiên tao dành cho mày.”
Tề Đẳng Nhàn híp mắt nhìn Dương Viễn Sơn, cười lạnh nói.
Dương Viễn Sơn đã buộc chặt các vết thương trên người anh ta bằng vải, ba phát súng đều không trúng chỗ hiểm, không đến mức có thể khiến anh ta chết ngay tại chỗ.
Môi Dương Viễn Sơn run run, anh ta nói không nên lời.
Một lúc lâu sau, anh ta mới giận dữ hét lên với vẻ rất không cam lòng: “Chẳng qua chúng ta đang ở thành phố Trung Hải thôi!”
Tề Đẳng Nhàn nói: “A?!”
Dương Viễn Sơn cắn răng thật chặt: “Nếu nơi này là Ma Đô!”
“Nếu nơi này là Ma Đô thì mày có còn kiêu căng được như thế nữa không? Mày còn có vốn liếng để ngạo mạn nữa hay không?”
“Nếu nơi này là Ma Đô, tao chỉ cần tốn nửa phút là có thể giết chết mày!”
Nghe xong những lời này, Tề Đẳng Nhàn bật cười rồi hỏi lại: “Nếu nơi này là Ma Đô? Nếu nơi này là Ma Đô, tao vẫn sẽ đập cho mày một trận nhừ tử.”
Dương Phỉ Phỉ nói: “Anh cứ mạnh miệng đi, có gan thì hãy theo bọn tôi đến Ma Đô một chuyến xem thử liệu anh có chết được hay không?!”
Tề Đẳng Nhàn bất đắc dĩ mỉm cười, hắn lắc đầu: “Mày có bệnh gì không đấy? Bây giờ tao theo bọn mày đến Ma Đô ư?”
“Được rồi, Ma Đô phải không, rồi sẽ có ngày tao đến đó.”
“Chừng nào đến tao sẽ báo cho bọn mày, để xem bọn mày có thể giết chết tao không!”
Dương Viễn Sơn căm tức nói: “Mày chỉ kiêu ngạo được bây giờ thôi! Chỉ cần mày bước nửa bước vào lãnh thổ Ma Đô, tất nhiên tao sẽ cho mày chết không có chỗ chôn?”
Tề Đẳng Nhàn xoay người liếc nhìn anh ta, nói: “Ba hoa khoác lác thì ai chẳng làm được?”
“Với lại… Thái độ của mày là thái độ của một thằng bại trận đấy à?”
“Mày vênh váo thêm một câu nữa cho tao nghe thử xem nào?”
Vừa dứt lời, Tề Đẳng Nhàn đã móc khẩu súng quân dụng P1911 ra khỏi thắt lưng, giơ tay dí thẳng vào gáy Dương Viễn Sơn.
Hắn cười nhe răng trợn mắt, nụ cười hệt như những nhân vật được khắc họa trong truyện tranh Nhật Bản, trên mặt đầy sát khí âm u.
Dương Viễn Sơn đã bị bắn ba phát, đương nhiên anh ta sẽ không dám đánh cược xem liệu Tề Đẳng Nhàn có nổ súng giết chết mình hay không. Trong mắt anh ta, Tề Đẳng Nhàn chính là một tên điên!
Dương Phỉ Phỉ sợ tới nỗi giật nảy mình, vội vàng giơ hai tay lên che miệng.
“Phải rồi, kẻ bại trận thì nên hành xử giống kẻ bại trận mới đúng.”
“Lại đây, quỳ xuống, xin lỗi thư ký bé nhỏ của tao đi.”
Tề Đẳng Nhàn nghiêng súng chĩa vào người Dương Phỉ Phỉ.
Gương mặt của Dương Phỉ Phỉ nhanh chóng đỏ lên, cô ta nghiến răng không nói gì, cũng không có ý định hành động.
Tề Đẳng Nhàn không nhịn được mà tháo mở chốt an toàn, một tiếng xoạch vang lên, Dương Phỉ Phỉ lập tức quỳ phịch xuống đất.
“Xin lỗi đi, thái độ thành khẩn vào. Tao nghĩ chắc mày cũng không muốn lặp lại lời xin lỗi đến lần thứ hai đâu nhỉ?” Tề Đẳng Nhàn cười tủm tỉm nhìn cô ta, trầm giọng nói.
Trong lòng Dương Quan Quan ấm ức vô cùng, từ nhỏ đến lớn lúc nào cô ta cũng là người chèn ép và bắt nạt Dương Quan Quan, thậm chí có nhiều lần cô ta suýt đẩy Dương Quan Quan vào chỗ chết!
Thế mà bây giờ cô ta phải quỳ xuống trước mặt Dương Quan Quan, lại còn phải xin lỗi Dương Quan Quan bằng tư thái hết sức hèn mọn!
Dĩ nhiên cô ta không muốn.
Nhưng cái mạng của cô ta quan trọng hơn.
Mạng của cô ta quý hơn mạng của Dương Quan Quan nhiều lắm, thế nên nhất định cô ta phải cố nén giận.
