Tuyệt Thế Long Soái

Chương 4: Không chừa lại một ait ai



Đối mặt với hàng trăm người vây giết, ánh mắt Tiêu Tử Ninh không có chút dao động nào.

Anh quay đầu nhìn về phía Tiêu Phượng: “Phượng Hoàng, người chúng ta gọi đã tới chưa?”

Đối phó với loại xã hội đen lưu manh này, anh chẳng muốn ô uế tay của mình.

“Sắp đến rồi” Tiêu Phượng trả lời. truyện tiên hiệp hay

Ông quản lí khinh thường cười: “Gọi người đến sao? Con mẹ nó cũng ra hình ra dạng đấy, tôi cũng muốn chống mắt lên xem thử xem cậu có thể gọi đến bao nhiêu người đó!”

Giọng của ông ta vừa dứt. ở ngoài cửa lớn, một bóng người lảo đảo chạy vào, vẻ mặt tràn đầy sợ hãi quỳ gối trên mặt đất: “Quản lí, không xong

rồi, bên ngoài có người đến!”

Quản lí khinh thường cười cười: “Sợ cái gì? Chỉ bằng tên này thì có thể gọi bao nhiêu người đến chứ?”

Toàn thân người nọ run rẩy, lắp bắp, duỗi một ngón tay ra: "Một...

"Một?" Quản lí cười mỉa mai. Người kia điên cuồng lắc đầu. “Mười người?”

“Người kia lại läc đầu lần nữa, nỗi sợ hãi trong mắt anh ta càng lúc càng lan rộng...

“Một trăm?”

“Có lẽ... có lẽ là một vạn người!” Cuối cùng anh ta cũng nói nên lời.

“Toàn bộ phòng đấu giá đều đã bị bao vây hết rồi!”

Toàn thân ông quản lí run lên.

“Ầm.."

“Ầm.."

Một tiếng súng chói tai bất ngờ truyền vào tai mọi người. Mặt đất khế rung chuyển.

Những tiếng bước chân vừa nặng nề lại đều đăng như tiếng trống càng ngày càng đến gần...

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Säc mặt của mọi người ở đây đều tái nhợt.

Ngay sau đó... Một nhóm binh lính có súng thật và bom hạt nhân mạnh mẽ tràn vào!

Đội hình của bọn họ vô cùng ngay ngần trật tự, mỗi người đi cách nhau ba bước, mỗi tốp người lại cách nhau năm bước.

“ở đây có bao nhiêu người? Ba nghìn? Năm nghìn?” “Vẫn còn ở bên ngoài...”

Đầu óc mọi người như nổ tung tại chỗ, bước chân khựng lại, toàn thân run rẩy...

Sắc mặt của quản lí kia cũng tái nhợt, sắc mặt còn khó coi hơn cả người mẹ đã chết của ông ta.

Các binh lính mạnh mẽ đi vào chiếm lĩnh toàn bộ không gian này...

Vẻ mặt người nào cũng nghiêm túc.

Bày ra trận địa sẵn sàng tiếp đón quân địch.

Từ trong đám đông dày đặc có một người đàn ông mặc quân phục đi ra, dáng người thẳng tắp, trên vai đeo huân chương.

Bộp một tiếng, anh ta quỳ một chân xuống trước mặt Tiêu Tử Ninh, vẻ mặt cực kỳ cung kính!

“Thuộc hạ là Trình Dược, sĩ quan thống lĩnh của quân đội đóng quân ở thành Phong, dẫn theo tám nghìn tướng sĩ đến đây để chào hỏi...”

Tiêu Tử Ninh xua tay: "Đứng lên đi."

Bây giờ anh vẫn chưa muốn tiết lộ thân phận của mình để tránh gây thêm rắc rối.

Cả trăm người có mặt ở đây đều trợn tròn mắt! Kể cả tên quản lí kial

Đại não bọn họ đột nhiên trở nên trống rỗng... Tám nghìn binh lính!

