Lý Việt là ai chứ?
Là giám đốc của tập đoàn Long Diệu đó!
Với mức lương trên trăm vạn hàng năm, địa vị và thân phận của ông ta so với bọn họ đơn giản là cách biệt một trời một vực!
Vậy mà bây giờ ông ta đang quỳ trước mặt bà ấy như thế này, bà ấy có thể không hoảng sợ sao?
Hơn nữa, hai cha con này trước đó vẫn luôn miệng nói sẽ bắt bọn họ phải trả giá...
"Lý tổng, ông đang làm gì vậy? Mau đứng dậy đi!"
Lâm Nguyệt Mai hoảng loạn đến luống cuống cả tay chân.
“Nếu bà Bạch không tha thứ cho chúng tôi, thì chúng tôi sẽ không đứng dậy.” Lý Việt kiên định nói.
Trán của họ đều bị bầm dập hết cả rồi.
Lâm Nguyệt Mai còn đang mơ màng, nhìn bộ dạng của họ thế này, bà ấy chỉ có thể nói: "Được rồi, được rồi, các người đứng dậy trước đi, nhanh vào nhà."
Lý Hồng Ngạn và Lý Việt trong lòng sợ hãi đi vào Bạch gia.
Bây giờ trong lòng bọn họ hối hận phát điên rồi!
Nếu biết Tiêu Tử Ninh có thực lực như vậy, thì bọn họ sao còn dám dây vào Bạch gia này chứ?
"Cô Bạch."
Lý Hồng Ngạn khom người chín mươi độ với vẻ mặt xin lỗi nói: "Trước đây tôi đã mạo phạm cô nhiều, tôi xin nhận sai! Tôi là một tên đê tiện! Mong cô đừng tính toán với tôi!."
Bốp bốp bốp!
Lý Hồng Ngạn tự tát mình mấy cái.
"Cho dù cô trừng phạt tôi thế nào, tôi cũng chấp nhận, chỉ cần cô bớt giận là được."
Thái độ của hai người họ khiến cho Bạch Tích Ngưng có chút nghi ngờ: "Lý tổng nặng lời rồi, ông cứ như vậy thật khiến chúng tôi không dám nhận!"
Cô liếc nhìn hai người thì thấy một tay của họ đang buông thõng và được băng bó.
Điều này khiến cô vô cùng tò mò.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Hai cha con này từ trước đến nay vẫn luôn kiêu ngạo bá đạo, sao đột nhiên lại cung kính với bọn họ như vậy?
Cô nghĩ thế nào cũng không nghĩ thông được.
Lý Hồng Ngạn lấy ra một chiếc thẻ ngân hàng và nói: "Tích Ngưng, trước đây là do tôi không hiểu chuyện, tôi xin lỗi cô, một trăm vạn này xin cô hãy nhận lấy."
"Một trăm vạn!?"
Người của Bạch gia chấn động mãi không thôi.
"Ông chủ chúng tôi nói là chúng tôi đã gây rắc rối cho cô, nên muốn chúng tôi bồi thường cho cô." Lý Hồng Ngạn cũng đã nghĩ ra lí do từ lâu rồi: "Nếu cô không lấy thì ông chủ chúng tôi sẽ đuổi việc chúng tôi."
Tiêu Tử Ninh đã nói rồi chuyện này mà không xử lý cho tốt thì xách đầu đi gặp anh ta.
Họ bắt buộc phải xử lý chuyện này cho thật tốt!
Lâm Nguyệt Mai cầm lấy thẻ ngân hàng và nói: "Hai người thật khách sáo quá."
Một trăm vạn!
Trong lòng bà ấy bây giờ đang lâng lâng vì vui sướng.
"Nếu không có chuyện gì nữa thì chúng tôi xin phép ra về, sau này nếu có chuyện gì xảy ra, chỉ cần nói cho chúng tôi biết, chúng tôi sẽ xử lý ngay."
Hai người cứ thế ảo não ra về.
“Mẹ, đây thật sự là một trăm vạn sao?” Bạch Hạo nuốt nước miếng nói.
