edit : Jun
Sau khi đi vào trong căn phòng dành cho hạ nhân, Thanh Thanh tựa lưng vào ván cửa, thân hình theo tấm ván cửa trượt xuống. Bỏ đi khuôn mặt làm bộ hờ hững, nàng rốt cuộc đã khóc thành tiếng. Nàng sớm biết giữa bọn họ đã không còn khả năng, nhưng nay nhìn thấy hắn, trong lòng nàng vẫn đau đớn đến khó thở. Tình a, chữ tình khiến người ta tổn thương.
Kiếp sống nô tỳ của nàng chính thức bắt đầu, chỉ có thể dùng một từ 'thảm' để hình dung.
Thanh Thanh nhìn chằm chằm vào một đống bát bẩn cùng hai thau nước ở trước mặt. Muốn làm gì đây chứ? Cho dù là tổng vệ sinh phòng bếp cũng không có nhiều bát bẩn đến như vậy?
Cung nữ ném cho Thanh Thanh một cái khăn, dùng ánh mắt khó chịu để nhìn nàng:
"Ngươi mau rửa chén đi, trước giờ cơm chiều phải rửa xong toàn bộ."
"Rửa xong toàn bộ?" Không phải chứ? Ngay cả cung nữ cũng muốn khi dễ nàng?
Cung nữ trừng mắt liếc Thanh Thanh, vẻ mặt hèn mọn:
"Ngươi tự cho mình lớn lên giống nữ nhân kia thì có thể được Vương sủng ái sao? Đừng mơ mộng hão huyền! Tiện nhân! Mau đi làm việc, làm không xong, buổi tối đừng mơ có cơm ăn!"
Cung nữ kia tên gọi là Hoa Đào, vẫn luôn ái mộ Đoạn Tiêu. Thấy Thanh Thanh cơ hồ giống hệt như nữ tử trên bức hoạ mà ngày thường Đoạn Tiêu vô cùng trân quý, tự nhiên trong lòng nàng cảm thấy không thoải mái. Nữ tử trong tranh không thể nghi ngờ chính là người mà Vương yêu thích, tiểu Thanh ngày ngày ở trước mắt ngài đi qua đi lại, khó tránh khỏi ngài sẽ không phát sinh cảm tình.
"Chờ đã, vị tỷ tỷ này, cái gì gọi là giống như nữ nhân kia? Ai a? " Chẳng lẽ trừ nàng ra, Đoạn Tiêu còn yêu nữ nhân khác?
Hoa Đào vừa nói xong đã quay đầu bỏ đi.
Thanh Thanh có chút ngây ngốc nhìn về phía mà cung nữ kiêu ngạo kia rời đi.
Không thể nào? Cùng là cung nữ, dựa vào cái gì mà nàng ta kiêu ngạo với nàng? Quên đi, nàng đã hình thành thói quen thích ứng trong mọi hoàn cảnh, nàng không có nhiều yêu cầu, chỉ có thể nhún nhún vai, ngồi xổm xuống rửa chén.
Rửa chén mà thôi, cũng không thể mất đi một miếng thịt. Cái này gọi là sống ở dưới mái nhà của người ta, mình không thể không cúi đầu.
Thanh Thanh không rửa xong toàn bộ chén bát, tất nhiên không thể có cơm ăn. Một người đói bụng nằm ở trên chiếc giường lạnh như băng, như thế nào cũng không ngủ được.
Nhớ tới ban ngày khi nhìn thấy Đoạn Tiêu, lại nhìn tình cảnh cùng đãi ngộ của mình bây giờ, nàng nhịn không được thở dài một tiếng. Không có lấy một tia buồn ngủ, nàng khoác thêm một cái áo ngoài, lặng lẽ đi ra phòng củi.
Bất tri bất giác, nàng lại đi đến nơi mà bọn họ trước kia từng gặp mặt.
Ban đêm gió lạnh thổi qua khiến cho thân thể Thanh Thanh co rúm lại.
