Nhược Y không ngủ cả đêm, nàng hoảng loạn tìm thuốc dược mò mẫm trong không gian tối, ngăn chặn vết thương khắp người Sát Tinh Vệ. Ngay cả nơi mềm mỏng đó cũng không ngoại lệ.
Sát Tinh Vệ kiềm nén sợ hãi, ngoan ngoãn để Nhược Y chăm sóc. Nàng nhắm tịt mắt lại, từng khớp ngón tay siết chặt, có thể nghe một mùi rỉ sắt.
Bao nhiêu giọt máu nhỏ đều bị Nhược Y liếm sạch, thuốc bôi vào, toàn thân đều phảng phất một hương cỏ hoa. Như một đóa hoa hồng, nhìn vào thật đẹp nhưng khi cầm lên đều dính những mũi gai nhọn hoắc.
Cũng như hương thuốc, thơm dịu pha lẫn nhưng đằng sau là vô số vết thương chằng chịt.
Y phục đã hư hỏng, Nhược Y không còn cách nào khác ngoài việc cuốn trọn người kia trong chăn và dùng thân ôm siết lấy.
"Không lạnh đâu, ta ôm ngươi đây rồi."
Một bóng nữ nhân đỏ phủ lên, ánh mắt yêu thương bi thảm, nhưng sau vài tiếng thì giờ đây hoàn toàn không có một tia hối lỗi nào. Ngay từ lúc một con chim bồ câu bí mật bay vào đưa tin.
Không ai hiểu rõ nội tâm Nhược Y, Nhược Y muốn gì, Nhược Y thích gì, Nhược Y nghĩ thứ gì?
Chỉ biết rõ, Nhược Y sợ gì? Sợ mất Sát Tinh Vệ!
"Vệ... đừng sợ ta.."
Nhược Y thì thầm trong miệng, có thể nghe được tần số rất nhỏ, tựa như thì thào. Sát Tinh Vệ không nói gì nữa, nàng dùng sức lực ít ỏi còn lại xoa lấy cánh tay Nhược Y thay lời đáp, rồi thiếp đi.
Bóng tối trêu đùa Nhược Y, nàng không thể thấy vết bỏng mình vẽ lên ngực Tinh Vệ.
"Họ tên của muội nằm trên đó, tỷ đời đời kiếp kiếp gả cho muội. Tỷ chết cũng không thoát được muội, muội chết tỷ cũng phải chết theo."
Nhược Y vừa lòng nở nụ cười rất quỷ dị, nàng tin Sát Tinh Vệ, nhưng nàng tin vào bản thân mình hơn.
Chuyện còn chưa vào hồi kết, thì bao nhiêu nguy hiểm vẫn còn đùa cợt Nhược Y.
"Làn da mịn màng như vậy..."
Nhược Y thì thầm một mình, rồi liên tục xoa bên má của Sát Tinh Vệ. Lúc nãy ra tay ít nhiều Sát Tinh Vệ cũng thấy đau.
Nhược Y cứ thế đến hôn rồi liếm, nàng chỉ đang nâng niu nữ nhân này, còn dấu tay, nàng không chấp đến. Ít ra Sát Tinh Vệ coi như được nàng đánh dấu, chỉ là của nàng.
Mật thư có trong tay Nhược Y từ bao giờ, nàng nhào nát tờ giấy, rồi thiêu đốt nó. Ban nãy, Lã Tần Uy đem bồ câu gửi tin về, đó là lý do Nhược Y không còn cảm thấy hối lỗi với Sát Tinh Vệ nữa.
Nhược Y yêu đến điên rồi!
***
Chiều hôm đó, dạo quanh nơi này nhiều lần Tôn Đồng cảm thấy chán ngắt đi được. Không wifi, không kem, không laptop, còn chẳng có Porsche. Sát Tinh Vệ quả thật không đến thăm nàng nữa, chẳng lẽ tối nay không muốn tiễn một đoạn sao?
"Tôn tổng về hay chưa? Chúng ta sắp cạn sạch bạc rồi."
Tôn Đồng chán nản bước xuống quán, nàng phất tay:
"Ban ngày không về được."
Tĩnh Ngạn thững thờ mất sức sống:
"Ta đã bốn ngày không thay đồ rồi, hơn nữa đổng sự trưởng Tôn sẽ giết hai chúng ta."
Tôn Đồng thở dài, Tĩnh Ngạn nói đúng, bỏ công việc để đi đến đây, chắc chắn Tôn Hủy Hào sẽ tức chết. Nhưng còn hơn phải về gây chuyện với tên họ Chu kia, nàng vừa mới biết thêm tin mới vào tuần trước. Căn biệt thự chân núi chính Chu Phiên Vy mua lại tặng nhà họ Tôn. Phen này chẳng khác gì ở nhà của ả ta, phải tìm đất mà độn thổ!
