edit : Jun
Công Tôn tiên sinh bởi vì sốt ruột, người còn chưa đến hoa lâu mà thanh âm đã đến trước.
"A Tiêu, ngươi không thể phá bỏ đứa nhỏ kia......"
Đoạn Tiêu nghe được thanh âm của Công Tôn tiên sinh thì nhíu mày đứng dậy. Quả nhiên, chỉ trong chốc lát, Công Tôn tiên sinh cùng Ám Dạ đã đi đến hoa lâu của Hương Ngưng.
"Công Tôn tiên sinh." Đoạn Tiêu hướng Công Tôn tiên sinh hành lễ, đồng thời hung hăng liếc mắt 'nhìn chằm chằm' vào Ám Dạ khiến cho hắn sợ tới mức cả người rét run, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Hắn chột dạ quay mặt đi, hy vọng chính mình còn có thể nhìn thấy mặt trời của ngày mai.
Công Tôn tiên sinh đi tới, vẻ mặt vội vàng:
"A Tiêu, ngươi làm sao có thể ra tay với đứa nhỏ này? Đó là cốt nhục của người a, nó còn chưa ra đời, ngươi sao lại nhẫn tâm giết nó."
Hương Ngưng khóc lóc đến mức sắp sửa ngất đi, hiện tại giống như người chết đuối vớ được một cọc gỗ, ánh mắt nhìn về phía Công Tôn tiên sinh liền như nhìn thấy một vị đại cứu tinh, nàng từ trên đất đứng bật dậy, bổ nhào vào bên chân Công Tôn tiên sinh, vừa khóc vừa nói:
"Lão nhân gia, ngài nhất định phải cứu ta a, cứu đứa nhỏ trong bụng ta a, nó vô tội, nó thật sự là cốt nhục của Vương......"
Hương Ngưng mặc dù không biết lão tiên sinh đột nhiên xuất hiện này là ai, nhưng là chỉ cần xem bộ dáng Đoạn Tiêu đối đãi với lão là có thể đoán được địa vị của lão gia hỏa này ở Minh Cung nhất định không thấp, tìm hắn hỗ trợ nhất định sẽ có thẻ hoá nguy thành an, mọi sự đại cát.
Công Tôn tiên sinh nâng dậy Hương Ngưng đang quỳ dưới chân hắn 'Biểu diễn', vẻ mặt hòa ái nhìn nàng an ủi:
"Cô nương đừng sợ, A Tiêu chính là nhất thời hồ đồ, hắn làm sao có khả năng giết chết đứa nhỏ của chính mình."
"Tiên sinh nên vì Hương Ngưng làm chủ a, nên vì đứa nhỏ trong bụng Hương Ngưng làm chủ a......" Hương Ngưng khóc khóc ầm ĩ, làm bộ đáng thương.
"Được, được, ta nh
ất định sẽ vì ngươi làm chủ." Công Tôn tiên sinh đem Hương Ngưng giao cho cung nữ dìu đến một bên nghỉ ngơi, xoay người hướng về phía Đoạn Tiêu nhẹ giọng nói:
"A Tiêu, chúng ta đi ra ngoài nói chuyện."
Hương Ngưng thấy gian kế thực hiện trót lọt thì tươi cười một cách quỷ dị, nhìn Đoạn Tiêu bị Công Tôn tiên sinh mang đi.
"Người tới đây!" Hương Ngưng biết Đoạn Tiêu đi lần này khẳng định sẽ không trở lại bắt nàng phá bỏ thai nhi trong bụng, vì thế cao hứng sai phái cung nữ.
"Ta mệt mỏi, chuẩn bị cho ta một bàn thập toàn đại bổ, ta bây giờ đang mang thai."
Ở thanh lâu nhiều năm, nàng nhìn người vô số, liếc mắt một cái liền nhìn ra vị lão giả kia thân phận bất phàm. Có hắn ở dây, nàng tuyệt đối sẽ không có việc gì.
Nàng đơn giản là được tiện nghi lại còn khoe mẽ, cấp nàng một chút ánh mặt trời, nàng liền kiêu ngạo vênh mặt lên với người. Đoạn Tiêu cuối cùng dưới sự khuyên bảo của Công Tôn tiên sinh, quyết định giữ lại đứa nhỏ trong bụng Hương Ngưng. Không chỉ như thế, Công Tôn tiên sinh còn đem Hương Ngưng liệt vào danh sách 'động vật trọng điểm cần được bảo hộ', phái một đám cung nữ đến cho nàng sai phái, càng cổ vũ thêm hành vi kiêu ngạo cùng thái độ ngạo mạn của Hương Ngưng, khiến nàng làm cho Minh Cung chướng khí mù mịt.
