Dịch: Kogi
Hạ Dữ không có khiếu hài hước, bình thường nếu có thể im lặng bất động thì cậu im lặng bất động, nhưng một khi cậu đã chủ động bày tư thế đánh nhau thì chính là muốn giết ai đó thật.
Mà thực tế là cũng không một ai đang có mặt ở đó cảm thấy cậu đang đùa, Lý Trình Nhạc đứng đằng sau sợ ngây người, còn đám người đối diện cũng không dám nhúc nhích mảy may. Có lẽ chính họ cũng không hiểu tại sao bên mình có từng này người, vậy mà trước mặt một mình người kia lại vẫn có ảo giác như bị mãnh thú theo dõi, tuyệt nhiên không dám động đậy.
"Hạ Dữ." Dường như An Minh Hối không hề cảm nhận được bầu không khí phút chốc trở nên căng thẳng tại đây, anh cất tiếng gọi bằng chất giọng nhẹ nhàng như thể đang hỏi người ta có muốn uống nước hay không, "Đừng hồi hộp như vậy."
"Tôi đâu có hồi hộp." Hạ Dữ cười nhạo, "Người nên hồi hộp là bọn chúng mới phải."
Có điều bị tự nhiên cắt ngang thế này cũng khiến cậu thay đổi ý định, cậu sẽ không tự ra tay nữa để đỡ bị dơ dáy khắp người.
Dứt lời, Hạ Dữ vừa giơ tay lên đã có một hồn ma xấu xí bị bắt tới, hình như con ma kia rất sợ cậu, vừa bị chộp được đã run lẩy bẩy, nhưng ngay sau đó lại bị cậu ném về phía đám người đối diện không chút lưu tình.
"Cút đi chơi với bọn chúng đi." Hạ Dữ híp mắt nhìn với vẻ nham hiểm, "Nếu không thì phải chơi với tao đấy."
Số mạng người dính trên lưỡi kiếm của cậu không phải thứ mà mấy hồn ma nhỏ này có thể so sánh được, chỉ khí thế hung sát tích lũy theo năm tháng tỏa ra từ cậu cũng đủ khiến lũ nhãi nhép này sợ đến mức hồn xiêu phách lạc rồi.
Đúng như Hạ Dữ đoán, cậu vừa ném con ma kia sang, đám người đối diện lập tức sợ hãi chạy tán loạn, cô gái cậu đặc biệt chú ý trong số đó vừa hét lên the thé vừa kêu gào câu cậu không thích nghe nhất: "A a a... Cứu tôi với, cứu với, Minh Hối, cứu em với..."
An Minh Hối không muốn lo chuyện bao đồng cho lắm, bởi vì trong ấn tượng của anh, Tống Hàm cũng không phải hạng người lương thiện gì. Nguyên chủ trong kịch bản gốc chết sớm như vậy cũng có liên quan đến cô ta.
"Hạ Dữ, cậu làm thế này dễ gây chú ý quá." Mặc dù không muốn lo nhưng anh cũng không đồng ý với cách làm của Hạ Dữ, "Nếu chuyện này truyền đi thì cậu..."
Anh không kịp nói hết câu, bởi vì Hạ Dữ đột nhiên xoay người sang, rút ngắn khoảng cách giữa hai người chỉ bằng một bước chân, đôi mắt đen huyền hơi nheo lại trông càng thêm sắc bén và nguy hiểm: "Anh hay cằn nhằn hơn bất cứ chủ nhân nào của tôi trước đây. Nếu bọn họ cũng lắm lời như anh, mềm lòng như anh thì chắc chẳng sống qua ngày thứ bảy sau khi cầm được tôi đâu."
"Nhưng tôi có phải chủ nhân mới của cậu đâu." An Minh Hối bất lực nói, "Hơn nữa chỉ là tôi..."
Lần này anh vẫn không nói được hết câu, bởi vì Hạ Dữ nghiêng người, hơi cúi đầu xuống rồi bất ngờ chặn miệng anh bằng một nụ hôn. Lần này cậu thậm chí còn tự biết cạy môi anh ra, chạy vào trong khoang miệng anh hút lấy chất lỏng không phải của mình.
