Tuyệt Thế Long Soái

Chương 3: Một đòn giết chết




Lúc này, phòng đấu giá rộng lớn lập tức rơi vào im lặng...
Mỗi bước chân của người đó đều nặng nề như đang nện thẳng vào tim họ, khiến lồng ngực họ nặng trĩu khó chịu.
Toàn bộ ánh mắt có ở đó đều đang tụ tập trên người anh. “Là ai vậy? Kiêu ngạo như vậy là không muốn sống nữa sao, có ai mà không biết Tiêu Y này là tàn dư của Tiêu gia, ai
dám bảo vệ cô ta sẽ phải chết...”
“Thanh niên liều mạng này chết chắc rồi! Tứ đại gia tộc không dễ chọc vào đâu...”
"Chờ một chút, anh ta nói, Tiêu Y này là em gái anh ta? Chẳng lẽ anh ta là... Tiêu Tử Ninh!?”
“Hóa ra là tên phế vật này.” “Năm đó bị người ta gài bẫy, suýt chút nữa bị tống vào tù, bây giờ còn dám quay lại? tứ đại gia tộc sẽ chơi đùa anh ta
như chơi đùa với chó!”
Mọi người đều bàn tán, giọng nói cũng đầy sự khinh thường và miệt thị.
Động tác của Vương Hằng cũng dừng lại, ánh mắt đột nhiên nhìn vào Tiêu Tử Ninh: “Kẻ hiếp dâm như anh còn dám quay về?”
Tiêu Tử Ninh không nói lời nào nhưng sát khí trên người anh lại càng ngày càng tăng lên.
Mùi máu trong không gian xung quanh dường như trở nên nồng nặc hơn.
"Cậu Vương, nguy hiểm!"
Ông lão trên đài đấu giá kia nhắc nhở một câu.
Vương Hãng khinh thường, cười lớn: “Tên này chỉ là một kẻ phế vật, anh ta dám động đến bổn thiếu gia sao?”
“Cho dù hôm nay tôi có dẫm mặt anh ta xuống dưới chân, anh ta cũng phải gọi tôi là ba!”
Giây phút nhìn thấy Tiêu Tử Ninh, thân thể mềm mại của Tiêu Y run lên, nước mắt rơi xuống như mưal
“Anh hai!”
Hai mắt Tiêu Tử Ninh đau xót, nghĩ đến cảnh ba mẹ chết thảm, sau đó lại nhìn đến tình cảnh hiện tại của em gái, trong
lòng anh không ngừng tự trách mình: “Là anh trai về muội anh xin lỗi em”
Vương Hăng tiếp tục hừ lạnh.
“Tiêu Tử Ninh, mày đã trở về rồi, mày đã biết chu đại gia tộc chăm sóc cho hai lão già nhà mày như thế nào. chưa?”
“Ngay cả cha mẹ mày còn chưa đủ trình để chơi với bọn †ao, giờ một kẻ phế vật như mày, làm sao có thể đấu nổi chứ?”
“Như vậy đi, nếu hôm nay mày quỳ xuống liếm chân cho bổn thiếu gia, có lẽ bổn thiếu gia sẽ vui lòng xin bọn họ tha cho mày."
“Ngoài ra, bổn thiếu gia còn muốn em gái của mày, khi nào chơi chán thì...”
Tiêu Tử Ninh ngẩng đầu liếc nhìn Vương Hãng, ánh mắt như đang nhìn người chết.
Vừa lạnh lùng lại hờ hững.
“Nếu anh đã dám có ý xấu với em gái tôi, tôi đành tiễn anh đi trước vậy.” Tiêu Tử Ninh gầm lên sau đó tung một quyền đánh thẳng lên người Vương Hãng...
“Ahh..”
Một tiếng kêu thảm thiết vang vọng trong khắp phòng đấu giá khổng lồ.
Thân hình Vương Hăng bay ra ngoài, trước ngực bị đánh thủng một lỗ lớn...
Chết không nhắm mắt! “Hít hà...” Im lặng.
Tất cả mọi người trong phòng đấu giá đều há hốc mồm, rơi vào im lặng.
Tên Tiêu Tử Ninh này không hề kiêng dè gì mà một đòn giết chết Vương Hằng?
Đây chính là con cháu của tứ đại gia tộc đó, nhất định là anh ta điên rồi!
