Uy Bức Ước Thúc

Chương 60: Bại lộ



Tĩnh Ngạn như người gặp ma đứng đó, hắn tạm thời không hiểu Tôn Đồng vừa nói gì. Sát Tinh Vệ lảng tránh, nàng bình thản bước về khu xây dựng. Ở đây chắc chắn Nhược Y không biết đến, nhưng bản thân đã quyết định rõ, không còn muốn day dưa nữa.

Tôn Đồng bất chấp bám theo đuôi, nàng dồn dập, nàng không muốn mập mờ nữa, nàng đủ mệt mỏi rồi.:

"Hèn nhát."

"..."

"Ngươi là nữ nhân hèn nhát."

"..."

"Ngươi cũng chỉ mãi mãi hèn nhát."

Thân ảnh cao ốm khựng lại giữa gió đêm âm u, Sát Tinh Vệ run bần bật, nàng đang kích động cực độ. Vết thương trong người chưa tiêu tan, vết thương áy náy trong lòng đến giờ chưa đến hồi kết. Sát Tinh Vệ phải làm sao? Nàng muốn gieo mình xuống dòng nước mà ngủ đông mãi mãi.

Đem hết can đảm vốn còn lại trong đôi tay xương xóc, Sát Tinh Vệ mồ hôi rơi trên trán, quay phắc lại, nắm chặt hai cổ tay Tôn Đồng. Giọng không ổn định, nghe rất gay gắt:

"Tôn Đồng, muốn biết để ta nói cho ngươi biết. Được, đã từng thích ngươi. Được hay chưa? Được hay chưa?"

Âm thanh vô tình vang rất lớn, tựa hồ như đem cả Tôn Đồng để ăn hiếp. Tôn Đồng đứng hình tại đó, qua một thời gian im ắng, chỉ có tiếng ve đáp trả cả hai. Sát Tinh Vệ nổi sợ hãi hằng lên tia mắt, đầu óc mù mịt.

Nàng đã quá sợ hãi rồi, nàng sợ Nhược Y hiểu lầm, nàng sợ Tôn Đồng mất mạng. Nàng sợ bản thân phải trãi qua điều đó một lần nữa.

Nhược Y từ xa theo dõi, móng vuốt đâm thẳng vào tường trắng. Đôi mắt như cương thi trong đêm tối, không còn thần khí gì nữa.

"Đã từng thích ngươi"

"Đã từng thích ngươi"

Ôi, bốn chữ này bén như gươm dao, đem lồng ngực Nhược Y xé nát, giờ này vang vảng bên tai. Vệ của nàng, ngay cả nói chuyện Nhược Y cũng không muốn nàng nói với người khác. Huống gì thân thiết mở miệng nói một câu phản bội như vậy, Nhược Y dường như gục ngã, nàng làm sai điều gì?

Bóng dáng yếu ớt biến mất, đến rồi đi, không ai nhìn thấy, không ai phát hiện. Như tâm can lúc này, hạnh phúc rồi đau khổ, lành lại vá, vá rồi lở loét.

"Vệ, tỷ yêu muội hay không, tỷ chưa bao giờ nói. Hôm nay lại mở lời với một người khác, trái tim tỷ nằm ở đâu? Trái tim của muội, muội trao cho tỷ rồi, còn không đủ?"

Tiếng sói hú trong tâm trạng thê lương, dường như có ai đó đi rồi, Sát Tinh Vệ mới bừng tỉnh, đem hai tay Tôn Đồng thả xuống:

"Dù thích hay không, cũng chỉ là hảo cảm. Hảo cảm cũng vẫn là hảo cảm, thích với yêu khác nhau, xin đừng nhầm lẫn. Xin ngươi đừng liên quan gì đến ta nữa, đừng trở lại nữa. "

Đó là toàn bộ lời trong tâm của Sát Tinh Vệ, nàng yêu Nhược Y, nàng chỉ hảo cảm Tôn Đồng, thời gian đã xác định được tất cả những bối rối trong người Tinh Vệ. Nhưng hiện tại tâm lý đang rất sợ Nhược Y, Sát Tinh Vệ không còn chắc tình cảm của mình có giữ vững hay không.

Chưa nghe nội dung Nhược Y đã đi mất, lần này quả thật trời không tính được. Sự hiểu lầm đẩy lên mức cao độ, số phận của hai nàng, nhất định không phải là tình yêu.

