Tuyệt Thế Mị Phu Nhân

Chương 14: Sẩy thai




edit : Jun
Khoảnh khắc này, Vân Thanh Thanh thật sự thấy cảm động. Ánh mắt Đoạn Tiêu thâm tình là vậy, trong suốt là vậy, trong đó chứa đựng một tình cảm sâu đậm, một sự chân thành tha thiết. Hắn nói những lời rất bình thường nhưng lại là thật tình thật ý. Mỗi một lời của hắn, mỗi một ánh mắt đều làm cho lòng nàng rung động không thôi.
Nhưng......
Thanh Thanh lắc lắc đầu, dùng sức rút tay ra. Hiện tại đã là quá muộn, nếu hắn nói những điều này sớm một chút thì mình còn có thể tha thứ cho hắn, nhưng, đã muộn rồi, tất cả đều đã quá muộn rồi.
"Ngươi đi đi."
Nghe được Thanh Thanh nói như vậy khuôn mặt ôn hòa tươi cười của Đoạn Tiêu vừa rồi lập tức trở nên u ám.
"Vân Thanh Thanh!" Đoạn Tiêu lạnh lùng quát, "Đừng tưởng ta đến xem ngươi, dùng thái độ thân mật nói chuyện với ngươi, liền cho rằng ta đã tha thứ ngươi. Ta bất quá chỉ thấy ngươi đáng thương nên mới có thể bố thí cho ngươi một chút ôn nhu, ngươi đừng có được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, ngươi nghĩ mình còn có thể giống như trước đây đùa giỡn với ta ư?"
Lạnh, rất lạnh a. Nghe xong những lời Đoạn Tiêu nói, Vân Thanh Thanh liền cảm giác được bản thân giống như tiến vào trong nước biển lạnh như băng, bị đóng băng rét lạnh đến tận xương. Hắn sao có thể đối xử với nàng như vậy? Cho dù là ai cũng có thể nhận ra rằng nàng yêu hắn, nhưng hắn lại nhất nhất cho rằng nàng làm tổn thương hắn.
"Đúng, là ta không biết tốt xấu, là ta trèo cao, Minh Vương, ngươi đi, lập tức đi ngay cho ta, ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa, ngươi cút cho ta!" Sự nhẫn nại của Thanh Thanh bấy lâu nay đã đạt đến cực hạn, nàng rốt cuộc đã nổi lên giông bão.
"Ta nói cho ngươi, Đoạn Tiêu!" Thanh Thanh đứng thẳng dậy, đôi mắt trừng lớn thẳng tắp nhìn vào hắn, ánh mắt kiên định kia không để cho hắn một cơ hội trốn tránh:
"Vân Thanh Thanh ta căn bản không nợ ngươi cái gì, nếu thật sự muốn tính toán, là Đoạn Tiêu ngươi có lỗi với ta. Đừng tưởng rằng ta nhẫn nhịn thì lấn tới, đó là bởi vì ta còn yêu ngươi, cho nên mới có thể quan tâm đến ngươi!"
Đây là lần đầu tiên Vân Thanh Thanh quyết định nói thật tình cảm của mình cho Đoạn Tiêu. Cho dù hắn không chấp nhận, hoặc là khinh bỉ cũng đều không sao cả. Nàng là ai a, nàng là Vân Thanh Thanh, nàng không làm chuyện gì để phải hổ thẹn với lương tâm. Nàng làm như vậy mục đích không phải muốn biện giải cái gì, hoặc là thuyết minh cái gì, chỉ nghĩ là muốn nói thật với Đoạn Tiêu, nàng đối với hắn không hề có lòng phản trắc, chỉ có tình yêu say đắm.
Nàng đã nói xong, có nghe hay không là chuyện của hắn, không phải việc của nàng. Nàng không thể không nói, nếu tiếp tục im lặng nàng sợ mình sẽ uất ức mà chết, có chuyện gì mà Vân Thanh Thanh nàng chưa từng thấy qua? Đó chính là những chuyện oan ức và uỷ khuất như vậy. Lúc này đây, nàng quyết định liều mạng một phen.
"Nhưng bây giờ....," Vân Thanh Thanh xoay người ngồi xuống giường, tay nắm chặt cái khăn trải giường, nhìn hắn mà nói:
"Lòng ta đã chết, ta mệt mỏi, ta đối với ngươi đã hoàn toàn buông xuôi. Ngươi quả thực không phải đồ xấu xa, nhưng tại sao lại đối xử với ta như vậy...... Ô ô......"
Vân Thanh Thanh vừa nói vừa nhớ tới những ngày đầu khi đến đây đã bị hắn tra tấn, những hình ảnh này giống như một thước phim chầm chậm hiện lên trong đầu nàng. Bi phẫn, đau khổ, chua xót, nhục nhã, tất cả những tư vị đó cùng nhau nảy sinh trong lòng, nước mắt không còn chịu sự khống chế mà tuôn ra ào ào.
"Đoạn Tiêu, ngươi là tên chết tiệt , ta sẽ không để yên cho ngươi, ngươi cút cho ta......" Thanh Thanh nói xong liền đứng lên đánh đấm loạn xạ vào trong lồng ngực rộng lớn của Đoạn Tiêu.
Đoạn Tiêu bị nàng áp bức trong chốc lát thật sự đã nổi giận, nhưng khi nhìn thấy nàng rơi lệ thì hắn lại có chút đau lòng, vậy mà lúc nghe những lời nàng nói, hắn lập tức nổi điên. Nàng nói nàng không làm chuyện có lỗi với hắn? Tại sao lại đổi thành hắn nợ nàng? Tại sao lại đổ lỗi cho hắn?! Hắn đã làm sai cái gì? Hắn cái gì cũng không có làm a!
Hắn thừa nhận lúc nghe được nàng nói nàng không oán không hối khi yêu hắn, hắn thật sự đã rất cao hứng. Nhưng câu nói kế tiếp lại khiến hắn phát điên -- càng ngày càng cảm thấy kỳ lạ. Hắn đã làm sai chuyện gì ? Trên đời này trừ Vân Thanh Thanh ra đúng là không có ai dám nói như vậy với hắn. Vừa mắng vừa đánh còn ra thể thống gì.