"Chưa gặp Sát Tinh Vệ, ta chưa muốn đi. Tức chết mà!"
Dứt lời cũng là lúc bóng dáng Sát Tinh Vệ ngay trước mặt Tôn Đồng, còn ngửi thấy mùi hoa dịu nhẹ.
"Đến rồi..."
Chỉ vui chưa bao lâu, Tôn Đồng đã phải thu lại nụ cười, mùi hoa Diên Vĩ ngập trong không khí. Một thân nữ nhân y phục trắng từ sau lưng Sát Tinh Vệ bước lên. Ý cười khó hiểu:
"Ta là Minh Nhược Hoa, có thể nói chuyện một chút được không?"
Tiểu nhị đặt đồ ăn chiều xuống bàn, lần này hắn tỉ mỉ, không còn bàn chân nào gạc nữa.
Suốt buổi, Nhược Y quỷ dị đăm đăm quan sát Tôn Đồng. Tôn Đồng này xinh đẹp có xinh đẹp, thu hút có thu hút, nhưng là tố chất phá hoại thì bằng thừa.
Sát Tinh Vệ thở khó khăn, một phần vì vết thương cũ, một phần vì lo lắng cho Tôn Đồng. Sáng nay sau khi thức dậy Nhược Y liền cẩn thận chăm sóc, bón ăn, thay y phục mới cho Sát Tinh Vệ. Sau đó dịu dàng hỏi hang, thì ra muốn gặp Tôn Đồng.
"Nghe nói Tôn cô nương cứu mạng của Tinh Vệ đây. Lòng ta thật cảm kích! Sát Tinh Vệ là vị hôn thê của ta, nàng có ơn với cô nương, thì ta cũng mang ơn tương tự. Việc gặp mặt cảm ơn một câu chắc không mất quá nhiều thời gian a?"
Tôn Đồng sững sờ như tảng đá, hai chữ "hôn thê" chưa bao giờ đau đớn đến thế. Thì ra người này thường xuyên để Sát Tinh Vệ gọi tên, là người luôn khiến Tinh Vệ hình thành thói quen khiêm tốn giữ khoảng cách với tất cả.
Tôn Đồng nhìn Sát Tinh Vệ, ánh mắt trách móc. Không hảo cảm, thì cũng đừng đem người yêu tới đây, tại sao vô tình với Tôn Đồg như vậy?
"Chuyện đầu đuôi khó tin, nói ra không tiện, nhưng chung quy coi như có duyên, cứu người như xây bảy tháp chùa."
Nhược Y cười như không cười, cảm xúc không hiện ra bên ngoài, càng khó lòng đoán được.
"Cô nương còn trẻ đã suy nghĩ thấu đáo như vậy, chắc chắn không bao giờ làm chuyện trái lương tâm. "
Câu nói đơn giản nhưng cả ba đều hiểu rõ Nhược Y muốn nói gì. Trái lương tâm, đụng vào đồ của người khác là không tốt, đập chậu cướp hoa lại càng không tốt. Huống gì hoa này Nhược Y xây trong tâm máu, bứt một lần, Nhược Y sẽ đòi lại một trăm lần.
"Minh cô nương, ngươi nói thật đúng."
Tôn Đồng cứng nhắc trả lời, rồi lại nhìn qua Sát Tinh Vệ đối diện. Sát Tinh Vệ hèn nhát, Sát Tinh Vệ vô tâm. Sao người không nói gì?
Người là tượng đá sao?
Nhược Y hài lòng quan sát, nhưng ánh mắt sát khí không mất đi, nàng nhìn tuyết rơi bên ngoài, bình thản:
"Tuyết rơi rồi, thật cáo lỗi Vệ của ta rất sợ lạnh, không về kịp nàng sẽ cảm. Nếu Tôn cô nương còn ở lại dạo chơi, chúng ta gặp lại sau."
Tĩnh Ngạn đứng trên lầu quan sát toàn bộ, hắn cảm tưởng như Tôn Đồng bị ăn hiếp, liền khó chịu chửi rủa Sát Tinh Vệ trong lòng. Nhưng khi nghe cuộc đối thoại, Tĩnh Ngạn lại chuyển mắt qua nhìn Nhược Y, lập tức bị nàng ta nhìn lại. Hồn vía Tĩnh Ngạn suýt thăng thiên.
"Vệ, không nói gì với ân nhân sao?"
