Triển Phi tỉnh lại trên chiếc giường quen thuộc mà trong lúc mơ màng đã không đoán ra đây là đâu.
Nhìn ra bóng cửa, nàng nhìn thấy ba người, giọng nói của Chương Du Quân còn vang vảng bên tai, ngữ điệu vội vã lo lắng vô cùng:
"Vậy sao? Được rồi lui đi."
Hắn ta đuổi một người bên cạnh đi, sau đó đẩy cửa bước vào, theo sau còn có Minh Uất Phong.
"Tỉnh rồi ư? Tốt rồi, tốt rồi."
Chương Du Quân hối hả đến bên giường nắm lấy tay Triển Phi,:
"Còn đau chỗ nào không? Thật may Uất Phong kịp thời cứu nàng, nàng rời cung làm gì? Rất nguy hiểm. "
Nói câu này, người nằm trên giường nghe xong chẳng thể cảm động nổi. Nàng ra thành đô rất nhiều lần, rồi thì sao? Chẳng bao giờ ông ta để ý đến.
Nhớ lại toàn bộ chuyện, Triển Phi từ từ ngồi dậy, ho khan vài tiếng sau đó mới nói được:
"Thiếp ra ngoài để tìm người rèn cộc, gặp Uất Phong ngoài đấy, vì đây là sư huynh đồng môn của Minh quý phi, nên thiếp dừng lại hỏi thăm. Không ngờ..."
Chưa nói hết câu, nàng ta đã ho liên tục. Chương Du Quân vỗ vỗ lưng nàng, sau đó thở dài:
"Sau đó bị ám sát. Ta đã nghe Minh công tử kể qua."
Uất Phong lúc này cúi đầu xuống, hắn nghiêm túc vô cùng:
"Tại hạ đã nghiên cứu về kim châm, liền biết đây là loại độc, chỉ có một người họ Lã biết đến. Thì ra chính là cánh tay phải của Nhược Y. Nhưng hiện tại tung tích và mặt mũi rất khó nhân dạng. "
Chương Du Quân thể hiện sự bực tức, hắn đứng dậy gằng giọng:
"Xấc xược. Dù là ai cũng không được động đến người của trẫm. Tìm được hắn, lập tức xử trãm."
Triển Phi lựa thời cơ này, tấn công dồn dập:
"Không, bệ hạ. Dù sao hắn cũng là tay sai, phải tìm người đứng sau. Là Minh Nhược Hoa, Minh Nhược Hoa."
Chương Du Quân lại trở bộ mặt khó chịu, không còn dịu dàng âu yếm nữ nhân kia nữa:
"Lại như vậy, khi nào nàng mới chấm dứt câu chuyện ngu xuẩn này? "
Nhìn bộ dạng đáng thương của Triển Phi, Minh Uất Phong cố gắng tin tưởng, nhưng không thể. Làm sao Minh Nhược Hoa biết ma pháp? Ngay cả khi đứng gần hắn chưa bao giờ cảm nhận được luồn ma khí trong người.
Nhưng thái độ Triển Phi quyết tâm như vậy, hắn cũng thử một phen. Dao bạc lúc nãy còn giữ trong người, Triển Phi bỏ thời gian làm thứ đó, chắc hắn có gì sâu xa. Đành lên tiếng, thuyết phục Chương Du Quân:
"Bệ hạ, hãy vì giang sơn bá tánh. Muốn biết Triển quý phi đúng hay không, chúng ta hãy thử. Nếu sai, từ nay quý phi sẽ không quấy phá bệ hạ nữa."
Sau đó là một loạt kế hoạch trao đến tai Chương Du Quân. Nếu là người khác ngoài Minh Nhược Hoa nói, ông ta sẽ không nghe. Nhưng với Minh Uất Phong, một nam nhân không tầm thường còn nghi ngờ, thì ông đành thở dài khó xử.
Trong thâm tâm, Chương Du Quân không hề tin người hắn yêu thương là một yêu nữ.
"Được rồi, tối mai, hành sự. "
Bước chân nặng nề bước ra cửa. Triển Phi vui mừng trong lòng, thầm nhìn Uất Phong cảm ơn.
Ngày mai, còn một ngày thôi, Minh quý phi sẽ lộ diện, hoàng thượng sẽ tin nàng. À không, phải nói là Nhược Y mới phải. Triển Phi thầm rủa, thầm vui mừng.
Tất cả chỉ đang suy nghĩ mỗi người mỗi chuyện, không ai biết rằng Lã Tần Uy bên ngoài lo lắng đến chừng nào.
Nguy cơ thật sự ập đến.
Chủ nhân của hắn đang chấn thương, nếu vì chuyện này là bại lộ, thì một phần cũng do lỗi của hắn. Do hắn không mạnh tay để Triển Phi có cơ hội phát ngôn những điều nguy hiểm.