"Buông ra --" Đoạn Tiêu nắm chặt lấy cái khăn trải giường trong tay Vân Thanh Thanh:
"Ngươi nói như vậy là có ý gì? Ngươi dám ở sau lưng ta hồng hạnh xuất tường, lại còn dám ở nơi này trách cứ ta? Nếu là trong quá khứ, nữ nhân như ngươi đã sớm bị ta giết chết, ngươi còn muốn cùng ta cắt áo đoạn nghĩa, nhất đao lưỡng đoạn......"
"Không sai, ta muốn......" Vân Thanh Thanh nghiêm mặt nhìn bộ dáng hung dữ của hắn dành cho nàng, trong lòng tự nhiên có chút sợ hãi, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy bộ mặt hung thần ác
sát của hắn, không những thế, khuôn mặt ấy lại đang nhìn chằm chằm vào nàng. Nhưng cho dù có nhát gan, nàng cũng không thể để mình rơi vào tình trạng yếu thế. Hừ, không phải nói, thua người không thua trận, thua trận sẽ xấu mặt sao, Vân Thanh Thanh nàng không thể làm một con ma-cà-bông nhút nhát.
Không đợi nàng nói cho hết lời thì đã nghe 'xoẹt' một tiếng, Đoạn Tiêu đã dùng sức xé rách cái khăn trải giường mà hắn cùng nàng đang nắm trong tay thành hai nửa.
"Ngươi không phải muốn kết thúc sao? Ta sẽ thanh toàn ngươi, hừ!" Đoạn Tiêu đem một nửa cái khăn ném về phía nàng:
"Đây là bằng chứng chứng minh từ nay về sau ta và ngươi không còn quan hệ, giống như hai người xa lạ, về sau đừng có xuất hiện trước mặt ta nữa!" Nói xong những lời đó, Đoạn Tiêu cầm một nửa mảnh khăn còn lại xé rồi lại xé, sau đó dùng sức ném xuống mặt đất, tông cửa bỏ đi.
Vân Thanh Thanh kinh ngạc nhìn chằm chằm vào bóng dáng Đoạn Tiêu tức giận rời đi, nàng cúi đầu nhìn xuống mảnh khăn mà mình cầm trong tay, lại nhìn mảnh khăn đã bị xé nát vứt trên mặt đất. Nước mắt chịu đựng đã lâu cuối cùng cũng lăn dài trên má, từng giọt lệ chảy ra từ hốc mắt đã rơi xuống mặt đất. Thanh Thanh chậm rãi ngồi xổm xuống, nhặt nửa mảnh khăn nằm trên mặt đất lên, cùng với nửa mảnh khăn ở trong tay mình, gắt gao ôm vào trong ngực, vùi đầu vào đó mà khóc rống.
Hắn đi rồi. Đối với mình mà nói đó cũng là một việc tốt. Nếu để cho hắn lưu lại, mình nhất định sẽ không thể cầm lòng mà liều lĩnh nhào vào trong ngực hắn khóc lóc, sẽ nói cho hắn, ta đã mang hài tử của ngươi, ta đã có cốt nhục của ngươi.
Nhưng bây giờ, nàng không thể làm như vậy. Vì đứa nhỏ của bọn họ, nàng không thể để cho nó sinh ra mà phải hứng chịu những ánh mắt nghi ngờ. Cũng vì bản thân mình, nàng không thể vì đứa nhỏ mà tiếp nhận hắn .
Thanh Thanh biết nếu nàng nói cho Đoạn Tiêu nàng có con của hắn, hắn nhất định sẽ liều mạng đem nàng giữ ở bên người. Nhưng đó không phải là do hắn yêu nàng nên muốn giữ nàng ở chung một chỗ, nếu vậy nàng nói ra có tác dụng gì?
Thanh Thanh quay lại giường, gục mặt vào gối mà khóc thành tiếng
"Ô ô......" Vì sao lại đau khổ như vậy?
Ngày hôm nay, tất cả những khổ đau đó sẽ theo nước mắt trôi ra ngoài. Bắt đầu từ ngày mai, một Vân Thanh Thanh mới sẽ đứng lên.
Đoạn Tiêu thế nhưng chưa đi xa, sau khi hắn đi được một đoạn liền cảm thấy trong lòng rất không thoải mái. Hắn không biết diễn tả cảm giác của mình lúc này như thế nào. Cái cảm giác đó chua xót, cay đắng lại đau khổ. Nhìn gương mặt vừa quen vừa lạ kia cười so với khóc còn khó coi hơn, hắn thật sự không còn gì để nói.
Có lẽ vừa rồi hắn đã làm chuyện gì đó rất quá đáng. Nhưng ở trong một tình huống như vậy, đó là cách xử sự của một nam nhân khi đối mặt với sự trách cứ của nữ nhân mà mình âu yếm, huống chi ở trong lòng hắn, hắn vẫn cho rằng Vân Thanh Thanh thật sự đã có lỗi với hắn, vậy làm sao có thể khiến cho hắn thoải mái tiếp nhận nàng?
Đó căn bản là không có khả năng.
Cho nên hắn mới có thể mất đi lý trí, làm ra những chuyện tàn nhẫn như vậy. Bây giờ, hắn lại cảm thấy Thanh Thanh có chút bất đắc dĩ, lại có thêm chút khổ sở không thể nói nên lời. Có một vài thời điểm, bởi vì quá yêu nên không còn khả năng để nghĩ đến những chuyện khác. Lại có lúc vì quá yêu mà trở nên mù quáng, sẽ không thấy được chân tướng của sự thật. Cũng có khi, bởi vì quá yêu, hắn không nghe cả lời giải thích, mà nàng ngay đến lời biện giải cũng không có.
Hoá ra, không phải nàng không thương hắn, cũng không phải bọn họ không yêu nhau, mà là vận mệnh đã định hai người yêu nhau nhất định sẽ phải trải qua rất nhiều đắng cay và đau khổ.
Yêu đến mức sâu đậm thật sự sẽ khiến cho người ta không nghe không thấy. Một khi đã yêu sâu đậm, cả thế giới này chỉ còn lại hai người, ngay cả một hạt cát cũng trở nên dư thừa.