Sát Tinh Vệ giật mình ngước lên, nàng tỏ ra nhat nhẽo vô cùng, nhất thời nói cho có chuyện:
"Sắp đến có bão tuyết, ta nghĩ Tôn tiểu thư đây hiểu vấn đề. Đa tạ thêm lần nữa."
Tôn Đồng chờ đợi, rồi lại cười khổ, nói lui tới cũng chỉ muốn đuổi nàng về.
"Không cần đa tạ, ta cứu ngươi, ngươi cứu ta, chúng ta không ai nợ ai."
Dứt lời Tôn Đồng cáo từ lần nữa rồi lên thẳng lầu quán, để Tĩnh Ngạn nghe lén giật mình chạy đi. Dưới này, Nhược Y tâm kích động không thôi, Tôn Đồng nói như vậy, chẳng khác gì tình trạng giống Nhược Y năm xưa hay sao?
Được, Nhược Y và Sát Tinh Vệ có nợ nhau hay không, thì một mình Nhược Y quyết.
***
Nhược Y về cung, sau khi khí chất kỳ lạ toát ra khắp người, để Sát Tinh Vệ không dám đối diện.
Nhược Y đút cháo cho Tinh Vệ lần nữa, sau đó dịu dàng hôn lên vết thương bỏng trên ngực, rồi lạnh lẽo hôn cánh môi Tinh Vệ. Nàng tỏ ra rất bình thường, không nghi ngờ điều gì, để Sát Tinh Vệ lại càng lo sợ.
Tối, Nhược Y đi rồi, Sát Tinh Vệ cố định trong căn nhà gỗ. Nàng quyết không đi đâu hết, tránh chuyện hôm qua xảy ra. Biết rằng Tôn Đồng ra về, nàng cũng không thể tiễn.
Lã Tần Uy như bóng ma đi vào, hắn không biết chuyện gì, cũng không đủ khả năng nghe ngóng tin tức. Nhưng hắn lại điều tra Tôn Đồng, điều tra như thế nào?
Chính là từ miệng của tên Tĩnh Ngạn ngốc, Lã Tần Uy chính là nam nhân từ trần nhà bay xuống dọa chết Tĩnh Ngạn, tình cờ gặp tên này nói chuyện với Tôn Đồng, nên tìm cách moi móc thông tin.
"Trăng lên rồi, không tiễn một đoạn sao?"
Sát Tinh Vệ hiểu như không hiểu, nàng nhìn Lã Tần Uy nhíu mày:
"Ngươi thật hài hước!"
Lã Tần Uy cười khẩy, hắn tưới một lít rượu lên mặt, sảng khoái đáp hờ hững:
"Ta cũng như chủ nhân, không ai lừa được!"
Chiếc điện thoại hết pin được ném lên bàn cũ, để Sát Tinh Vệ cả kinh.
"Gặp mặt cũng đã rõ ràng, về hay không không liên quan đến ta. Còn thứ này, ngươi cướp?"
Lã Tần Uy cười thoải mái, hắn lắc đầu cầm điện thoại lên quơ quơ trước gương mặt biến sắc của Tinh Vệ:
"Cướp thứ màu hồng này? Haha đem về trừ tà sao? Chỉ là làm tin cho ngươi, ta nghe thấy được, tiểu cô nương kia chờ đợi ai đó nên đến giờ chưa chịu đi."
Sát Tinh Vệ cười nhạt, làm ra vẻ bình tĩnh:
"Ngươi đừng nghĩ bậy..."
"Ta không nghĩ bậy, lại càng không biết chuyện của ngươi. Chỉ là không hi vọng chủ nhân thất vọng, và ta biết ngươi muốn đến. Chỉ tiễn một người bạn, ngươi không mau đi sao?"
Điện thoại đặt xuống bàn, Lã Tần Uy ngắm nhìn xung quanh, nhíu mày cố gắng phát giác ra mùi hương quen thuộc:
"Nghe thấy mùi dược cỏ hoa, khiến ta muốn táy máy rồi. "
Bóng đen đi mất, để Sát Tinh Vệ khó xử ngồi một mình. Nhược Y bất chấp xăm lên thân thể mình, thì đủ nói lên tình cảm mãnh liệt thế nào.
Nàng quyết định không đi, nhưng điện thoại đặt trên bàn dường như muốn nàng chú ý, lại một lần nữa Sát Tinh Vệ mạo hiểm.
_______
Bây giờ là hai giờ sáng, Sát Tinh Vệ cẩn thận quan sát xung quanh, sau đó tìm đến quán trọ. Lão chủ bị đánh thức, nhíu mày lắc đầu xua tay:
"Cô nương kia vừa trả phòng rồi."
Sát Tinh Vệ mệt mỏi tiến về phía rừng, vừa đi vừa thầm chửi lão già bói toán.