Hạ Dữ liếc mắt nhìn biểu cảm méo xệch đi vì sốc của cô ả kia khi trông thấy cảnh tượng bên này, cậu cười gằn một tiếng ác độc, sau đó không thể kìm nén mà sa vào cảm giác vừa tuyệt diệu vừa đặc biệt này.
Lý Trình Nhạc đã quay đi không dám nhòm ngó từ lâu, chỉ sợ mình nhìn thêm mấy lần sẽ lại dính vào tai bay vạ gió.
Chuyện phòng the của con người như thế nào Hạ Dữ cũng hiểu đại khái. Dù sao khi làm mấy chuyện này chẳng có ai cố tình né tránh một thanh kiếm cả, cậu cũng chưa từng có ý định giao lưu với người mang theo mình. Vì vậy từ xưa đến nay không một ai biết Hạc Vũ không chỉ là thanh kiếm có linh tính mà còn có ý thức của chính mình.
Mưa dầm thấm đất, dù không có hứng thú đi nữa cậu cũng học hỏi được rất nhiều.
Đằng sau bọn họ là những người đang hoảng sợ chạy loạn và không ngừng la hét, còn Hạ Dữ lại chậm chạp không chịu kết thúc nụ hôn này, mãi đến khi An Minh Hối phải đẩy cậu ra cậu mới dừng lại.
"An Minh Hối," Hạ Dữ liếm dấu vết trong suốt còn vương trên môi, ánh mắt nhìn anh tựa như nhìn món ngon ưng ý lắm, "Tôi thích mùi vị của anh."
"Phải gọi tôi là đàn anh." An Minh Hối vừa sửa lời cậu vừa chùi khóe miệng ướt át của mình, thái độ điềm nhiên đến mức khiến Lý Trình Nhạc nghi ngờ nhận thức của mình vẫn còn quá hạn hẹp. Dường như việc bị cưỡng hôn trên nhạc nền là những tiếng hét thảm bình thường như chuyện hít vào thở ra vậy, "Đừng quậy nữa, ở đây nguy hiểm, ồn ào thế này sẽ dụ nhiều thứ không sạch sẽ tới, chúng ta rời khỏi đây trước đã."
Nói xong, không chờ Hạ Dữ đáp lời An Minh Hối đã kéo cổ tay đối phương, không quên đánh tiếng với đàn em ở bên cạnh vẫn chưa dám quay đầu lại, sau đó bọn họ vội vàng chạy về một hướng khác.
Tất nhiên Hạ Dữ rất mạnh, nhưng An Minh Hối biết cậu vẫn giữ thái độ bàng quan, có lẽ là vì cho rằng đây vốn là chuyện của con người, mặc dù hiện giờ cậu đã bị liên lụy nhưng cũng vẫn cảm thấy về bản chất thì chuyện này không liên quan gì đến mình cả.
Theo như tình tiết ít ỏi trong kịch bản mà anh nắm được, Hạ Dữ từng rơi vào hiểm cảnh vì thái độ lạnh nhạt thờ ơ này, mặc dù sau đó vẫn hóa nguy thành an nhưng cũng phải trả một cái giá đắt không đáng có.
"Hai cậu nghe cho rõ đây." Chạy được một đoạn xa rồi An Minh Hối mới bước chậm lại, nghiêm túc nhìn hai người phía sau nói, "Bây giờ chúng ta đã vào một thế giới hoàn toàn khác trước, tuy một tuần qua ở trong ký túc xá cũng coi như bình yên, nhưng sau này có lẽ sẽ không an nhàn mãi như vậy."
"Đứng trước ranh giới sinh tử, con người sẽ thay đổi như thế nào chắc hẳn hai cậu ít nhiều cũng biết rồi đúng không?" Hiếm khi nào anh nghiêm túc như thế này, còn vươn tay vỗ một cái không mạnh không nhẹ lên đầu Hạ Dữ coi như dạy dỗ, "Không được coi đây là trò chơi, cũng không được coi thường con người, nếu không nhỡ gặp nguy hiểm thật thì sao?"