Nô tỳ hầu hạ bên người nàng càng ngày càng bị tính tình tệ hại của nàng làm cho kêu trời kêu đất, Đoạn Tiêu sợ bị Công Tôn tiên sinh răn dạy nên đối với Hương Ngưng tránh càng xa càng tốt, đối với đám người Liên Hoa cũng tự nhiên chùn bước.
"Hừ, tiện nhân Liên Hoa này, nếu nàng còn dám câu dẫn Vương, ta nhất định đem nàng đánh cho hoàn toàn thay đổi, đưa cho một đám người quái dị đạp hư." Hương Ngưng thoải mái ngồi yên ở trên ghế dựa có trải một lớp lông thú màu trắng mềm mại, ăn hoa hồng phù dung cao, uống cực phẩm bích loa xuân hương thơm ngào ngạt, còn có một đám cung nữ nô tỳ tuỳ ý nàng điều động, dưới cuộc sống dễ chịu như thế, tự nhiên nhàn rỗi không có việc gì làm liền tùy tiện tìm người khác phiền toái.
Bời vì nàng có mang nên được Công Tôn tiên sinh căn dặn phải an tâm dưỡng thai. Nàng không thể đi câu dẫn Đoạn Tiêu, tự nhiên cũng không cho phép những người khác trèo lên giường của hắn. Nếu nàng không gặp được Công Tôn tiên sinh có địa vị cực cao thì nói không chừng ngay cả giọng nói của hắn cũng không có nghe được.
Đoạn Tiêu đã nhiều ngày không hề tìm những nữ nhân này thị tẩm, ban ngày cùng đám người Liên Hoa uống rượu mua vui, ban đêm chạy đến trong phòng Thanh Thanh ép buộc nàng. Mà Thanh Thanh hàng đêm bị Đoạn Tiêu ép buộc dẫn đến tình trạng kiệt sức, ban ngày lại bị Hoa Đào thường xuyên sai đi làm một vài công vừa vừa mệt lại vừa bẩn, Thanh Thanh bị bọn họ tra tấn khiến cho thân thể càng ngày càng gầy, đôi mắt nguyên bản trong veo như nước giờ đã nhuốm màu trầm đục. Bộ dạng của nàng rất giống cương thi, hơn nữa lại là cương thi bị một con cương thi khác hấp huyết đến gần chết.
Ngày hôm nay, Đoạn Tiêu cảm thấy trong lòng nhàm chán, liền quăng Ám Dạ cùng một hàng tùy tùng, một mình chậm rãi bước ở trong sân, bất tri bất giác liền đi tới hậu viện, hắn sửng sốt trong chốc lát rồi lại lắc đầu, đang muốn rời đi thì bỗng nhiên phát hiện ở sau một cây hoa đào trong hậu viện lộ ra một mảnh y phục quen thuộc, trong lòng hắn vừa động, lặng lẽ tiến lên vài bước, ẩn mình ở sau một hòn giả sơn. Hắn nhìn cho thật kỹ, hoá ra chính là Tiểu Thanh.
Lúc này, nàng đang ngồi ở trên chiếu, trên người mặc một bộ y phục mộc mạc đơn giản, mái tóc đen dùng một sợi dây buộc lại sau đầu. Trên gương mặt gầy yếu, sắc mặt tái nhợt, cặp mắt to màu đen kia càng thêm rõ ràng, chính là con ngươi đen nguyên bản sáng lấp lánh giờ đã trở nên hỗn độn. Trên bàn tay đỏ ửng lên vì lạnh đang cầm một cái bát ăn cơm.
Nhìn món rau xanh lét kia trông thật bình thường, vậy mà nàng ăn rất ngon lành, cặp mắt thường nhìn về phía chân trời xa xăm, xuyên qua rặng hoa đào, gương mặt thập phần thích thú. Đoạn Tiêu nhìn bộ dáng dương dương tự đắc của đối phương, nhất thời cũng cảm thấy đói bụng, hắn không biết mình đã bao lâu rồi không có hảo hảo ăn một bữa cơm, trong lòng nhất thời nảy ra một ý định tà ác.
Ta xem lần này ngươi có lộ ra bộ mặt thật hay không.
Thanh Thanh không hề biết Đoạn Tiêu đã phát hiện ra nàng, hơn nữa còn muốn dùng một phương pháp tà ác để trêu tức nàng. Nàng chỉ cảm thấy thân thể mình càng ngày càng gầy , càng lúc càng mệt mỏi, ban ngày nếu không phải đến chuồng lợn làm việc thì cũng bị Hoa Đào cùng vài cung nữ khác bóc lột ức hiếp. Nàng vốn chưa từng trải qua cuộc sống vất vả như thế này, mỗi ngày đều mệt đến mức không dậy nổi, toàn thân đau nhức, tuỳ tiện chống tay cũng có thể ngủ gục.