Bóng cây lắc lư, bị gió thổi vang lên những tiếng xào xạc. Ánh trăng mông lung tản ra những tia sáng trong trẻo nhưng lạnh lùng. Sau khi Thanh Thanh chạy đến nơi đó, lại phát hiện ở đó đã sớm có người.
Bóng dáng vừa quen thuộc lại mang theo vài phần xa lạ. Một nam tử mặc trường bào màu bạc đang đứng ở đó, gió thổi khiến cho vạt áo của hắn bay bay, phát ra những tiếng kêu loạt xoạt.
"Ai?" Cùng với thanh âm lạnh đến thấu xương, Đoạn Tiêu chậm rãi xoay người lại.
Dung nhan giống nhau, cũng vẫn là vẻ mặt đạm mạc đó.
Ánh mắt Thanh Thanh thẳng tắp nhìn chằm chằm vào hắn, nàng không quên được, vẫn là không quên được.
"Đoạn đại ca......"
Thanh âm của nàng rất nhỏ, như hư như thực khiến cho người có võ công cao cường như Đoạn Tiêu cũng không thể nghe rõ.
Đoạn Tiêu nhíu mày nhìn về phía nàng, ánh mắt sắc bén.
"Ngươi là ai? Ai cho phép ngươi đến nơi này?"
Hắn hận nàng! Ngay cả khi hắn nhìn thấy một nữ nhân giống như nàng, trong ánh mắt của hắn vẫn tràn đầy thù hận! Thanh Thanh chỉ biết cười khổ, chậm rãi quay đầu mà đi. Ít ra, nàng còn muốn giữ lại cho mình một chút tôn nghiêm.
Nàng mau, Đoạn Tiêu còn mau hơn. Chỉ với một cái lắc mình, Đoạn Tiêu đã chặn ở trước mặt nàng.
Khuôn mặt này giống hệt như những gì hắn tưởng tượng về nữ nhân kia.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đong đầy nước mắt, điềm đạm đáng yêu, nhìn qua dị thường quen thuộc. Hắn hận nàng, nhưng vẫn còn yêu nàng. Càng hận nàng, hắn càng không thể quên nàng.
Hắn không quên được vẻ rực rỡ như ánh nắng mặt trời của nàng, không quên được sự thành thục cơ trí của nàng, càng không quên được tài hoa hơn người của nàng, không thể quên hắn cùng nàng tâm ý tương thông...... Cùng với dự mưu và phản bội!
Trái tim hắn rất đau, so với lần trước còn đau hơn gấp bội, đau đến mức khiến cho hắn dường như chết lặng.
"Nói!"
Thanh Thanh hai mắt mở to, nhìn nam nhân trước mặt nắm chặt áo của nàng, sau đó xách cổ nàng giống như xách cổ một con gà con.
"Khụ...... Khụ...... Buông a...... Buông ra......"
Thanh Thanh bị bóp cổ cảm thấy rất khó thở, tứ chi tự nhiên phản xạ, đạp đạp lên trường bào màu bạc của Đoạn Tiêu.
"Nói, tiểu Điệp để ngươi đến đây với mục đích gì?" Trong đôi mắt nghi ngại của Đoạn Tiêu không còn có lấy một tia ôn nhu như ngày nào.
Hắn thay đổi! Trở nên rất tàn nhẫn, rất thô bạo.
Thanh Thanh không có trả lời hắn. Nàng dùng ánh mắt tràn ngập sự thương hại chăm chú nhìn vào đôi mắt hắn, cho đến khi...nàng hôn mê bất tỉnh.
Tâm tình của Đoạn Tiêu có hơi phức tạp, hắn từ từ buông thân mình giờ đã mềm nhũn của Thanh Thanh ra.
Nàng dám dùng ánh mắt xem một kẻ đáng thương để nhìn hắn? Nàng đang khinh thường hắn sao?
Đoạn Tiêu kiên quyết ôm lấy thân thể Thanh Thanh, phi thân mà đi.
