Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

Chương 1115: Tức giận (2)




“Đi, chúng ta đi hỗn độn lục địa tiếp theo tiếp tục chiến đấu, ở trong chiến đấu mới càng có thể tôi luyện thực lực, hơn nữa bọn sinh vật hư không này đều đáng chết.” La Hải tràn ngập chiến ý.
“Được.” Đông Bá Tuyết Ưng cũng muốn đi cùng nhau.
Tốc độ xuyên qua hư không của La Hải khiến Đông Bá Tuyết Ưng líu lưỡi. Làm hư không hành giả Hành Giả Bí Tàng tầng hai mươi, chỉ luận hư không độn hành hẳn là mạnh hơn đại đa số Hư Không Thần bình thường! Nhưng tốc độ La Hải đi qua ở trong hỗn độn hư không, thế mà gấp mình mấy chục lần, Đông Bá Tuyết Ưng tính ra... Chỉ sợ Hành Giả Bí Tàng của mình hai bảy hai tám tầng mới có thể so sánh La Hải huynh.
Tốc độ xuyên qua hư không này quả thực đủ đáng sợ.
Chỉ chín trăm năm.
La Hải đã mang theo Đông Bá Tuyết Ưng đến một hỗn độn đại lục khác.
“Đông Bá huynh đệ, đánh, đánh vào.” La Hải xa nhìn hỗn độn lục địa đó, liền giống như sói nhìn thấy con mồi, ánh mắt cũng đã khác. Ngôn Tình Sắc
“Không tra xét?” Đông Bá Tuyết Ưng nói, “Ta phái hóa thân đi tra xét tìm hiểu hư thật trước.”
“Ngươi còn tính dùng hóa thân?” La Hải liền lắc đầu, “Hóa thân chiến đấu không có nguy hiểm, không chém giết ở trong nguy hiểm cũng không thể khiến máu sôi trào! Hơn nữa thực lực hóa thân của ngươi hẳn là thấp hơn xa chân thân, chân thân đi chiến đấu mới có thể ứng đối đối thủ mạnh hơn. Chiến đấu với đối thủ càng mạnh, trợ giúp đối với ngươi cũng sẽ lớn hơn rất nhiều.”
“Nhưng, chân thân đi rất dễ mất mạng.” Đông Bá Tuyết Ưng có chút không biết nói gì. Đường tu hành dài đằng đẵng, tùy ý như vậy, không để ý nguy hiểm như vậy, La Hải này thế mà có thể sống đến bây giờ?
Ở trên đường tu hành, bảo mệnh mới là số một!
Nếu mình mạo muội như thế, ở trong các hỗn độn lục địa lúc trước, như gặp phải tồn tại ‘Hư không Hợp Nhất cảnh’, chỉ sợ mình đã mất mạng.
“Ngươi hành động một mình phải cẩn thận, nhưng theo ta, không cần để ý.” La Hải tiếp tục nói, “Ta lần này đi ra xông pha, phát hiện lượng lớn hỗn độn lục địa của một khu vực lớn này đều bị chiếm lĩnh, ta đã quyết định một đường đánh giết, muốn ở trong trăm vạn năm đem bọn chúng giết sạch.”
“Trong trăm vạn năm?” Đông Bá Tuyết Ưng líu lưỡi, “Còn giết sạch?”
Như mình cũng chỉ phái hóa thân đi vào ám sát, cũng chỉ một số Hư Không Thần yếu ớt có thể giết chết, lợi hại chút mình cũng đánh không lại. Thậm chí sau khi sự tồn tại của mình truyền ra, đám Hư Không Thần khá yếu đã sớm trốn đi, mình cũng rất khó có thành quả nữa, nhưng tương tự, thế lực này cũng sẽ không gây chiến đối với một tiểu nhân vật như hắn! Không đáng giá!
Nhưng La Hải diệt sát như quét ngang như vậy... rất dễ dàng dẫn tới người mạnh nhất của thế lực này xuất hiện.
“Ngươi yên tâm, ta bảo hộ ngươi.” La Hải thấy vị Đông Bá lão đệ mình mới kết bạn này quá mức cẩn thận, không dám điên cuồng như vậy, không khỏi do dự, khẽ lật tay lấy ra một khối lệnh bài, trên lệnh bài có một chữ ‘La’ vuông vức đặc thù, đồng thời khí tức khủng bố trào ra.
Đông Bá Tuyết Ưng nhìn thấy lệnh bài này, giống như thấy được một ánh đao vô cùng đáng sợ, ánh đao bổ ra vạn vật, bổ ra tất cả...
“La thành chủ là cha ta.” La Hải thấp giọng nói, “Lần này ngươi yên tâm rồi chứ.”
Đông Bá Tuyết Ưng giật mình nhìn La Hải.
La thành chủ?