Cánh cửa rời đi bóng của Lã Tần Uy, thân thủ áo đen nhanh như cắt bay vào trời đêm, hành động thoát ẩn thoát hiện. Ngay cả Uất Phong cũng không biết được. . truyen bac chien
***
Bên cạnh vườn Diên Vĩ...
Một bóng nữ nhân y phục trắng tinh khôi mang một vẻ cô đơn đứng giữa ban đêm thơ mộng. Màu xanh tím của hoa, điểm thêm nét trầm buồn.
Hoa buồn...
Hay người buồn?
Ánh mắt Nhược Y nhìn xa xăm, giữa bao la bát ngát đầy hoa thơm như vậy, tất cả đều khiến nàng gợi nhớ đến Sát Tinh Vệ.
Ta muốn biết hiện giờ ngươi đã ngủ hay chưa? Đã chuẩn bị về hay chưa?
Mỗi lần nàng ngắm hoa, là mỗi lần Sát Tinh Vệ đứng sau lưng, âm thầm lặng lẽ ngắm nhìn. Mỗi lần nắng gay gắt, là mỗi lần người kia lo lắng hoa sẽ héo. Luôn túc trực đến chiều mà tưới nước, hôm nay nắng rất lâu, tại sao nàng còn chưa đến?
Vắng hơi thở của Tinh Vệ, đều khiến Nhược Y nhớ đến không tự chủ được.
Nàng khẽ cười chế giễu, cảm thấy bản thân mình thật kiên cường. Đến giờ vẫn không hiểu được tại sao suốt một khoảng thời gian như vậy mà nàng vẫn bình tĩnh mà gượng sống.
Chiếc vòng đỏ, Nhược Y luôn đeo vào tay, xem như Sát Tinh Vệ luôn ở bên nàng. Xem như là vật đính ước.
Vẻ đau khổ đến Lã Tần Uy còn cảm nhận được.
Hắn ta đứng sau lưng...
Hắn ta thay Tinh Vệ đứng nhìn bóng dáng thâm tình kia, lòng không mấy vui vẻ.
Trước mặt hắn là nữ nhân trong tay có cả thiên hạ, nhưng lại bại trận trước một tình yêu nữ nhân. Hắn đau cho nàng, hắn đau cho cả hắn.
"Thật buồn vì ngày hôm nay người đứng sau nhìn ta không phải là Sát Tinh Vệ, phải không?"
Âm thanh nhàn nhạt buồn bã vang lên bất ngờ, Lã Tần Uy hơi giật mình. Nhưng hắn không đáp.
Khẽ mân mê chiếc vòng tím của Sát Tinh Vệ trên tay, Nhược Y cố gắng gượng lại cơn đau của vết thương, sau đó mới dùng sức tiếp tục nói:
"Ta còn biết Triển Phi muốn làm gì. "
Lã Tần Uy mở to mắt, sau đó vội vã cúi đầu:
"Là do ta không tốt, không đủ sức lực giết chết ả."
Nhược Y vẻ mặt không để tâm lắm, nàng liên tục vuốt ve chiếc vòng, còn không thèm nhìn hắn:
"Cùng lắm thì sẽ đối mặt, ngươi không cần tự trách."
Đến nước này, nam nhân kia lắc lắc đầu, toàn thân kích động, hắn nhanh chóng lớn tiếng:
"Không, thân thể ngươi chưa hồi phục. Để đêm nay ta lập tức tìm giết Uất Phong và Triển Phi."
Nhược Y cười khi dễ:
"Càng ra tay càng bị nghi ngờ, huống gì ngươi không phải đối thủ Uất Phong. Trò chơi vui, sao phải không chơi?"
Lã Tần Uy nghe không lọt, hắn có thể bị khinh thường, nhưng hắn phải giữ sự an toàn cho Nhược Y.
Nhưng chưa kịp phản bác, đã nghe giọng nói phất phơ như gió:
"Chuyện gì ta cũng biết, chỉ có tung tích của Sát Tinh Vệ là không biết. Ngươi xem, trò chơi đó có quan trọng hơn sự vô dụng của ta hay không?"
Đôi tay khẽ run, lòng Lã Tần Uy đắng chát, Sát Tinh Vệ, ngươi về đây mà xem. Tại sao nàng ta mù quáng như vậy? Là do ngươi, do ngươi...
Vừa lúc này, đội binh hoàng cung đi tuần, hắn lặng lẽ nhảy lên mái nhà, sau đó bất lực nhìn bóng dáng Nhược Y bên dưới, rồi lẩn đi.
Trở về phòng uống trà, nàng thấy Chương Du Quân mở cửa bước vào. Vẻ mặt hắn hôm nay ngượng ngập lúng túng, lý do gì, thì nàng đều biết rõ.
Ngắm nhìn nữ nhân trước mặt, một lần nữa ông ta lại mê muội. Sau đó tự hỏi, một người xinh đẹp, nụ cười động lòng người như vậy, dịu dàng ân cần. Tại sao lại bị nghi ngờ là yêu nữ?