"Lý tổng cũng không đến mức lừa gạt chúng ta đâu." Lâm Nguyệt Mai nói: "Xem ra bọn họ làm chuyện xấu, bị ông chủ phát hiện nên đã dạy dỗ bọn họ một trận."
"Đáng đời." Lâm Nguyệt Mai cũng vô cùng bất mãn với những hành vi của cha con bọn họ.
"Mẹ, số tiền này con không thể lấy được, không chừng bọn họ giăng bẫy..." Bạch Tích Ngưng cau mày nói.
Cô còn chưa nói xong thì Lâm Nguyệt Mai đã lạnh lùng ngắt lời cô: "Một cái bẫy? Đám người Lý tổng có cần dùng bẫy để lừa chúng ta không?"
"Chỉ cần một câu nói thôi thì bọn họ đã có thể nghiền chết chúng ta rồi, hà tất còn phải quỳ, phải tát nữa chứ? Số tiền này, con đừng có mà đa nghi quá".
Bạch Tích Ngưng mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không thể nói thành lời.
"Aiya, không quan tâm nữa--" Cô thở dài, nói: “Số tiền này dù sao cũng phải trả lại cho người khác, Long gia kia cũng không phải là người ăn chay.”
"Nếu như hôm nay Tiêu Tử Ninh không có mặt ở đây, chúng ta sẽ..."
Lâm Nguyệt Mai ánh mắt tối sầm lại nói: "Đừng nhắc tới tên kia với mẹ, nếu không phải là nó, chúng ta có đắc tội với Long gia không? Bây giờ mẹ còn đang hận không thể lột da nó ra nữa kìa!"
Thấy Lâm Nguyệt Mai kích động như vậy, Bạch Tích Ngưng cũng không nhắc đến Tiêu Tử Ninh nữa.
"Được rồi, được rồi, mẹ cất tiền này trước, mọi người cũng chuẩn bị đi nghỉ đi."
"Hạo Hạo và Đậu Đậu ngày mai phải đi học nên không thể đi ngủ quá muộn được."
Lâm Nguyệt Mai vội vàng nhét cái thẻ vào túi, chỉ sợ tiền sẽ biến mất đi vậy.
- -
Lúc này, bên trong sơn trang Thiên Long, một người đàn ông trung niên đầu trọc, thân hình cường tráng, khắp người đầy hình xăm đang nửa nằm nửa người trên ghế sô pha, bắt chéo chân.
Sắc mặt anh ta tối sầm đến đáng sợ.
Anh ta chính là Long gia.
Đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn, một nhóm người loạng choạng đi vào.
Quỳ xuống đất với một tiếng uỵch...
"Long gia, chúng tôi làm việc không xong, xin Long gia trừng phạt!"
Long gia nghe vậy, sắc mặt tối sầm lại: "Nói!"
"Người phụ nữ Bạch Tích Ngưng kia, chúng tôi không đòi nợ được, cũng không thể ép cô ta hiến thân... Còn bị một tên nhóc con đánh cho bầm dập nữa."
"Đồ ăn hại! Một đám ăn hại! Một đám người mà không trị nổi một tên nhóc con sao?"
Long gia đột nhiên đứng dậy, cầm cái gạt tàn ném thẳng vào bọn họ!
"Long gia, chúng tôi...lần sau chúng tôi nhất định sẽ đòi được một trăm vạn này!"
Người của Long gia run rẩy nói.
Long gia tức giận nói: "Bạch Tích Ngưng chính là chúng ta người đẹp của thành Phong chúng ta, tôi muốn chính là cô ấy! Chứ không phải là một trăm vạn, hiểu không? Đồ ngu!"
Anh ta giăng cái bẫy này ra là vì muốn ép gia đình Bạch Tích Ngưng rơi vào cảnh cùng đường, để đến cuối cùng cô chỉ có thể hiến thân và trở thành người vợ chỉ một mình anh ta được chiếm lấy!
Nghe vậy.
Phía sau anh ta, một người đàn ông trung niên với đôi lông mày ranh mãnh bước tới, cười dâm đãng nói: "Long gia, nếu anh muốn người phụ nữ đó thì tôi có một cách..."