Đi được nửa đường, Đoạn Tiêu lại quay trở lại. Đi đến trước cửa phòng Thanh Thanh, chợt nghe bên trong truyền đến tiếng khóc nức nở. Đoạn Tiêu lén lút nhìn xuyên qua khe cửa. Tại sao lại khóc? Không phải vừa rồi còn tốt lắm sao? Chẳng lẽ là......
Đoạn Tiêu dường như đã nghĩ thông suốt điều gì, thời điểm rời đi, vẻ sầu muộn trên khuôn mặt tuấn tú đã được thay bằng nụ cười thản nhiên.
****
Hương Ngưng gần đây nhìn cái gì cũng cảm thấy không hài lòng. Đầu tiên là Minh Vương, một đoạn thời gian trước bởi vì mệnh lệnh của Công Tôn tiên sinh nên hắn còn có lúc ngẫu nhiên đến nơi này nhìn nàng, nhưng số lần càng lúc càng ít đi, cuối cùng cũng không thấy đến nữa. Còn có hai tiện nhân Liên Hoa cùng Phán Phán kia, không có việc gì làm là lại đi câu dẫn Minh Vương, thật sự là khinh người quá đáng. Đặc biệt là nha đầu gọi Tiểu Thanh kia, dám có mang con của Minh Vương, đây không phải là muốn đối địch với nàng sao? Nàng làm sao có thể buông tha cho tiểu tiện nhân này.
Nhưng lúc nàng muốn đến dạy dỗ tiểu tiện nhân thì lại nghe nói nàng ta có võ công, còn hung hăng đánh cho Liên Hoa cùng Phán Phán một trận, nghe nói là đánh đến mức hoàn toàn thay đổi, thảm không còn gì để nói.
Cho dù nữ nhân kia có lợi hại đến thế nào, Hương Ngưng nàng cũng chẳng phải ngồi không, đã vậy thì hãy thử xem, trong hai người ai mới là nữ nhân lợi hại.
Ngay khi Hương Ngưng lên kế hoạch dạy dỗ Thanh Thanh thì Hoa Đào hợp thời mang đến một tin tức ngoài ý muốn.
"Hương Ngưng cô nương......" Hoa Đào vội vàng chạy đến chỗ ở của Hương Ngưng:
"Ngươi có biết vừa rồi ta nhìn thấy cái gì không? Nói ra ngươi cũng sẽ không tin nổi."
Trong lòng Hương Ngưng đang nghĩ xem nên làm cách nào để dối phó với Thanh Thanh, nàng làm gì có tâm tư để nghe Hoa Đào nói vớ vẩn.
"Chuyện gì nói mau, ta không rảnh để nghe ngươi nói linh tinh."
Trong lòng Hoa Đào âm thầm cảm thấy tức giận, nhưng suy nghĩ về lâu về dài, trước mắt vẫn nên đè nén cơn tức này lại. Nàng đi đến bên người Hương Ngưng nói:
"Hương Ngưng cô nương a, ngươi có biết tiểu Thanh kia rốt cuộc là ai chăng?"
Hương Ngưng vừa nghe nhắc đến Tiểu Thanh lập tức hồi phục tinh thần:
"Nói nhanh lên, ngươi đã nghe được cái gì?"
Hoa Đào im lặng như muốn chờ đợi một cái gì đó, Hương Ngưng đợi lâu thì trừng mắt nhìn nàng:
"Như thế nào, mới đi ra ngoài có hai ngày trở về lại bắt đầu......"
Hoa Đào lập tức thu hồi bộ dáng của mình, xem ra ở chỗ của Hương Ngưng không chiếm được chỗ tốt gì rồi:
"Ngươi biết không, ta vừa rồi đúng lúc đi đến cửa phòng của Thanh Thanh, ta nghe được một điều rất thú vị......"
"Địa phương rách nát của nàng rốt cuộc có trò gì hay a? Chẳng là Liên Hoa hoặc Phán Phán lại tìm đến đó? Các nàng sẽ không ngốc như vậy chứ." Hương Ngưng không chút để ý.
"Các nàng tất nhiên sẽ không đi!" Hoa Đào cười nói:
"Người đi là Minh Vương......"
"Cái gì?!" Hương Ngưng nhảy dựng lên:
"Nói cái gì? Minh Vương làm sao lại đến chỗ nàng ta? Tiểu hồ ly tinh này thật có bản lĩnh a, sắp chết đến nơi còn dám qua mặt ta."
"Đây không phải là chuyện quan trọng, quan trọng là ta nghe được một bí mật......" Hoa Đào nói với vẻ thần bí.
"Hả?" Hương Ngưng nghi hoặc nhìn nàng:
"Chuyện gì?"
"Ngươi không phải luôn cảm thấy Tiểu Thanh rất giống như người trong bức hoạ ở thư phòng của Minh Vương hay sao?" Hoa Đào nói ra một chút gợi ý.
Hương Ngưng cũng không ngốc, nếu nàng ngốc thì sao có thể lên làm hoa khôi. Não bộ vừa chuyển, Hương Ngưng lập tức kinh hãi nói:
"Chẳng lẽ Tiểu Thanh chính là......nữ nhân trên bức họa?"
Hương Ngưng vừa nói dứt lời đã lại phủ định giả thiết của chính mình:
"Nhưng các nàng không phải quá giống nhau . Hơn nữa, ngươi xem Minh Vương coi bức hoạ đó là bảo bối cỡ nào a, nếu Tiểu Thanh thật sự là nữ nhân trên bức họa, hắn sao có thể ngược đãi nàng? Chuyện này quả thật không bình thường."
Hoa Đào cười thần bí:
"Về chuyện này cũng có nguyên nhân......"
"Nguyên nhân gì?"
"Vừa rồi ta ở ngoài cửa phòng của Tiểu Thanh nghe được rất rõ ràng, nàng chính là Vân Thanh Thanh !"
"Vân Thanh Thanh? Là ai?"
Hoa Đào trợn trắng mắt nhìn nàng một cái, thật sự là không biết a. Như vậy mà muốn làm Minh Vương phi!
"Chính là Minh Vương phi tiền nhiệm."
"A!" Hương Ngưng ngây cả người. Không có khả năng? Tiểu Thanh là Minh Vương phi? Vậy Minh Vương vì sao lại đối xử với nàng như vậy ?