Hắn ngồi bên cạnh nàng, ấp úng cảm giác tội lỗi:
"Ừ...ừm... thấy nàng đã hồi phục. Trẫm rất vui."
Nhược Y thoáng nhìn trên cổ áo Chương Du Quân vẫn còn sợi dây chống yêu, ánh mắt nàng siết lại, chán ghét vô cùng. Nhưng nét mặt xanh xao của hắn ngày càng hiện lên nhiều gân đỏ, báo hiệu độc tố đã lên tới não, nàng cũng hả dạ một chút.
"Ngoài chuyện hỏi thăm, bệ hạ còn muốn nói gì nữa không? Ta muốn ngủ sớm. "
Chương Du Quân nhận ra thái độ lạnh nhạt của người kia, lòng càng hối lỗi:
"À phải rồi, được dịp Minh công tử đến đây, trẫm muốn tối mai mở yến tiệc, nàng thấy sao?"
"Tùy ý người."
Nàng nhìn thấu rõ con người ông ta, đúng là lão ngu ngốc nhu nhược. Ngu ngốc vì bị mê muội bao năm không tỉnh táo. Còn nhu nhược, chính là muốn phản đối điều gì, mặc dù hắn có quyền thế, nhưng cũng không dám lên tiếng.
Được, phen này nàng chơi tới cùng.
***
Rồi tối hôm đó cũng đã đến, trời không lạnh không mưa, thích hợp cho một yến tiệc ngoài trời. Toàn bộ vũ nữ xinh đẹp đều cho ra nhảy múa, theo đó là nhiều cao thủ chơi đàn tuyệt diệu.
Đông hoàng hậu, Mã quý phi và Triển Phi đều tới rất sớm. Bên đối diện còn có sự góp mặt của Minh Uất Phong. Biểu cảm hắn vô cùng chờ đợi.
Giờ này hoàng thượng và Minh Nhược Hoa chưa tới, tất cả đều khiến cho Triển Phi hồi hộp đến run toàn thân. Nàng và Uất Phong đã bố trí rất nhiều binh lính mang cọc bạc. Và đương nhiên đám binh lính đó không ai thấy ở đâu cả.
Chỉ cần khi Nhược Y hiện hình, tất cả sẽ xông vào giết chết nàng.
Đông hoàng hậu chờ mãi không thấy người đâu, mới quay sang hỏi Triển Phi:
"Chẳng phải muội nói tối nay Nhược Y sẽ hiện hình sao? Sao còn không thấy?"
Người kia đắc thắng cười nhẹ, nàng tiếp lời:
"Nhanh thôi, rồi tỷ sẽ biết, tất cả sẽ biết, thiên hạ sẽ biết."
Vừa lúc đó Chương Du Quân cùng Minh quý phi đến nơi. Hắn ta ân cần chỉnh y phục cho nàng, mặc cho nhiều ánh mắt câm phẫn nhìn đến. Nhất là Triển Phi, nhưng nàng tặc lưỡi bỏ qua, dù sao bệ hạ của nàng cũng chỉ lo lắng cho ả ta một đêm nữa thôi. Chính là đêm cuối.
Hắn nhìn nàng luyến tiếc đến bên chỗ ngồi cho các phi tần, sau đó lòng chán nản ngồi bên Đông hoàng hậu. Tuyên bố:
"Hôm nay trẫm mở yến tiệc, trước hết là mừng các phi của trẫm hết bệnh, sau cùng là chung vui với Minh công tử đây, có công rất lớn với Chương quốc. "
Những lời nói mà ai cũng thừa biết là dối trá, Nhược Y còn thầm khinh thường. Nếu có ý đối đầu, thì nàng không để dễ dàng đạt kết cục như ý muốn.
"Được rồi rót rượu, tất cả nhảy múa đi."
Các vũ nữ xinh đẹp tuân lệnh hắn, uyển chuyển những điệu đẹp mê hồn. Nhưng Chương Du Quân không thể tập trung thưởng thức, hắn đang lo lắng, hắn muốn những lời hai người kia nói đều là hiểu lầm.
Đột nhiên, đầu hắn đau buốt, trong tim bỗng dâng một cơn đau muốn thổ huyết. Tình trạng bệnh bắt đầu dày vò hắn, hắn cảm tưởng như sắp chết đi, nhưng kỳ lạ cơ đau ấy qua đi rất nhanh. Vẻ mặt hắn liền lập tức vui mừng.
Hình ảnh này Nhược Y nhìn thấy, nàng chỉ khẽ cười thầm. Xem như dày vò hắn bằng cơn đau sẽ thích hơn giết chết hắn sớm gọn.
Nhưng nụ cười nàng giữ không được lâu, vì sắp tới, nàng biết sẽ phải đối diện với chuyện gì.
________________________
Đi hơn một nửa chặng đường rồi. Cảm ơn mọi người đã đi cùng mình đến bây giờ ❤