La thành chủ lấy thân Hỗn Độn cảnh, ở trong tồn tại chung cực, thực cũng đều xếp hạng hàng đầu, ví dụ như ba vị Vũ Trụ Thần ‘Đao Hoàng’ ‘Hư Không thuỷ tổ’ ‘Cốt tổ’ của Đông Lân thánh giới, cũng chỉ có Đao Hoàng so với La thành chủ hơi cao hơn một bậc. Hai vị khác đều yếu hơn La thành chủ.
Bởi vì hắn là Hỗn Độn cảnh, lại phát huy ra chiến lực như thế, cho nên thật sự luận cảnh giới chiến đấu, ở trong tin tức sư tôn ‘Hư không hành giả Cổ Kỳ’ cho, cũng cho rằng La thành chủ mơ hồ là một vị cảnh giới cao nhất trong toàn bộ cường giả, địa vị của hắn cũng cực kỳ đặc thù.
Trong tin tức sư tôn Cổ Kỳ để lại miêu tả cũng không nhiều, tóm lại rất khâm phục đối với La thành chủ, hơn nữa nghe nói ‘Đao Hoàng’ và ‘La thành chủ’ quan hệ vô cùng tốt.
Cho nên ở Đông Lân thánh giới, La thành chủ một lời đã ra, sợ không có mấy ai dám làm trái!
“La thành chủ là phụ thân ngươi?” Đông Bá Tuyết Ưng nhìn thanh niên áo bào bạc đeo chiến đao trước mắt, không dám tưởng tượng mình thế mà đụng phải bối cảnh lớn như vậy.
“Phen này yên tâm rồi chứ, nhưng không đến lúc cần thiết, ta cũng không muốn nhờ phụ thân.” La Hải lúc nhắc tới phụ thân, ánh mắt cũng có chút khác.
Đối phương cũng đem bí mật như thế công khai, lệnh bài đó cũng không thể làm giả, hơn nữa nơi này vốn gần Đông Lân thánh giới, hơn nữa ‘La Hải’ có thể tu hành lâu như vậy sống đến bây giờ, cũng tuyệt đối không thể thật sự lỗ mãng ngu xuẩn cỡ nào, Đông Bá Tuyết Ưng cũng nguyện ý điên một phen.
Vù vù.
Hai người bọn họ hóa thành luồng sáng lao thẳng tới hỗn độn lục địa rộng lớn phía trước.
...
Đông Bá Tuyết Ưng thật sự không dám nghĩ, thế mà thật sự kiêu ngạo một đường quét ngang như vậy! Bình thường tấn công hỗn độn lục địa đều là để hắn lên trước, nếu không giải quyết được, La Hải ở một bên sẽ để Đông Bá Tuyết Ưng sau khi chiến đấu tận hứng lại ra tay! Hư Không Thần bình thường, La Hải đều là bàn tay trần trực tiếp diệt sát.
Số rất ít bảo mệnh cực mạnh, hoặc là Hư Không Thần Hợp Nhất cảnh mới có thể khiến La Hải rút ra chiến đao sau lưng.
Một khi rút đao.
Hắn cũng có thể chính diện chém giết với Hư Không Thần Hợp Nhất cảnh, hơn nữa có thể mang theo Đông Bá Tuyết Ưng nhanh chóng bỏ trốn mất dạng!
*******
Trong hỗn độn đại lục mênh mông.
Năm bóng người hùng hồn chia ra khắp nơi, bọn họ đều hóa thành hình người, mỗi người móng vuốt khổng lồ, xúc tua trực tiếp túm lấy chén rượu, thoải mái uống rượu với nhau.
Khí tức của bọn họ mênh mông cuồn cuộn, làm chung quanh cũng xuất hiện đủ loại dị tượng, hoặc là mây đen quay cuồng, hoặc là lôi điện sét đánh chạy, hoặc là băng sương tràn ngập.
“Một đao khách áo bào bạc cùng với thanh niên áo trắng chỉ là Chúa Tể, hai tu hành giả thế mà đã dám kiêu ngạo như vậy.” Một bóng người nguy nga ngồi ở nơi đó, trên người có mấy chục xúc tua, xúc tua cánh tay của hắn cầm lấy chén rượu, cái đầu cực to trầm giọng nói, “Tuyến đường bọn họ một đường giết chóc cũng không có chút che dấu, hầu như đều là dựa theo hỗn độn lục địa gần nhất một mực chém giết, dựa theo tuyến đường, không sai biệt lắm sắp đến nơi đây rồi.”
“Một lần này đừng nói là hai người bọn hắn, dù là hai gã Hư Không Thần Hợp Nhất cảnh đánh tới, cũng phải mất mạng.”
“Đừng dễ dàng giết bọn hắn, nhất định phải khiến bọn hắn thống khổ tru lên ức vạn năm, biết cái giá của đắc tội chúng ta.”
“Dám trêu chọc chúng ta? Hừ hừ hừ.”
Bọn họ đều nồng đậm sát khí.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.