Lần này thật sự bị Bạch Mạn Điệp làm hại rồi, nhưng nàng không hề oán hận đại tỷ, bởi vì nàng biết, đại tỷ là muốn tốt cho nàng. Chính là, hảo ý của nàng thật sự chó má! (ai, đây gọi là ko oán hận à?)
Đoạn Tiêu... Nghĩ đến Đoạn Tiêu, Vân Thanh Thanh lập tức nghiến răng nghiến lợi. Tốt nhất đừng để cho nàng nắm được đuôi hắn, nếu không......cho dù hắn bất tử thì cũng chỉ còn lại nửa cái mạng!
"Ai......" Thanh Thanh thở dài một hơi, nhìn trời xanh mây trắng ở phía đằng xa, lần này xuyên qua thời không chẳng biết là hạnh phúc hay là bất hạnh đây?
Hoa Đào nhận được mệnh lệnh của Đoạn Tiêu, kỳ quái mang theo một đám cung nữ đem một mâm cơm cùng với điểm tâm và trái cây đặt ở sau hòn giả sơn trong hậu viện. Đến nơi đó mới phát hiện hoá ra Tiểu Thanh ở trong này. Nhất thời, Hoa Đào như hiểu được chuyện gì đó, nhìn Thanh Thanh thị uy rồi cười cười một cái, xoay người đi thông tri cho đám Hương Ngưng.
Chỉ một lát sau, Đoạn Tiêu quả nhiên mang theo Hương Ngưng, Liên Hoa và một đám nữ tử đi về phía sau hòn giả sơn. Thanh Thanh cũng sắp sửa ăn xong nhưng khi nghe thấy tiếng động thì lập tức quay đầu lại nhìn.
Đoạn Tiêu thấy nàng nhìn về phía này thì lại cố ý tỏ ra phóng đãng, cố tình kéo bên này, ôm bên kia, một tay ôm Hương Ngưng, tay còn lại kéo Liên Hoa vào lòng, chờ các nàng đem rượu và thức ăn dâng đến miệng cho mình. Nhưng ánh mắt của hắn vẫn như cũ nhìn về phía Thanh Thanh, chờ xem phản ứng của nàng.
Nhưng khiến cho hắn thất vọng chính là đối phương thản nhiên hướng bên này nhìn thoáng qua một cái, sau đó lập tức cúi đầu xuống, tiếp tục ăn cơm trong bát của mình, hơn nữa, hắn xem bộ dáng của nàng dường như là ăn rất ngon miệng.
Thanh Thanh coi thực vật trong bát tưởng tượng thành Đoạn Tiêu hung hăng cắn nuốt.
Trong lòng Đoạn Tiêu lạnh lùng, tức đến vỡ mật, rõ ràng nuốt xuống đều là những của ngon vật lạ nhưng hắn lại cảm thấy mình giống như đang ăn thạch tín, muốn nuốt cũng không trôi.
Mắt thấy Thanh Thanh ở phía đối diện sắp ăn xong, vẻ mặt hắn vừa chuyển, với tay cầm một cái đùi gà ném qua, trên mặt nở nụ cười quỷ dị:
"Nhìn về phía tảng đá kia, đó, chính là người ngồi dưới tảng đá đó, trong số các ngươi ai có thể đem đồ ăn ném lên trên tảng đá đó, ta liền ban cho người đó một viên minh châu."
Vừa dứt lời, các nữ nhân này liền lâm vào trạng thái điên cuồng, tìm được cái gì trên bàn ăn đều vung tay ném ra ngoài.
Vân Thanh Thanh lạnh lùng nhìn bọn họ, tao nhã đứng lên:
"Ta không giống người nào đó bụng đói ăn quàng, cho dù đói chết, cũng không ăn đồ thừa của người khác." Biết nàng đói đến mức có thể ăn hết cả một đầu trâu còn cố ý dùng phương pháp này hành hạ nàng, tính hắn rất độc ác a.
Nàng thuận tay cầm cái bát ăn cơm ném về phía bọn họ, sau đó quay đầu bước đi:
"Ta ăn còn thừa lại? Thưởng cho các ngươi."
Nàng là Vân Thanh Thanh, Vô Tranh sơn trang Tứ tiểu thư. Bất cứ thời điểm nào, ngạo khí của nàng cũng không hề giảm sút. Khi số tuổi của nàng còn tính bằng hàng đơn vị, nàng đã lăn lộn ở đầu đường, muốn khi dễ nàng? Kiếp sau đi?
Jun : Em ghét Đoạn Tiêu! Arg!!!!! Đàn ông nhỏ nhen, tiểu nhân thái quá!