Hoa Đào nói tiếp:
"Ngươi nhất định cảm thấy rất kỳ quái, vì cái gì Minh Vương phi lại lưu lạc để rồi trở về với bộ dạng như vậy?" Hoa Đào làm ra vẻ hiểu biết lắm, ở trước mặt Hương Ngưng khoe khoang.
"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, ngươi mau nói cho ta nghe một chút đi." Hương Ngưng vội la lên.
Hoa Đào bị nàng thúc giục không có biện pháp, đành phải nói ra:
"Kỳ thật là như vậy...... Ta chính tai nghe được Minh Vương nói Tiểu Thanh là tiện nhân a, còn nói nàng hồng hạnh xuất tường, ta xem tám phần là do Minh Vương phi tiền nhiệm ở bên ngoài có nam nhân khác, cho nên Vinh Vương mới có thể......"
Hương Ngưng vừa nghe cũng hiểu được sao lại thế này. Nàng rốt cuộc hiểu được cái gì? Chuyện này chỉ có mình nàng biết. Nàng biết, chỉ cần là nam nhân thì sẽ không cho phép nữ nhân ở sau lưng mình hồng hạnh xuất tường, huống chi một nam tử ưu tú như Minh Vương, chuyện này quả thực khiến hắn mất hết thể diện . Về phần hắn vì sao lại đối đãi với thê tử tiền nhiệm của mình như vậy, tám phần là vì ghen ghét, không nghĩ tới nam nhân một khi đã hận thì lại đáng sợ như vậy. Xem ra trước kia Minh Vương có khả năng chịu qua cùng một loại thương tổn, từng bị nữ nhân ép buộc.
"Ta lại nói cho ngươi một tin tức tốt......" Hoa Đào nói nhỏ vào tai Hương Ngưng:
"Ta nhìn thấy Tiểu Thanh hộc máu, ta xem nàng tám phần sống không quá hai tháng......"
Thanh Thanh bởi vì mạnh mẽ vận công, hơn nữa tâm tình cực không ổn định, khiến cho bệnh tình của nàng trở nên trầm trọng, thế nên mới dẫn đến chuyện hộc máu. Mà một màn này trùng hợp bị Hoa Đào nhìn thấy được. Làm cho Hoa Đào sau khi đem tin tức này nói lại cho Hương Ngưng, khiến nữ nhân xinh đẹp như hoa nhưng tâm địa ngoan độc, gian xảo như rắn rết này nảy ra một chủ ý vô cùng thâm độc .
"Hoa Đào, ta có việc này muốn ngươi đi làm......"
Hương Ngưng ghé sát vào tai Hoa Đào nói nhỏ hồi lâu.Hoa Đào nghe nghe, đến cuối cùng thì sắc mặt đại biến, hoảng sợ cự tuyệt:
"Điều này sao có thể, không được, ta không thể
làm như vậy. Ta mà làm như vậy, tương lai bị Minh Vương phát hiện ngài nhất định sẽ không bỏ qua cho ta." Nếu nói thật ra thì Hoa Đào sợ Đoạn Tiêu sẽ ghét nàng, nếu mà như vậy, nàng sẽ không còn cơ hội thân cận Đoạn Tiêu.
Cuối cùng là chủ ý ác độc như thế nào mới làm cho Hoa Đào sau khi nghe xong lại có bộ dạng sợ hãi như vậy?
"Sợ cái gì!" Hương Ngưng trừng mắt liếc nàng một cái, thật sự là đồ hèn nhát. Bình thường nhìn qua thì thấy rất lợi hại, tại sao đến lúc thật sự cần dùng đến thì nàng ta lại trở thành con chó đội lốt gấu!
"Ngươi không nói, ta không nói, chỉ có trời biết đất biết, ai mà biết là do chúng ta làm."
"Nhưng là......" Hoa Đào vẫn còn do dự. Nàng a, chỉ có một chút thông minh, dính đến chuyện lớn thế này nàng thật sự không đủ nhẫn tâm.
"Bất kể là cái gì, này!" Hương Ngưng đem một cái túi gấm để vào trong tay Hoa Đào:
"Đây là tiền, ngươi nhanh đi làm đi, chú ý, đừng cho người khác phát hiện a."
"Ta...... Nhưng là ta......"
"Đừng ở chỗ này nhưng nhị gì nữa, nhanh đi a, ta chờ tin tốt của ngươi." Hương Ngưng đẩy Hoa Đào cực kỳ không tình nguyện ra khỏi phòng.
Sau khi nhìn thấy bóng dáng Hoa Đào khuất hẳn, Hương Ngưng lén lút cười nham hiểm, mơ hồ còn có thể nghe được thanh âm truyền đến:
"...... Lúc này đây, ta xem ngươi làm sao có thể tránh thoát...... Không trừ được ngươi, ta không phải thanh lâu đệ nhất hoa khôi......"
Tiểu Thanh, ngươi cứ chờ xem, ta nhất định sẽ không buông tha cho ngươi. Ta sẽ không ngu ngốc giống như hai tiện nhân Liên Hoa cùng Phán Phán kia, ta nhất định sẽ thiết kế thiên y vô phùng, để không ai biết được người hại ngươi là ta.
Thanh Thanh cũng không biết Hương Ngưng chuẩn bị đối phó nàng thế nào, nếu như hiện giờ thân thể của nàng khoẻ mạnh, nàng nhất định sẽ hung hăng giáo huấn Hương Ngưng một trận, sau đó sẽ dùng gậy ông đập lưng ông, nhưng hiện tại thân nàng còn lo không nổi. Trong thời điểm bản thân yếu ớt không có gì bảo vệ, nếu như không phòng bị thì nhất định sẽ trúng ám chiêu của địch. Bây giờ, nhu cầu cấp bách nhất của nàng là có người đến giúp đỡ, ở thời khắc mấu chốt, rốt cuộc có người đến giúp nàng hay không? Nếu thật sự có người đến, thì sẽ là ai đây?
*****
Vân Thanh Thanh biết, thân thể của mình bị tra tấn không nhẹ, nhưng nàng sẽ không nhận thua. Huống chi, nàng còn có đứa nhỏ. Cho nên vì đứa nhỏ, nàng nhất định phải chịu đựng đến cùng.