“Dương Quan Quan, xin lỗi, tất cả đều là lỗi của tao.” Dương Phỉ Phỉ hít một hơi thật sâu rồi cố nói bằng giọng dịu dàng nhất có thể.
Tề Đẳng Nhàn quay lại hỏi Dương Quan Quan: “Cô có tha thứ cho ả ta không?”
Dương Quan Quan lắc đầu, thậm chí còn hung hãn trợn mắt lườm Tề Đẳng Nhàn, hắn đang nói nhảm gì thế? Sao cô ta có thể tha cho những kẻ ở nhà họ Dương được?
Bị cô ta lườm như thế, Tề Đẳng Nhàn lại thấy hơi bực mình, ồ, ban nãy thì sợ sệt không dám chống cự như con thỏ đế, bây giờ lại bắt đầu giở thói đành hanh với sếp lớn của cô ta à?
Em gái trong nhà giận dỗi anh trai?
Thư ký bé nhỏ giận dỗi lãnh đạo trực tiếp?
Nhìn thấy Dương Quan Quan lắc đầu, trái tim Dương Phỉ Phỉ như đã nguội lạnh, cô ta thầm nghĩ, chắc không phải Tề Đẳng Nhàn chuẩn bị ra tay giết mình đấy chứ?
Sắc mặt của Dương Viễn Sơn nằm gần đó cũng cực kỳ khó coi, anh ta không thể đoán được cái tên Tề Đẳng Nhàn muốn làm gì.
Tề Đẳng Nhàn cất súng đi, nói: “Không tha thứ là chuyện của cô, sau này cô tự đi mà lấy lại danh dự, tôi cũng không thể bảo vệ đồ thỏ đế như cô mãi mãi được, phải không?”
Chứng kiến cảnh tượng ấy, Dương Phỉ Phỉ và Dương Viễn Sơn đều không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm.
“Con người này thực sự quá thất thường khó đoán…” Dương Phỉ Phỉ sợ hãi nghĩ thầm.
Tề Đẳng Nhàn đưa tay vỗ vai Dương Quan Quan rồi nói: “Đi thôi đi thôi, không so đo với cái loại não tàn này nữa, lúc nào về tôi cho cô một cái ống ngắm, nếu chúng nó còn dám đến chọc giận cô thì cô cứ thẳng tay bắn chết chúng nó là được.”
“...”
Hai anh em Dương Viễn Sơn và Dương Phỉ Phỉ đều thấy ớn lạnh. Nếu là người khác thốt ra câu này, họ sẽ nghĩ kẻ đó bị bệnh thần kinh, nhưng nếu người nói là Tề Đẳng Nhàn thì hơn phân nửa là hắn sẽ nói được làm được.
Dạo gần đây Dương Quan Quan không livestream game offline nữa mà chuyển sang một trò bắn súng FPS tên là CSGO, tên tài khoản của cô ta chính là “Đưa ống ngắm cho tôi”.
Hiểu được Tề Đẳng Nhàn đang trêu chọc mình, Dương Quan Quan có chút giận dữ, mình đã bị ức hiếp đến mức này mà anh ta vẫn còn tâm trạng nói nhảm…
Thấy Tề Đẳng Nhàn đi ra ngoài, Dương Quan Quan cũng không dám chậm trễ, vội vã nối gót hắn.
Cô ta vừa đuổi kịp bước chân Tề Đẳng Nhàn đã bị hắn vươn tay ôm lại.
Anh hùng cứu mỹ nhân, không xích lại gần nhau lúc này thì còn phải đợi đến khi nào nữa chứ?
Dương Quan Quan sửng sốt, cũng tiện thể nắm lấy tay Tề Đẳng Nhàn rồi theo hắn ra khỏi biệt thự.
Đến khi hai người đã đi xa, Dương Viễn Sơn mới giận dữ hét lên: “Tao không đội trời chung với nó! Nếu nó dám đặt chân vào lãnh thổ Ma Đô, chắc chắn tao sẽ chém nó làm trăm mảnh!”
Dương Phỉ Phỉ cũng nghiến răng nói: “Hắn dám bắt em quỳ xuống trước mặt con khốn thấp hèn Dương Quan Quan, nhất định em phải xé xác hắn!”
Cả hai vừa dứt lời, Tề Đẳng Nhàn bỗng thò đầu vào từ ngoài cửa: “Tao nghe được đấy nhé.”
“...”
Hai anh em kia run lên, sắc mặt trắng bệch.
Tề Đẳng Nhàn cười cười rồi nói: “Có cơ hội thì tao sẽ đến Ma Đô, mong là lúc đó chúng mày sẽ cố gắng hết sức!”
“Cố lên, còn một trăm triệu điểm nữa là tao chết rồi!”
Dứt lời, hắn và Dương Quan Quan mới thực sự rời đi.
Dương Quan Quan chỉ thấy buồn cười, phỏng chừng hai anh em nhà kia tối nay còn mơ thấy Tề Đẳng Nhàn rồi giật mình tỉnh giấc giữa đêm khuya ấy chứ.