Tuyệt Thế Long Soái

Chương 17: Sao lại như thế được chứ?



Tưởng Hạo Sinh quỳ xuống rồi?

Đường đường là đại gia top 5 của thành Phong cứ như vậy quỳ xuống trước mặt người thanh niên này!?

Người thanh niên này rốt cuộc là ai?

"Không thể? Không thể nào..." Lý Hồng Ngạn hai mắt ngớ ra: "Chủ tịch, nó là tên hiếp dâm của Tiêu gia, sao lại có thể người mà ngài..."

"Láo toét!" Tưởng Hạo Sinh đứng dậy, trực tiếp đạp vào ngực anh ta!

Lý Hồng Ngạn hét lên thảm thiết rồi ngã vật xuống, xem chút là bất tỉnh nhân sự, anh ta hai tay ôm chặt lấy ngực, vẻ mặt đau đớn vô cùng.

Nhưng người ra tay lại là Tưởng Hạo Sinh, nên anh ta cũng không dám có chút gì tỏ ra bất mãn.

"Thiếu gia, là do tôi quản nhân viên không tốt, để bọn chúng lỗ mãng như vậy, xin anh hãy ra tay trừng phạt!"

Tưởng Hạo Sinh cúi đầu, điên cuồng lau mồ hôi lạnh đang túa ra trên trán, anh ta sợ Tiêu Tử Ninh thật sự nổi giận.

Tiêu Tử Ninh mỉm cười vỗ vỗ vai anh ta.

"Vào trong nói chuyện đi."

"Lần sau đừng làm những trò cầu kỳ như vậy nữa, tôi không thích như vậy."

"Vâng!" Tưởng Hạo Sinh liên tục gật đầu.

Tiêu Y mặt tràn đầy kinh ngạc, cô ấy theo anh đi vào nhưng trong lòng thì vẫn mãi nghĩ ngợi Tiêu Tử Ninh rốt cuộc có thân phận như thế nào?

Ngay cả đại gia Tưởng Hạo Sinh cũng phải khép nép cung kính anh như vậy...

Cô phát hiện ra người anh trai này của mình càng ngày càng thần bí rồi.

"Kêu cha con hai người họ cũng theo vào đi." Tiêu Tử Ninh lạnh lùng nói, hai tay chắp sau lưng, chậm rãi đi vào.

"Còn không mau cút vào trong hả?!"

Tưởng Hạo Sinh quay đầu lại quát lên, trừng mắt nhìn Lý Việt và con trai ông ta.

Hai người họ sớm đã sợ đến toát cả mồ hôi lạnh toàn thân rồi, thì ra, vị khách quý của Tưởng Hạo Sinh lại chính là Tiêu Tử Ninh!

Sao lại như thế được chứ?!

Nhưng mà, sự thật này đang ở ngay trước mắt họ, họ không thể không tin.

Thế là bọn họ chỉ có thể sợ hãi đi theo vào trong.

Phía sau hai tấm lưng ấy đã ướt đẫm mồ hôi.

Bên trong văn phòng.

Tiêu Tử Ninh ngồi đó, chậm rãi châm một điếu thuốc, rồi thổi ra một làn sương trắng.

Tưởng Hạo Thịnh đứng ở một bên, thậm chí còn không dám hít một hơi, anh ta biết thân phận của người trước mặt này.

Về phần Lý Việt cùng với Lý Hồng Ngạn đều đang bất an vô cùng, bọn họ dù có ngốc đến đâu cũng có thể thấy được Tiêu Tử Ninh đối với Tưởng Hạo Sinh quan trọng như nào!

Mà bọn họ thì phải dựa vào Tưởng Hạo Sinh mới có cơm ăn!

"Thiếu gia, sao lần này anh lại tới đây?" Tưởng Hạo Sinh thận trọng hỏi.

Tiêu Tử Ninh cười nhạo một tiếng rồi nói: “Có người muốn dùng một trăm vạn để dụ vợ tôi cưới anh ta, tối nay anh ta còn bảo vợ tôi đi ngủ với anh ta nữa."

"Tôi tới để giải quyết món nợ này với anh ta."

Tưởng Hạo Sinh toàn thân run lên, sợ đến mức quỳ xuống tại chỗ...

"Thiếu gia, chuyện này..."

Giọng anh ta run rẩy.

Tiêu Tử Ninh xua tay nói: “Việc này không liên quan tới anh.”

Anh nhìn về phía Lý Hồng Ngạn hai chân đang mềm nhũn kia, điên cuồng quỳ xuống lạy, trên trán hằn lên vết đỏ ửng, run rẩy nói: "Thiếu gia, xin lỗi, là tôi bị mù! Tôi có mắt mà không nhìn thấy Thái sơn! Tôi nhận tội…”

Bốp bốp bốp!