Bụng của nàng cũng đến lúc nổi lên, người trong Minh Cung cũng không phải kẻ ngốc, Đoạn Tiêu sớm hay muộn rồi cũng sẽ phát hiện.
Rời khỏi Minh Cung là điều hiện giờ nàng nên làm.
Vân Thanh Thanh thuộc loại người cô đơn, không có bằng hữu, không có thân nhân, muốn rời đi nói thì dễ hơn làm.
Đang lúc nàng trầm tư suy nghĩ, một bóng người lặng lẽ đến đằng sau lưng nàng:
"Tiểu Thanh cô nương."
"Ngươi là ai a?" Thanh Thanh quay đầu, nhìn thấy trước mắt là một nam nhân thật thà chất phác.
"Ta là Ngô Giang, ngươi đã từng gặp qua." Ngô Giang ngại ngùng cúi đầu.
"Là ngươi a." Nàng nhớ rõ lúc nàng lên đảo đã gặp được người này.
"Tiểu Thanh cô nương, gần đây khoẻ không?"
"Cũng được." Nếu không có Đoạn Tiêu quấy rầy nàng sẽ cực kỳ tốt.
Ngô Giang liếc mắt nhìn chung quanh một cái, đột nhiên thấp giọng nói:
"Ta nghe Hoa Đào nói, ngươi muốn rời khỏi Minh đảo?"
"Đúng vậy." Kỳ ghê ta, Hoa Đào làm sao mà biết? Tuy rằng hoài nghi, Vân Thanh Thanh vẫn chưa nghĩ ra được gì khác.
"Vừa đúng lúc ta đi ra ngoài mua hàng hoá, ngươi cũng cùng đi đi?" Ngô Giang tới gần Thanh Thanh.
"Tốt." Có thể rời khỏi đây, nàng cầu còn không được.
Dựa theo quy củ của Minh Cung, cung nữ không thể tự ý rời đi. Vân Thanh Thanh vừa mới lên thuyền đã bị Hoa Đào phái người ngăn lại.
Một khắc đó, Thanh Thanh đột nhiên hiểu được mọi chuyện. Nàng thản nhiên cười, đi theo sau Hoa Đào.
Hoa Đào không làm khó nàng, nhưng không đến một ngày, khắp nơi trên đảo đều lan truyền một tin đồn. Đồn rằng Vân Thanh Thanh cùng Ngô Giang tư thông dẫn đến mang thai, định bỏ trốn nhưng bị bắt về.
Đây là kết quả mà Thanh Thanh sớm đã dự đoán được, nàng cũng không lấy gì làm lạ.
Thay một bộ quần áo sạch sẽ, nàng lẳng lặng ngồi ở trong phòng, chờ đợi trò hay lên sân khấu.
"Nói, ngươi đã có con phải không?" Đoạn Tiêu chưa tới nhưng thanh âm đã tới trước.
"Đúng vậy." Cái gì nên đến rốt cuộc đã đến.
"Là của ai? Là ngươi cùng ai có con?" Hắn giận không thể nắm lấy cổ tay non mịn của nàng.
Ai? Hỏi rất hay.Vân Thanh Thanh cười cười:
"Ngươi nói đi?" Ánh mắt của nàng thực ôn nhu, lại ẩn giấu một tia đau đớn.
"Không cần nhìn ta như vậy......" Đoạn Tiêu bị nàng nhìn cực kỳ không thoải mái, giống như hắn đã làm chuyện gì trời đất không dung, rõ ràng là nữ nhân này có lỗi.
Vân Thanh Thanh rốt cuộc thu hồi ánh mắt:
"Ngươi dựa vào cái gì quản ta?" Một câu của Vân Thanh Thanh làm Đoạn Tiêu chấn động.
"Giờ phút này chúng ta đã không còn quan hệ gì, ta nguyện ý cùng ai ở chung một chỗ là quyền tự do của ta, ta nguyện ý cùng ai sinh đứa nhỏ cũng là quyền của ta, ngươi --" Thanh Thanh giật lại cánh tay bị hắn nắm, chỉ vào trong ngực hắn mà nói, "Cùng ta một chút quan hệ cũng không có, ngươi không phải là gì của ta, hai chúng ta là người xa lạ. Dù sao cũng không phải của ngươi, tránh xa ra một chút." Từ nay về sau, nàng càng phải kiên cường hơn nữa. Vì đứa nhỏ, nàng không cho phép bản thân mình yếu đuối.
Phẫn nộ, phẫn nộ. Nếu dùng hai chữ để hình dung tâm tình của hắn trong giờ phút này thì chỉ có thể là hai từ phẫn nộ.
Nàng... Cư nhiên thừa nhận?
Phẫn nộ đến mức tận cùng, ngược lại trở nên bình tĩnh.
Đoạn Tiêu túm lấy Vân Thanh Thanh lôi ra ngoài "Đi, đi theo ta......"
****
Hương Ngưng cùng Hoa Đào đang say sưa bình luận sự việc vừa xảy ra. Đang lúc hai người nói đến chỗ hưng phấn, tưởng tượng xem vào lúc này Vân Thanh Thanh bị tra tấn như thế nào thì bỗng nhiên một tiểu nha đầu vào báo lại, Minh Vương kêu Hoa Đào lập tức qua đó ngay.
"Không biết có chuyện gì?" Hương Ngưng có chút lo lắng. Mà Hoa Đào lại càng lo lắng, không phải chuyện các nàng làm đã bại lộ đấy chứ?
"Này...... Vậy phải làm sao bây giờ...... Minh Vương sẽ không làm gì ta chứ?" Hoa Đào sợ hãi, hai chân run rẩy.
"Sợ cái gì? Minh Vương sẽ không làm gì ngươi đâu." Hương Ngưng trấn an Hoa Đào. Cho dù là thật sự có việc, nàng cũng chỉ có thể nói như vậy. Còn nếu có chuyện gì phát sinh, nàng sẽ đem toàn bộ tội lỗi đổ lên đầu Hoa Đào.
Hoa Đào bị Hương Ngưng đẩy ra khỏi hoa lâu, hướng Minh Cung mà đi. Hương Ngưng vừa thấy Hoa Đào rời đi thì bắt đầu thu thập đồ đạc, chuẩn bị nếu có chuyện gì xảy ra thì lập tức chạy trốn.