Tiêu Tử Ninh phất tay lên đã có thể triệu hồi cả tám nghìn người đến?

Thống lĩnh này còn quỳ xuống hành lễ trước mặt anh, rốt cuộc anh ta có thân phận của gì vậy?

Thống lĩnh Trình Dược kích động đứng dậy, cẩn thận hỏi: “Tiêu đại nhân, chúng ta nên xử lý những người này như thế nào?"

Trong mắt Tiêu Tử Ninh lóe lên tia sát ý: "Không chừa lại một ai."

Anh ôm lấy Tiêu Y bước ra khỏi đây mà không hề ngoảnh lại...

Tiêu Phượng đi theo sát phía sau.

Lúc này, đầu óc của hơn một trăm người kể cả ông quản lí kia quay cuồng, sợ hãi quỳ xuống tại chỗ...

“Tha mạng..."

“Chúng tôi là người của Long gia...”

Một loạt tiếng súng vang lên, tất cả âm thanh đó lập tức dừng lại.

Múi máu tươi nồng nặc lan tràn khắp phòng đấu giá. “Lập tức xử lý đi!”

“Dọn đẹp hiện trường!” Mặt Trình Dược không chút biểu cảm, anh ta ra lệnh.

Mệnh liệu của Tiêu soái nhất định phải được thực thi thật tốt!

Bên ngoài.

Tiêu Y tò mò ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Tử Ninh: “Anh hai, bây giờ anh rất lợi hại phải không?"

“Ừ!" Tiêu Tử Ninh hơi do dự một chút, sau đó gật đầu: “Từ giờ trở đi, có anh hai ở đây, không ai có thể bắt nạt em.”

“Đáng tiếc...” Ánh mắt Tiêu Y tối sâm xuống: “Cha mẹ vẫn không thể nhìn thấy ngày anh vinh quang trở về.”

“Huyết hải thâm thù của cha mẹ, anh nhất định sẽ khiến tứ đại gia tộc nợ máu phải trả bằng máu!”

“Tứ đại gia tộc như mặt trời ban trưa, một tay che trời ở thành Phong...” Vẻ mặt Tiêu Y tràn đầy lo lắng.

Cô ấy lo anh trai sẽ không đấu lại tứ đại gia tộc sau đó lại rơi vào vết xe đổ của cha mẹ, dù sao cô ấy cũng chỉ còn một

lại một người thân...

“Anh hai, nếu không chúng ta rời khỏi đây đi, em sợ anh..."

“Yên tâm đi, trong mắt anh bọn họ chỉ là con sâu cái mà thôi.” Sát khí tràn ngập trong mắt Tiêu Tử Ninh: “Anh sẽ khiến bọn họ phải trả lại gấp trăm lần!”

Tiêu Y nhìn vẻ mặt tức giận của Tiêu Tử Ninh, cô ấy khẽ gật đầu.

Tiêu Y đột nhiên nói: Đúng rồi, anh hai, anh nhất định phải đi tìm mấy người chị dâu, không biết bọn họ có bị làm khó hay không nữa.”

“Chị dâu?” Ánh mắt Tiêu Tử Ninh đầy sát khí: “Tiện nhân Lâm Tuệ kia không xứng làm chị dâu của em, anh sẽ từ từ giải quyết mọi chuyện với cô ta...”

Tiêu Y nhanh chóng nói: “Em không nói đến Lâm Tuệ mà

là Bạch Tích Ngưng...” Bạch Tích Ngưng! Trong lòng Tiêu Tử Ninh run rẩy.

Bạch Tích Ngưng chính là người phụ nữ mà anh đã vô tình phát sinh quan hệ năm năm trước...

“Đúng rồi, anh hai, có một chuyện anh vẫn chưa biết.” Tiêu Y ung dung nói: “Chị dâu đã sinh một đôi song sinh...”

Giây phút này,đầu óc Tiêu Tử Ninh lập tức nổ tung! Song sinh...

Anh đã làm cha?