***
Thanh Thanh cuối cùng cũng đã tỉnh.
Nói một cách chính xác, nàng bị buộc phải tỉnh lại.
Nàng vừa mới tỉnh dậy liền phát hiện chính mình bị tên nam nhân chết tiệt nào đó đặt ở dưới.....
Nhất thời, Thanh Thanh bùng lên lửa giận:
"Chết tiệt, ngươi dám cưỡng gian ta?!" Mặc kệ là như thế nào, một khi đã là nam nhân thì không thể cưỡng gian nữ nhân! Cho dù......
"Buông ra, cái đồ chết tiệt......Trứng thối...... Khốn khiếp...... Mẹ nó, ngay cả ta ngươi cũng dám cưỡng gian..." Thanh Thanh dùng hai cánh tay đánh vào người Đoạn Tiêu. Nàng 'bị cưỡng gian'? Việc này cư nhiên phát sinh ở ta trên người nàng, thực không hay ho a.
Đáp lại những hành động của Thanh Thanh chính là Đoạn Tiêu càng tăng thêm lực va chạm.
"Chỉ phí sức mà thôi......"
Đoạn Tiêu dùng một bàn tay đem hai cánh tay của Thanh Thanh cố định ở trên đỉnh đầu, tay kia thì dùng sức giữ lấy vòng eo mảnh khảnh của Thanh Thanh, làm cho nàng không thể động đậy.
"Ngươi không thể đối với ta như vậy...... Ngươi không thể làm điều này với ta......"
Thanh Thanh không tránh được hắn, mắng hắn thì hắn càng gia tăng sức lực đạo để tra tấn nàng. Ủy khuất đến cực điểm, Thanh Thanh không chịu nổi mà bật lên tiếng khóc lớn, giống như muốn đem tất cả những đau khổ, những áp lực mà nàng phải chịu đựng bao lâu nay, theo nước mắt mà đi ra ngoài.
"Câm miệng!" Đoạn Tiêu cho tới bây giờ cũng không bỏ được thói quen không muốn nhìn thấy Vân Thanh Thanh khóc. Cho dù hắn biết nữ tử dưới thân không phải là 'Thanh Thanh' của hắn, nhưng lại đồng dạng cảm thấy luyến tiếc khi nhìn nàng khóc.
"Oa......"
Thanh Thanh nghe hắn rống lên với nàng như vậy thì càng khóc to hơn. Nhưng sau đó, nàng lại quên đi thân phận hiện tại của mình, nàng chỉ biết là bản thân đang ở bên người Đoạn Tiêu, hắn đang yêu nàng, yêu nàng......
***
"Nha đầu chết tiệt kia, đứng lên!" Một thanh âm quen thuộc vang lên ở bên tai Thanh Thanh.
Thanh Thanh chống hai tay ngồi dậy, đôi mắt ngây thơ từ từ mở to.
Lúc này, trên người Thanh Thanh đâu đâu cũng có dấu hôn màu xanh tím. Nhưng ở trong mắt của Hoa Đào, những dấu vết đó lại thập phần chướng mắt.
"Còn không mau đứng lên. Thật sự là dâm tiện, cũng dám vụng trộm bò lên giường của Vương, câu dẫn Vương." Thanh âm chanh chua của Hoa Đào không ngừng quanh quẩn.
"Hoa đào tỷ tỷ, ngươi một ngày không có chuyện gì làm liền đến đây soi mói ta sao?" Thanh Thanh liếc mắt nhìn nàng một cái.
Hoa Đào hét lên:
"Đứng lên, tiện nhân, đừng tưởng rằng ngươi bò được lên trên giường của Vương thì sẽ không cần làm việc!"
"Đi thì đi." Thanh Thanh vừa mặc quần áo vừa nhỏ giọng lầm bầm.