Dọc đường đi, trong lòng Hoa Đào không ngừng run sợ, Vài lần nàng có ý định quay về, nếu không có tiểu cung nữ ở bên cạnh, nàng nhất định sẽ chạy trốn tức thì .
Cuối cùng cũng đi đến cung điện, Đoạn Tiêu chính đang bắt Vân Thanh Thanh ngồi ở chỗ kia, vẻ mặt lạnh như băng. Vừa thấy Hoa Đào lén lút thò đầu vào ngó nghiêng, hắn quát lên một tiếng:
"Hoa Đào, ngươi làm cái gì mà để cho ta chờ ngươi lâu như vậy!"
Hoa Đào vừa thấy Đoạn Tiêu thì sắc mặt xanh mét, chỉ biết hôm nay khẳng định sẽ xảy ra chuyện xấu . Này không phải là quá ngu hay sao , nếu là chuyện tốt, sắc mặt của người nọ sẽ không biến thành như vậy.
"Vương, ngài tìm nô tỳ......Nô tỳ có chuyện gì a?" Hoa Đào hỏi đứt quãng, cặp mắt không an phận kia còn không không liếc nhìn về phía cửa. Như là đang chuẩn bị thời điểm thích hợp liều mạng chạy trốn.
Đoạn Tiêu tựa hồ cũng không có để ý nàng không hề chú tâm, tâm tình của hắn hiện giờ đều đặt ở trên người Vân Thanh Thanh, căn bản không nhìn thấy Hoa Đào có điểm gì khác lạ.
"Ngay lập tức đi sắc cho ta một chén thuốc phá thai, mau lên." Đoạn Tiêu lạnh như băng nói với Hoa Đào, nhưng ánh mắt nhưng vẫn như cũ nhìn chằm chằm vào Vân Thanh Thanh.
Ta sẽ xoá sạch nghiệt chủng này, để xem ngươi sẽ như thế nào.
Vân Thanh Thanh thật sự bị hắn làm cho sợ ngây người. Vừa mới tiến đến Minh Cung, Đoạn Tiêu một câu cũng không nói, chỉ nhìn chằm chằm vào nàng, cho đến khi Hoa Đào tiến vào, nàng mới nghe được Đoạn Tiêu phân phó, mới biết được nam nhân này sẽ đối xử với nàng như thế nào.
Hoa Đào kỳ thật cũng hoảng sợ, nhưng việc phá bỏ đứa nhỏ này nàng thập phần vui vẻ. Lúc này, Hoa Đào chuyển thân, mang theo bộ dạng vui sướng khi thấy người gặp họa mà ra khỏi hoàng cung.
Thanh Thanh không thể tin nổi nhìn thẳng vào Đoạn Tiêu, hắn thật sự muốn làm như vậy sao? Hắn thật sự muốn phá bỏ đứa nhỏ của mình sao? Không! Không thể, hắn tuyệt đối không thể làm như vậy! Hắn làm sao có thể nhẫn tâm như vậy, hắn làm sao có thể bỏ đi cốt nhục của mình.
Nếu như Thanh Thanh biết Đoạn Tiêu cũng từng muốn phá bỏ đứa nhỏ của Hương Ngưng thì không biết nàng sẽ nghĩ như thế nào.
"Mặc kệ đây là nghiệt chủng của nam nhân nào, ta đều phải phá bỏ nó, không thể để cho nó sinh ra đời!" Thanh âm lãnh khốc của Đoạn Tiêu vang lên bên tai Vân Thanh Thanh.
"Không -- không --" Vân Thanh Thanh kích động giữ chặt lấy hắn, cơ hồ mất đi lý trí:
"Ngươi không thể làm như vậy, ngươi không thể làm như vậy, nó là hài tử của ngươi a, hắn là cốt nhục của ngươi a......" Đứa nhỏ là hi vọng cuối cùng của nàng, nàng không thể trơ mắt nhìn con của mình phải chết.
"Ngươi cho rằng ngươi nói như vậy thì ta sẽ tin sao?" Đoạn Tiêu lạnh lùng gạt tay Thanh Thanh ra:
"Không cần dùng lời lẽ xảo trá để lừa gạt ta, ta sẽ không bao giờ còn tin tưởng ngươi nữa."
"Không, ngươi nhất định phải nghe ta nói, đứa nhỏ này thật sự là của ngươi, nó thật sự là của ngươi." Thanh Thanh kích động nắm lấy cánh tay hắn:
"Từ lúc ta đến đảo này thì chưa từng đi ra ngoài, ta làm sao có thể có con với người khác...."
Đoạn Tiêu hừ lạnh nói:
"Ngươi cùng Ngô Giang bỏ trốn."
Vân Thanh Thanh lập tức bình tĩnh trở lại, xoay người chạy ra ngoài. Giờ này khắc đây, chạy trốn là quyết định sáng suốt nhất.
Đoạn Tiêu thấy Vân Thanh Thanh còn muốn chạy thì càng thêm nhận định đứa nhỏ trong bụng nàng là của Ngô Giang.
"Muốn chạy?" Hắn nhanh chóng chắn ở trước mặt Thanh Thanh, không cho nàng có cơ hội đào tẩu.
"Cút ngay!" Vân Thanh Thanh không kiên nhẫn đẩy hắn ra.
"Vân Thanh Thanh, kiếp này ngươi đừng mơ tưởng có nghiệt chủng của nam nhân khác."
Vân Thanh T
hanh chém ra một chưởng:
"Nếu không tránh ra, lão nương sẽ không khách khí." Biết rõ đánh không lại nhưng vẫn muốn đánh, ngồi chờ chết không phải là phong cách của nàng.
Vân Thanh Thanh động thủ, Đoạn Tiêu còn thu tay lại. Võ công của Thanh Thanh vốn không giỏi, hơn nữa thân thể suy yếu, chỉ mấy chiêu đã bị Đoạn Tiêu chế phục.
Vừa mới chế phục Vân Thanh Thanh, chợt nghe giọng nói của Hoa Đào:
"Vương, thuốc phá thai đã chuẩn bị xong rồi." May mắn nàng sớm chuẩn bị tốt thuốc phá thai, không những thế còn tăng thêm liều lượng. Là hại người thôi mà, tốc chiến thì tốc thắng, đừng để cho đêm dài lắm mộng.