Anh ta tự tát mình liên tục mấy cái, hai má lập tức đỏ bừng và sưng tấy...

“Mày không chỉ mồm thối mà cả người cũng đều thối.” Tiêu Tử Ninh nhếch mép nhìn anh ta nói: “Nếu không phải nhờ Bạch gia, thì bây giờ mày đã là một cái xác chết rồi.”

Lý Hồng Ngạn toàn thân kịch liệt run rẩy, yết hầu không ngừng nhấp nhô lên xuống: "Thiếu gia, xin tha mạng, tôi bằng lòng lấy công chuộc tội."

"Phịch!" Lý Việt cũng quỳ xuống: "Thiếu gia, là do tôi không dạy dỗ con cái đàng hoàng, tôi cũng sai, thiếu gia muốn phạt thì hãy phạt tôi đi."

Tiêu Tử Ninh chỉ lạnh lùng nhìn bọn họ nói: “Mỗi người chặt một cánh tay, rồi cút đến đó đi xin lỗi.”

"Ngoài ra..."

"Còn phải bồi thường cho Bạch gia một trăm vạn tổn thất tinh thần, các người có gì không phục không?"

"Không không không!"

Hai cha con thở phào nhẹ nhõm, một trăm vạn mua được một mạng người, như vậy là đáng lắm rồi.

Bởi vì bọn họ biết, ngay cả Tưởng Hạo Sinh cũng sợ người này như vậy, thì việc giết chết bọn họ cũng dễ dàng như dẫm chết một con kiến mà thôi!

“Đúng rồi.” Tiêu Tử Ninh đột nhiên cười vui vẻ nói: “Lúc nãy ông nói nếu tôi là khách quý của chủ tịch các ông thì ông sẽ uống hết nước trong toilet à?”

Bọn họ nghe vậy, sắc mặt lập tức tái nhợt.

Tưởng Hạo Sinh sắc mặt tối sầm: "Đi! Mang đồ uống cho bọn Lý Việt tới đây."

Lập tức có người đổ đầy hai chai lớn nước vệ sinh rồi đặt trước mặt bọn họ.

"Thật sự phải uống sao?" Hai cha con Lý Hồng Ngạn cảm giác như mẹ đã chết vậy.

Tiêu Tử Ninh mỉm cười nhưng không nói gì.

Tưởng Hạo Sinh lập tức quát: "Mấy người qua đó, đổ vào miệng bọn họ cho tôi!”

"Chúng tôi uống, chúng tôi tự mình uống." Lý Việt vội vàng kêu lên.

Kìm nén cơn buồn nôn, hai người lập tức cầm chai nước lên, bịt mũi uống nước vệ sinh, cảm giác ghê tởm lập tức ủa tới, khiến cho bọn họ ói lên ói xuống...

Sắc mặt khó coi như thể vừa ăn phải phân vậy.

Nhìn thấy cảnh tượng này xong, Tiêu Tử Ninh mới đứng dậy, chắp tay đi về phía cửa ra vào.

"Tôi không muốn Tích Ngưng biết chuyện này là do tôi đứng sau, mấy người tự mình nghĩ cách đi, nếu không làm xong thì đem đầu đến đây."

"Vâng!" Hai cha con Lý Hồng Ngạn run rẩy gật đầu.

Bạch gia.

Đêm đến.

Cả nhà họ Bạch đều đang bồn chồn lo lắng.

Chuyện xảy ra ngày hôm nay khiến bọn họ như đang bị một thanh kiếm treo lơ lửng trên đầu!

Bầu không khí vô cùng nặng trĩu.

“Cốc, cốc, cốc!” Tiếng gõ cửa đột ngột vang lên khiến tất cả đều giật mình.

"Ai?!"

Lâm Nguyệt Mai run rẩy hỏi.

"Là chúng tôi, Lý Hồng Ngạn!"

Cả người bọn họ đều run lên, chẳng lẽ sự trả thù của Lý gia lại đến nhanh như vậy?

Đúng là họa thì không thể tránh.

Trốn chạy cũng không phải là cách.

Lâm Nguyệt Mai nhắm mắt, mở cửa, và quả nhiên người tới chính là cha con của Lý gia!

"Lý tổng, Lý thiếu gia, chuyện ngày hôm nay thật sự xin lỗi! Là lỗi của chúng tôi..."

Nhưng bà ấy vẫn chưa nói xong.

Thì hai người họ phịch một tiếng quỳ xuống trước mặt bà ấy!

Lâm Nguyệt Mai thấy vậy thì giật cả mình, tim đập loạn xạ: "Chuyện này..."