Hoa Đào là cung nữ bên người Đoạn Tiêu, địa vị không giống như những cung nữ bình thường, nàng cố ý dặn dò tổng quản phòng bếp nhất định phải 'Chiếu cố' Thanh Thanh cho thật tốt, bị Hoa Đào tự mình 'Chiếu cố', nàng có thể có được một ngày yên lành hay sao?
(xấu hiện một người "đáng yêu" g
ấp vạn lần Ảnh Tử =.= ăn ko đc phá cho hôi mà!)
"Tiện nhân, mau ra ngoài gánh nước về đây, ngươi không đổ đầy mười chum nước ngoài kia thì đừng mong có cơm ăn."
Ai vậy? Rất hung hăng a. Hoa Đào khi dễ nàng cũng chịu thôi, nhưng ngay đến con tôm nhỏ này cũng muốn nhảy vô giúp vui..
"Mỹ nữ tỷ tỷ, nơi này có giếng nước, vì sao muốn ta đi gánh nước?" Chắc chắn muốn bắt nạt nàng.
"Ai cần ngươi lo." Cung nữ kia trừng mắt nhìn nàng một cái.
Thanh Thanh hoàn toàn không nói gì, nhận mệnh đi gánh nước.
Thanh Thanh kéo lê thân mình đau nhức, mang theo hai thùng nước cùng đòn gánh đến phía sau núi hứng nước suối. Ngày hôm qua không có ăn tối, còn bị Đoạn Tiêu áp bức cả đêm, hiện tại ngay cả điểm tâm đều không được ăn. muốn nàng đi gánh nước? Thanh Thanh tự nhiên cười khổ, còn tiếp tục như vậy, không cần đến ba ngày, phỏng chừng nàng sẽ xong đời.
Từ trước đến nay Thanh Thanh chưa bao giờ gánh nước, chờ đến lúc hứng đầy hai thùng nước suối, nàng ghé lưng vào phía dưới đòn gánh, dùng sức nâng nó lên. Hai thùng nước giống như hai đứa nhỏ đang đu dây bị người ta làm cho hoảng sợ, tất cả nước suối bị đổ ra ngoài. Đòn gánh ở trên đôi vai non mịn của nàng cọ qua cọ lại, khiến Thanh Thanh đau đớn giống hệt như bị kim châm.
Thanh Thanh đau đến mức hốc mắt đong đầy nước, nhưng nàng cố nén không cho nó rơi xuống.
Một lần nữa khôi phục lại tinh thần, Thanh Thanh lại đem thùng nước bằng gỗ hứng cho thật đầy, sau đó lại gánh lên vai. Cũng giống như lần nước, thùng nước đung đưa, nước suối lại đổ ra. Lại hứng, lại gánh lên, lại đổ, cứ như thế vài lần, Thanh Thanh cuối cùng cũng có thể vững vàng gánh được hai thùng nước lên vai.
Thanh Thanh rốt cục cũng gánh được hai thùng nước về đến nơi, nhưng vừa bước vào cửa hậu viện, một bàn chân vụng trộm đưa ra ngáng lấy chân nàng.
Theo sau một tiếng 'Ối' vang lên là người ngã nước đổ. Thanh Thanh lập tức ngã bệt trên mặt đất, hai thùng nước nàng vất vả lắm mới lấy được từ trên núi xuống đã bị đổ không còn một giọt.
Cung nữ vừa bày trò từ trong cánh cửa nhô đầu ra, vẻ mặt vui sướng khi thấy người ta gặp họa:
"Thực xin lỗi nha, không phải ta cố ý. Ai da, thật là tiếc cho hai thùng nước suối đã bị đổ a, phiền ngươi đi lấy lại một lần nữa. Nhớ kỹ, nhất định phải đổ đầy mười chum nước nha, vơi một chút cũng không được."
Thật sự là hổ lạc bình nguyên bị chó khinh a, ngay cả loại mặt hàng này cũng dám khi dễ nàng, thực là con mẹ nó khốn khiếp! Nhẫn, nhẫn, nàng nhất định phải nhẫn!