"Mang lại đây." Đoạn Tiêu điểm huyệt đạo Vân Thanh Thanh, làm cho nàng không có cơ hội đào tẩu, cũng không khả năng phản kháng lại hắn.
Hoa Đào lập tức đưa bát thuốc còn nóng ở trong tay cho hắn, tiếp theo liền đứng ở một bên - xem biểu diễn.
"Đi ra ngoài." Đoạn Tiêu cũng không có cho nàng cơ hội, chuyện của hắn, nếu không được hắn cho phép thì bất luận kẻ nào cũng không thể xem.
Hoa Đào lập tức phẫn nộ rời đi.
Đoạn Tiêu nhìn thấy bộ dáng Vân Thanh Thanh hoảng sợ, trừng mắt nhìn vào bát thuốc kia thì đột nhiên cảm thấy rất buồn cười. Nếu không phải giờ này hắn muốn phá bỏ đứa nhỏ của nàng hay bọn họ trong lúc đó không trở thành như vậy thì lần đầu tiên nhìn thấy Vân Thanh Thanh có loại biểu tình sợ hãi này, Đoạn Tiêu nhất định sẽ cao hứng cười to ba tiếng.
Nhưng hiện tại, Đoạn Tiêu lắc đầu. Đây là lúc nào rồi mà hắn còn bị nàng dụ hoặc.
"Không cần phản kháng, ngoan ngoãn uống nó." Đoạn Tiêu cũng không muốn hung dữ với Vân Thanh Thanh. Đặc biệt sau khi nhìn thấy ánh mắt hoảng sợ của nàng, hắn lại cảm thấy bản thân mình tàn nhẫn đến mức biến thái. Nhưng......Đoạn Tiêu nhìn xuống cái bụng trước kia vốn bằng phẳng của nàng, hắn ngay lập tức không cho phép nơi này có đứa nhỏ của nam nhân nào khác, ngoại trừ hắn .
"Đoạn Tiêu, ngươi thật sự muốn trực tiếp giết chết đứa nhỏ của mình sao?" Vân Thanh Thanh hét khàn cả giọng.
"Ta đã nói rồi, ta không tin ngươi." Đoạn Tiêu lạnh lùng nhìn nàng:
"Cho dù nó thật sự là hài tử của ta thì thế nào, chuyện ta không thể xác định, ta sẽ không để cho nó xảy ra." Hắn tận mắt nhìn thấy nàng cùng nam nhân khác ở chung một chỗ , nàng bảo hắn phải tin nàng thế nào đây?
"Ngươi làm sao có thể nhẫn tâm như vậy? Ngươi trước kia không phải như thế, ngươi mau thả ta ra, ta không thể để ngươi giết con của ta, ngươi cũng không thể đối với ta như vậy......" Vân Thanh Thanh nhìn khoảng cách của cái bát ngày một tiến đến gần mình thì sợ hãi khóc thét lên.
Nàng là Vân Thanh Thanh không sợ trời không sợ đất, giờ phút này lại kinh hoảng tới cực điểm.
Không cần, đừng như vậy. Nàng không thể mất đi đứa nhỏ của mình.
"Hiện tại nói cái gì cũng đã muộn......" Đoạn Tiêu đem bát thuốc đưa đến bên miệng Vân Thanh Thanh.
Thanh Thanh mím chặt môi, sống chết không cho nước thuốc chảy vào cổ họng.
Trong ánh mắt Đoạn Tiêu hiện lên một tia tàn khốc, nhanh chóng điểm trụ huyệt đạo của Thanh Thanh. Phút chốc nắm lấy cằm của nàng, mạnh mẽ đổ thuốc vào.
Vân Thanh Thanh dùng ánh mắt tràn ngập cừu hận nhìn Đoạn Tiêu, hắn có thể nghĩ ra biện pháp tàn độc này để đối phó với nàng sao?
Thời điểm giọt thuốc cuối cùng chảy xuống yết hầu Thanh Thanh, những ký ức thưở nhỏ đột nhiên hiện lên trước mắt nàng. Nàng là cô nhi, nàng là cô nhi, nàng không có cha mẹ, nàng chỉ có một mình......
Hài tử, mẫu thân thực sự xin lỗi ngươi, mẫu thân không có năng lực bảo vệ cho ngươi, mẫu thân thực xin lỗi ngươi......
Nước mắt dần dần chảy xuống, nước thuốc cũng đã nuốt xuống cổ họng. Sau khi Đoạn Tiêu cho nàng uống thuốc xong còn đợi một vài phút sau đó mới giải huyệt.
Chuyện đầu tiên Vân Thanh Thanh làm sau khi được giải huyệt là cố gắng móc họng, nàng muốn đem thứ thuốc đó toàn bộ phun ra ngoài, nhưng...... mật đắng cũng đã nhổ ra, vì sao một giọt thuốc cũng không nôn ra được.
Vân Thanh Thanh thất vọng đến cực điểm.
Đột nhiên, nàng cảm thấy đau bụng, đau đến mức khó có thể chịu được. Nhưng, nàng lại ngồi xuống đất, không hề khóc, cũng không nói bất cứ câu gì, mặt không chút thay đổi. Giống như đã nhìn thấu hết thảy, xem nhẹ cuộc sống này.
Đoạn Tiêu lần đầu tiên nhìn thấy nàng trầm mặc như vậy, Vân Thanh Thanh dường như đã mất đi toàn bộ sức sống. Đột nhiên, hắn cảm thấy sợ hãi, hắn sợ Thanh Thanh sẽ không nói gì với hắn, sẽ đối với hắn trầm mặc một đời, cứ như vậy mà biến khỏi thế gian.
Lúc Ám Dạ mang theo Công Tôn tiên sinh đến nơi thì đã nhìn thấy Vân Thanh Thanh ngơ ngác ngồi trong một vũng máu, Đoạn Tiêu ở một bên ngây ngốc nhìn nàng, ánh mắt dường như rất sợ hãi.
Ám Dạ cùng Công Tôn tiên sinh thấy vũng máu đỏ tươi kia đều sợ ngây cả người.