“Phượng Hoàng, dọn dẹp chỗ này đi”
Giọng nói lạnh lùng của Tiêu Tử Ninh vang lên: “Tôi cho các người ba mươi giây, nếu còn người nào dám ở lại chỗ này sẽ chôn cùng một chỗ với anh tai"
Những lời này khiến mọi người rùng mình.
Phượng Hoàng đi từ bên ngoài đi vào, lạnh lùng nhìn về phía mọi người: “Tôi cho các người cơ hội cuối cùng, cút
mau: Không cút sẽ phải chết. Nhiều người tỏ ra sợ hãi, lập tức chạy ra ngoài cửa... Rất nhanh.
Trên sân khấu chỉ còn lại người của phòng đấu giá, tất cả bọn họ đều đang lạnh lùng nhìn thẳng vào Tiêu Tử Ninh.
“Tốt, rất tốt!” Ông già kia nghiến răng nghiến lợi: “Tiêu Tử Ninh, cậu cũng dũng cảm gớm nhỉ, cậu có biết chủ nhân của nơi này là ai không? Gây chuyện ở đây cậu nhất định phải chết.”
Tiêu Tử Ninh trực tiếp phớt lờ ông ta,
Anh đi về phía trước, một tay đẩy lồng sắt ra, một tay ôm Tiêu Y vào lòng!
“Thật xin lỗi, thật sự xin lỗi, là lỗi của anh hai, anh hai đã về muộn...” Đôi mắt sắc bén của anh lúc này cũng nhịn không được mà rưng rưng, tâm trạng sụp đổ.
“Anh hai, em không trách anh, muốn trách thì trách những người kia, bọn họ đáng chết.”
Tiêu Y nhìn người đàn ông to lớn trước mắt, trong lòng cô vô cùng đau xót, sợ rằng nỗi đau trong lòng Tiêu Tử Ninh bây
giờ còn to lớn hơn cô ấy gấp mười lần...
“Anh nhất định sẽ báo thù cho cha mẹ, tứ đại gia tộc cùng với những người liên quan đều phải trả một cái giá lớn!”
Trong giọng nói của Tiêu Tử Ninh tràn ngập sát ý.
“Chết tiệt” Ông già thấy Tiêu Tử Ninh phớt lờ mình, lửa giận trong lòng ông ta lại tăng lên.
“Lập tức gọi mọi người tới giết cậu ta." Ông ta gầm thét giận dữ. “Được, quản lí"
Rất nhanh đã có một biển người lao vào trong hội trường, mười, hai mươi, ba mươi... Hơn một trăm người!
Số người càng ngày càng nhiều, toàn bộ bọn họ đều có trang bị dao và gậy gọc, bộ dáng đằng đằng sát khí không ngừng đến gần đám người Tiêu Tử Ninh...
“Anh hai..” Giọng nói của Tiêu Y hơi run rẩy, đôi môi tái nhợt.
“Đừng sợ” Tiêu Tử Ninh vỗ vỗ lưng cô ấy: “Có anh hai ở đây, nhất định sẽ không để em bị tổn thương chút nào!”
"Nhóc con!" “Hôm nay cậu đã giết cậu Vương, quan trọng là đây còn là bàn của Long gia, cậu chết chắc rồi!” Người quản lí răng nghiến lợi hét lên.
“Tôi không quan tâm Long gia Hổ gia gì cả, phòng đấu giá của các người dám coi em gái của Tiêu Tử Ninh tôi như người hầu mà đấu giá..
“Các người chỉ còn một con đường chết thôi!”
Sắc mặt ông quản lí tràn đầy vẻ khinh thường: “Cậu nghĩ tôi sợ cậu sao? Cậu có đánh giỏi đến đến cỡ nào, có thể đánh thăng được một trăm người không? Nói không chừng chỉ cần một người một gậy đã đủ đập chết cậu rồi!”
“Nhưng mà... tôi sẽ không để cho cậu chết dễ dàng như. vậy đâu, tôi muốn đánh gãy chân chó của cậu rồi đưa cho Long gia xử lý!”
“Lên đi—"
Ông ta võ tay một cái.
Trong nháy mắt, khoảng chừng một trăm người hung hãn
kia lập tức bao vây anh, bọn chúng tiến đến càng ngày càng gần, sát khí cũng càng ngày càng mạnh...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.