"Vì lão mà ta khổ sở thế này, tiên đoán hay như vậy, chắc chắn cao cơ hơn Nhược Y. Ông mau ra đây cho ta, còn không mau đóng cánh cổng, ta sẽ bẻ thêm răng của ông."
Bên này Tôn Đồng hầm hực đi rất nhanh, vì uất ức mà nhất thời quên mất cánh cổng. Tĩnh Ngạn run bần bật, trước khi đi lão chủ quán đã cảnh báo có ma nữ Nhược Y, nhưng Tôn Đồng một mực không nghe.
"Tôn tổng ngươi không sợ ma nữ sao?"
"Ma nữ sợ ngươi! Ngu ngốc."
Tĩnh Ngạn xém vấp té, tránh tuyết:
"Ít ra ngươi cũng phải sợ ma chứ?"
Tôn Đồng khó chịu:
"Ma còn phải sợ ta. Câm miệng."
Một bàn tay đập nhẹ sau vai, Tôn Đồng giật mình hét toán lên, mới phát hiện Sát Tinh Vệ đã đuổi kịp.
Lần này vẫn chưa tan sự uất ức:
"Ngươi còn dám đến?"
Sát Tinh Vệ vội vàng thở, nàng không vội nói, chỉ đưa điện thoại cho Tôn Đồng mà ban nãy nàng ta bị lấy cắp. Tĩnh Ngạn đã đủ ngứa mắt, giờ đây hắn phẫn nộ rồi:
"Oa... tên họ Sát chết tiệt! Ngươi còn mặt mũi đến sao? Hai chúng ta vất vã đến tận đây, đổi lại sự thờ ơ của ngươi? Đúng là người cổ đại, không hòa nhập hiện đại, vô ơn!"
Tôn Đồng kéo Tĩnh Ngạn về nhắc khéo nhưng có lẽ Tĩnh Ngạn không quan tâm nữa:
"Hai người quen biết nhau một thời gian dài như vậy, không lẽ ngươi quên mất mình đã từng giải bày tâm sự, lo lắng, trãi qua cùng nhau. Ở chung một căn nhà, phá hư đồ đạc, còn ngủ chung, ăn chung, làm việc chung, thân mật như tỷ muội. Vậy mà ngươi một bước vô tình, ngươi có biết, sau khi nói chuyện với Minh Nhược cái gì Hoa đó, Tôn tổng đã khóc ngươi biết chưa?"
Từng câu nói như thiêu đốt tất cả mọi thứ xung quanh, kể cả Nhược Y đứng sau bóng tối phủ thân cây ngoài kia.
Không cần nói, lòng tan phá nát, lý trí bào mòn, Nhược Y không đứng vững nữa. Thân thiết như vậy, ngủ chung như vậy, chẳng phải có tình cảm mới làm được hay sao?
Thì ra đó là lý do Sát Tinh Vệ không muốn về với nàng, trong tám tháng trời.
Ánh mắt của Nhược Y đóng băng khi nhìn ra bộ dạng đang thương cảm của Sát Tinh Vệ. Vậy là rõ! Vệ của nàng đã phản bội nàng.
Tôn Đồng vốn tự trọng cao, nên nghe Tĩnh Ngạn bêu rếu nàng ngượng vô cùng. Tiếp tục bỏ đi, cho đến khi thấy vùng ánh sáng.
"Tiễn đến đây đã đủ, mời ngươi về cho."
Sát Tinh Vệ áy náy, không nói gì, vì đơn giản, càng nói nhiều sẽ càng sai. Càng gây nhiều hiểu lầm. Cứ thế, bản thân tự tiện bước qua vùng ánh sáng, để Tôn Đồng ngạc nhiên nhìn sau lưng.
Rồi người còn lại cũng bước theo, về đến hiện đại, không thấy cây cỏ đâu, chỉ thấy xe cẩu và đồ xây dựng. Đi một quãng liền tới đường dốc quen thuộc. Tôn Đồng chịu không nổi, nàng đuổi theo:
"Ngươi rốt cuộc muốn gì?"
Sát Tinh Vệ vừa đi vừa đáp:
"Tiễn ngươi đến nhà."
Cứ thế ba bóng người bước đi trong yên lặng, không đúng, chính là bốn người!
Đến trước cửa sân, Sát Tinh Vệ thở dài, xoay lưng:
"Bảo trọng."
"Ngươi nói đi, ngươi đã từng thích ta hay chưa?"
...
________________________
Chưa chừa hả Vệ =)))))))))
À truyện của mình sẽ kết thúc vào Chương 70 hoặc đến 75. Không dài lắm đâu, cảm ơn các bạn đủ kiên nhẫn đọc truyện nha 😄