"Vương, đã xảy ra chuyện gì? Ngài đã làm cái gì?" Ám Dạ lo lắng cho Vân Thanh Thanh và Đoạn Tiêu mà đi tới đi lui, không biết nên làm cái gì.
Công Tôn tiên sinh bước nhanh đến bên người Vân Thanh Thanh, đưa tay ra bắt mạch cho nàng. Một lúc lâu sau, lão chậm rãi lắc đầu, lấy ngân châm mang theo bên mình đâm vào huyệt đạo của Thanh Thanh. Nhìn Vân Thanh Thanh nhắm mắt lại hôn mê bất tỉnh, Công Tôn tiên sinh lúc này mới thở dài nhẹ nhõm:
"Ám Dạ, ngươi đem nàng ôm đến trên giường đi, tìm hai cung nữ cẩn thận lau người cho nàng, cái này cho ngươi." Công Tôn tiên sinh tuyệt bút vung lên, lập tức viết ra hai phương thuốc:
"Ngươi lập tức đi đến chỗ của ta lấy những loại thuốc này, sau đó sắc thuốc cho nàng uống."
Ám Dạ nghe xong lập tức cầm đi lấy thuốc.
Công Tôn tiên sinh không thèm liếc mắt nhìn Đoạn Tiêu lấy một cái, thẳng một đường đi ra cửa phòng. Đoạn Tiêu nhìn thấy Công Tôn tiên sinh rời đi cũng lẽo đẽo đi theo phía sau.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Đứng ở trước vườn hoa, Công Tôn tiên sinh phi thường nghiêm túc hỏi Đoạn Tiêu. Từ nhỏ đến lớn, Đoạn Tiêu vẫn luôn là người hiểu chuyện, bất luận lão dạy cho hắn cái gì hắn đều nhanh chóng học được, hơn nữa còn học một hiểu mười. Cho nên Công Tôn tiên sinh thực vui mừng. Nhưng tại sao càng lúc càng lớn, nhất là khi dính dáng đến chuyện tình cảm thì đứa nhỏ này lại trở nên cực kỳ ngu ngốc như thế?
Đầu tiên là thích một nam hài, làm cho lão lo lắng trong một thời gian rất lâu, may là sau khi hắn trở lại, lão đã để cho hắn quên đi đoạn ký ức kia, thế nên mới có thể an tâm một chút. Vốn nghĩ rằng tìm cho hắn một Minh Vương phi, để cho hắn cưới vợ sinh con thì bản thân mình cũng coi như công thành lui thân.
Không nghĩ tới, rõ ràng là một đôi vợ chồng tình cảm rất tốt, vậy mà đại hôn chưa tới đã lại trở thành uyên ương chia đàn. Không chỉ như thế, tính cách của hắn cũng biến đổi rất lớn. Hiện tại càng ngày càng thái quá, vừa hung tàn vừa thô bạo, lại hiếu sát thành tánh.
Đoạn Tiêu nhìn theo Công Tôn tiên sinh từ nhỏ nuôi mình lớn lên, trong lòng tự nhiên lại cảm thấy hoảng hốt.
"Hai ngươi trong lúc đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ta cũng không muốn biết. Ta chỉ muốn hỏi ngươi, ngươi vài sao lại muốn đối đãi với Vân Thanh Thanh như vậy?" Công Tôn tiên sinh tiếp tục nói:
"Ngươi có biết nàng bị bệnh rất nghiêm trọng không? Ta không biết tại sao một nha đầu hoạt bát sáng sủa là thế mà lúc này đây lại trở thành ma ốm, người gầy như que củi, sống không được hai tháng? Nhìn thân thể nàng như vậy mà ngươi còn dám cho nàng uống thuốc phá thai, nàng ra nhiều máu như vậy, ngươi không nghĩ nàng sẽ chết hay sao?"
"Ta......" Sau khi Đoạn Tiêu nghe được Công Tôn tiên sinh phân tích thân thể cùng bệnh trạng của Thanh Thanh, mới biết được hoá ra ngày đó hắn tra tấn nàng thê thảm như thế nào. Hiện giờ hắn thật sự rất sợ hãi, lo lắng nhìn về phía Công Tôn tiên sinh, lấy ánh mắt hỏi thân thể Vân Thanh Thanh hiện tại rốt cuộc là thế nào.
Công Tôn tiên sinh ngăn không cho hắn nói tiếp:
"Ta không biết ngươi rốt cuộc xuất phát từ nguyên nhân gì mới có thể nghiêm khắc như vậy, thậm chí tàn bạo đối đãi nàng. Ta chỉ biết, nàng từng là nữ nhân mà ngươi yêu thương nhất, ngươi cũng từng ở bên cạnh nàng mà thoải mái cười to. Nhưng bây giờ, ngươi một chút cũng không nghĩ đến tình xưa nghĩa cũ mà đối xử với nàng như vậy. Ta chỉ muốn nói cho ngươi, nếu hôm nay ngươi không hối hận vì những chuyện đã làm, thì một ngày nào đó ngươi phát hiện mình đã làm sai, lúc đó có muốn vãn hồi sợ rằng cũng không còn kịp nữa. Ngươi, tự giải quyết cho tốt đi."
"Tiên sinh......" Đoạn Tiêu lập tức ngăn Công Tôn tiên sinh rời đi, lo lắng hỏi:
"Thanh Thanh, Thanh Thanh nàng thế nào? Nàng không có việc gì chứ?"
Công Tôn tiên sinh lạnh lùng liếc hắn một cái rồi nói:
"Bây giờ ngươi mới hỏi, không sợ là quá muộn hay sao?" Dứt lời liền xoay người rời đi.
Đoạn Tiêu nhìn lão rời đi thì lập tức đuổi theo:
"Tiên sinh, Thanh Thanh cuối cùng có xảy ra chuyện gì hay không? Nàng đến bao giờ mới khoẻ lại?"
Công Tôn tiên sinh dừng lại:
"Ngươi còn quan tâm nàng hay sao? Ngươi không phải muốn đẩy nàng vào chỗ chết sao? Ta thật không biết ngươi rốt cuộc là yêu nàng hay là hận nàng." Nói xong, Công Tôn tiên sinh liền đi vào phòng Thanh thanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.