Sát Tinh Vệ di chuyển thật nhanh, nàng đi hết sức có thể, nàng chạy trốn khỏi nơi này. Nàng sống cho nàng, không sống cho người khác nữa, mệt mỏi đã đánh ngã con người quật cường của Sát Tinh Vệ.

Tôn Đồng cười cợt bản thân mình, nàng khụy xuống nền đất đồi dốc. Hai tay giờ này vẫn còn cảm nhận được sức lực ban nãy Tinh Vệ giữ lại. Mùi hương còn nơi đây, mà người sao xa cách. Vệ, tùy ý đến, Vệ, tùy ý đi.

Dấu vết loang lổ trên bức tường khiến Sát Tinh Vệ chú ý, nàng không còn muốn nghi ngờ thêm gì nữa. Nhược Y có đến đây hay không, nàng không còn sức mà khuyên giải. Nhược Y có giết nàng hay không, cũng chỉ mong một yêu cầu cuối cùng, hãy để nàng trả thù cho muội muội, và đừng giết Tôn Đồng....

Ôi Sát Tinh Vệ... tại sao trời tạo ra một người như nàng? Nhược Y khóc than trong lòng, nếu nàng có giết chết Tinh Vệ, thì người nàng giết tiếp theo sẽ là chính bản thân mình, không phải là Tôn Đồng, không phải là nữ nhân đến sau đó.

Về đến nhà, Sát Tinh Vệ tâm lý bất thường, nhưng bình tĩnh vô cùng. Nàng ung dung bước vào, nhưng ánh mắt nói lên tất cả. Sự sợ hãi đến tận cùng.

Nhược Y nằm trên giường bất động, trầm tĩnh, ngủ hay không đều không rõ. Sát Tinh Vệ nén đau lòng mặc cảm vào trong, khệnh khạng đến bên giường, sau đó thổi tắt nến.

Cho dù toàn cảnh hôm nay Nhược Y biết hay không, nàng cũng chẳng muốn giấu nữa. Thuận tay đóng cánh cửa sổ cũ kỹ, Sát Tinh Vệ nén vết thương trên ngực trái, nhăn nhó dựa vào vai Nhược Y đang ngủ.

Hơi lạnh từ Nhược Y nhưng lại làm Tinh Vệ thấy ấm áp. Nàng vuốt ve mái tóc mượt, quàng tay ôm thật chặt, nước mắt thấm đẫm tự bao giờ. Trên người nàng chỉ toàn dấu tích của Nhược Y, trái tim cũng dần hóa về người. Nhưng nàng sợ, nàng rất sợ!

"Một lần tin ta được hay không? Ta dã dần thích ngươi, nhưng ta sợ, ta sợ mọi thứ, ta muốn chùn bước..."

Không một câu nói nào phát ra, tất cả chỉ là suy nghĩ, tất cả chỉ là nhịp thở, nhịp thở không đồng đều. Nhược Y trong lòng giờ đây đã nguội lạnh, nàng làm sao nghe được tiếng lòng đó. Những hành động ân cần giờ đây đều bị Nhược Y quy vào sự dối trá.

Hai người khóc, không ai thấy ai khóc!

Có những lúc tìm đến một sự bình yên, đối vối nhiều người lại thấy thật xa xỉ. Nhược Y lúc này, nàng không cần bình yên nữa, tâm nàng đã dậy sóng.

***

Những ngày sau đó không còn thấy Nhược Y về nữa. Sát Tinh vệ không tìm cũng không hỏi, A Cửu liều mạng rời cung tìm đến tận đây với ý định khéo léo thông báo tung tích, Sát Tinh Vệ lại chọn cách ngủ để lẫn tránh.

Lã Tần Uy ném cho Sát Tinh Vệ một ánh mắt khó hiểu, nhưng giờ này tất cả đều không lay chuyển được sắc mặt của nàng.

Đâu ai biết rằng, chỉ có trong thâm tâm, Sát Tinh Vệ đang nội chiến từng đêm từng giờ.

A Cửu bước vào phòng, nàng đặt ấm trà nóng mới pha xuống bàn, dè dặt liếc nhìn vẻ mặt tiều tụy của Nhược Y mà lòng chua chát:

"Chủ nhân, mấy hôm nay, người không ngủ."

Nhược Y ho khan vài tiếng, khó khăn rót một tách trà uống thông họng. Nhưng dường như nguyên khí hao tổn, tầm nhìn vơi bớt, Nhược Y làm đổ tràn nước ra ngoài.

"Để A Cửu giúp người..."

"Không cần."

Nhược Y nhạt nhẽo như mọi khi, nghe qua có vẻ xa cách, nhưng A Cửu đã quen rồi:

"Gần đây trong cung rất lạ, A Cửu muốn thăm dò nhưng dường như tất cả đều né tránh A Cửu. Không thể biết thêm gì, mong chủ nhân trách tội."

Chân mày Nhược Y nhíu lại, yếu ớt phất tay ngỏ ý A Cửu đứng dậy, nàng khó khăn uống một ngụm trà, sau đó không nói gì nữa. Nhắm mắt lại điều hòa pháp thuật trong người.

Lần đầu tiên Nhược Y để A Cửu thấy hình dạng bản thân lúc này. Trước kia liên tục đuổi khéo sợ nàng ta hoảng, nhưng lần này, có vẻ không còn sức mà suy nghĩ nữa.

A Cửu hiểu rõ.

Đến khi Nhược Y dần mở mắt, A Cửu mới thu lại tầm nhìn lén của mình, đi quanh phòng quét bụi:

"Sắc mặt đỏ như vậy, có lẽ chủ nhân đang dồn nén tâm trạng..."

Nhược Y có chút ngạc nhiên nhìn A Cửu, không ngờ tiểu nữ này lớn rồi, còn nhìn thấu mọi chuyện. Nét mặt trầm xuống, Nhược Y buộc miệng trả lời:

"Nếu không tránh mặt vài ngày, ta sợ không nhịn được mà tổn hại Sát Tinh Vệ..."

Rốt cuộc nguyên nhân cũng bại lộ, âm thanh nhỏ như vậy lại càng mang vô số sự buồn bã. Để A Cửu không nhịn được mà thở dài, Nhược Y - nữ nhân thâm tình bậc nhất trong cuộc đời A Cửu từng chứng kiến.

Tiếng gõ cửa liên tục nhưng nhỏ nhẹ, để cả hai giật mình nhìn ra, giọng nói khàn đục của Chương Du Quân nghe rất tự nhiên:

"Ái phi, trẫm vào được hay không?"

Nhược Y nhìn A Cửu ra lệnh, A Cửu hiểu ý, tự động mở cửa, hành lễ với vua rồi xin phép đi trước.

Chương Du Quân vẻ mặt kỳ quái nhìn theo A Cửu, sau đó thu hồi rất nhanh, rồi đóng cửa lại, đến bên Nhược Y đang ngồi uống trà:

"Ái phi, trẫm dạo này rất khỏe, bệnh không còn tái phát, có thể thọ thêm nhiều năm chăm lo cho nàng!"

Nhược Y chán ghét không tả được, nàng muốn nôn ngay tại chỗ mỗi khi tên lão già này nắm tay nàng.

Khẽ ngước mặt lên, Nhược Y định nói điều gì đó, nhưng nhận ra trên cổ Chương Du Quân không còn sợi dây chống yêu nữa. Lúc này vẻ mặt nàng háo thắng vô cùng:

"Bệ hạ, cho dù bệnh có tái phát, người cũng không thể chết. Ta sẽ lập dàn cầu thiên đình, đến đó, ngay cả Nhược Y cũng không động đến được."

Chương Du Quân trầm lắng cười gượng gạo, hắn quay mặt đi, sau đó xoa xoa cổ áo:

"Nàng nói trẫm cũng an tâm, mấy ngày nay, trẫm đã không dùng dây chống yêu nữa."

"Bệ hạ không sợ tên ma nữ đó tìm đến hay sao?"

Chương Du Quân ánh mắt sắc bén:

"Vậy phải để xem ả ta có gan đến đâu."

Nhược Y tắt nụ cười, nàng chạm vào chiếc cổ nhăn nheo của hắn, bên dưới móng vuốt đã hiện ra.

Trong tức khắc, Nhược Y bịt miệng Chương Du Quân, đưa bàn tay lên bóp chặt họng, đè thân hắn xuống mặt bàn:

"Ta đã đợi rất lâu rồi, không ngờ lần này cọp tự chui khỏi hang."

Chương Du Quân bên dưới thất vọng nặng nề, hắn phẫn nộ gầm lên:

"Không ngờ bấy lâu nay bị một ma nữ dắt mũi, thật tự nhục."

Một cọc bạc phi thẳng đến bàn tay móng vuốt khiến Nhược Y giật mình lùi ra xa:

"Không ngờ cá đã cắn câu."

Thân ảnh tàn phế của Lục Thủ phá nát cửa bước vào, theo sau là Uất Phong và binh lính hoàng cung, tất cả đem Nhược Y hoang mang tự trách:

"Chết tiệt, trúng kế của các ngươi..."

Nàng trách bản thân sơ xuất, hèn gì hôm nay Chương Du Quân tự ý tháo dây chuyền cổ, tháo cả bản cáo truy tìm Lục Thủ.

Chương Du Quân ho sặc sụa, hắn cố lết về phía đồng minh, vẻ mặt không tin được nhìn Nhược Y, nữ nhân ngày đêm hắn tơ tưởng:

"Xưa nay vua một nước không đả đụng đến ngươi, cớ sao lại vào đây làm loạn, khiến ta gián tiếp hại chết Triển Phi, bệnh tình hành hạ... Cũng may Minh Uất Phong tìm đến khuyên giải ta, không thôi, Lục Thủ cũng bị ta trãm chết!"

Nhắc đến mối hận cũ, Nhược Y bắt đầu bị kích động, nàng biến thành hình dạng ma nữ, nụ cười tác quai tác quái, nhắm đến Chương Du Quân mà nguyền rủa:

"Năm xưa ngươi giết sư phụ ta, danh là Minh Giản, mưu đồ thảm sát cả nhà họ Nhược, tướng quân Nhược Văn Niên. Ngươi cũng không ngờ, sư phụ tha đường chết, nuôi ta lớn, nói toàn bộ sự thật cho ta nghe. Chuyện sống chết sư phụ cũng bấm tay ra được, mối thù lớn như vậy, hận ngươi không chết sớm thì thôi, vậy thì chết trễ, trước sau cũng chết."

Minh Uất Phong giờ khắc này lên tiếng, gây chú ý Nhược Y:

"Giờ mạng sống của ngươi đang bị đe dọa, không phải Chương Du Quân."

Dứt lời, Chương Du Quân hộc máu, nôn ra huyết xanh, trợn mắt chết ngay tại chỗ, mắt mũi tai miệng đều ngấm tràn máu, gây một màn kinh dị cho người xem.

"Chuyện này sao có thể..."

Nhược Y lắc đầu thương tiếc:

"Thuốc hàng ngày đều là độc ngấm, nếu tháo bùa ra hay không, trước sau đều chết, chỉ là sớm hay muộn. Các ngươi câu cá, cá cắn câu, cá cắn câu rồi, ngươi ngộ độc cá!"

Minh Uất Phong tức giận không còn đường đáp trả, năm lần bảy lượt, tính trước tính sau đều thua Nhược Y một bậc:.

"Ngươi thật xảo quyệt."

"Minh Uất Phong..."

Nhược Y chuyển ánh mắt qua tên nam nhân đó, sự tức giận chặn nơi cổ họng:

"Ngươi... kẻ phản đồ, ngươi... hãm hại sư phụ. Thấy tiếc khi cuốn sách vào tay ta? Haha vốn dĩ ngay từ đầu ngươi là một tên có thực lực nhưng ngu xuẩn. Ta nói cho ngươi rõ, cuốn sách đã biến thành tro, tro bụi. Hahaha."

Uất Phong cắn răng rút kiếm tấn công nàng, hắn mất lý trí, nổi cơn thịnh nộ muốn phong ấn Nhược Y càng nhanh càng tốt. Nhưng lúc này một bóng đen bịt mặt tạo ma trận phi tiêu tấn công binh lính. Phút chốc khói bụi che mất tầm nhìn, Nhược Y, cũng theo đó mà biến mất. Chỉ để lại vài giọt máu đen từ tay giọt xuống nền đất.

Một lần nữa, Nhược Y thắng.

___________________

Truyện trễ do mấy bữa nay mình ngộ độc cafe:((( stress quá uống đậm nên gây lú luôn. Các bạn thông cảm nha.