Điều anh chưa nói là ban nãy khi bị Hạ Dữ cưỡng hôn, anh thấy trong đám người đang bỏ chạy tán loạn có một cô gái trông hơi kỳ quặc. Không phải kỳ quặc vì trông không giống con người, chỉ là anh cảm thấy thần sắc của đối phương rất khác thường. Đó là một cô gái xinh đẹp, trước đó còn từng phát biểu ở buổi lễ khai giảng với tư cách là tân sinh viên nữa. Nếu anh nhớ không nhầm thì cô gái đó cũng thuộc Học viện Y như Hạ Dữ, còn tên hình như là Hứa Diệc Quân.
Rõ ràng nét mặt của cô gái đó cũng rất hoảng sợ, nhưng khoảnh khắc ánh mắt An Minh Hối và cô ta vô tình giao nhau, anh cảm thấy trong đôi mắt ấy như ẩn chứa cảm xúc gì đó vừa mơ hồ lại vừa nguy hiểm, giống như là niềm hưng phấn và say mê đến mức biến thái vậy - Nhưng vẫn chưa kinh khủng bằng ánh mắt của các nhân vật chính trước đây là cái chắc chắn.
Nói vậy thì cũng không đúng lắm, nhưng An Minh Hối thực sự không biết phải diễn tả cảm xúc vừa rồi của mình như thế nào, vì vậy chỉ có thể dặn dò hai người kia: "Ban nãy đối diện có một cô gái, hình như tên là Hứa Diệc Quân thì phải, cũng là sinh viên mới nhập học năm nay. Tôi thấy cô ta hơi kỳ lạ, nếu các cậu đụng phải thì nhớ đề phòng."
"Anh không lo cho bạn gái cũ à?" Hạ Dữ hừ nhẹ một tiếng, hỏi câu nghe hết sức không liên quan.
Một câu hỏi thử lòng (*) thoạt nghe tưởng là không liên quan.
(*) Nguyên văn: 送命题. Từ lóng chỉ những câu hỏi khiến người ta khó trả lời, trả lời kiểu gì cũng sai. Ví dụ như những câu người yêu hỏi: "Anh thấy em có mập không?", "Anh thấy em hay Ngọc Trinh trắng hơn?", "Anh biết anh sai ở đâu chưa?",...
May mà hiện giờ An Minh Hối đã có thể trả lời bất cứ câu hỏi thử lòng nào một cách dễ dàng, thành thạo và chuẩn xác rồi: "Có con ma thôi mà, một tuần rồi còn gì, bọn họ không đến nỗi dễ toi mạng như vậy đâu. Hơn nữa so với bạn gái cũ chia tay trong không vui, tôi nghĩ mình vẫn nên đảm bảo an toàn cho hai cậu em khóa dưới của mình hơn."
"Hài lòng với câu trả lời của tôi chứ đàn em?"
"Không phải đàn em." Hạ Dữ bác bỏ cách xưng hô của anh, thay vào đó đưa ra một phương án mà bản thân hài lòng hơn, "Là bạn trai." Đối với con người, trao đổi chất lỏng là hành vi chỉ có người yêu với nhau mới làm.
Lý Trình Nhạc lỡ lời mà quên mất họa từ miệng ra: "Sao đã thành bạn trai rồi???" Mới cưỡng hôn một lần mà đã quy thành người của cậu ấy hả?
Trên đời này Hạ Dữ ghét nhất là những thứ bẩn thỉu và những thứ phiền phức, bây giờ thì ghét thêm một kẻ lắm lời nữa.
Thấy sắc mặt Hạ Dữ đen đi mấy tông, An Minh Hối bèn kéo cánh tay cậu đi về phía trước, bất đắc dĩ nói: "Chúng ta còn rất ít thức ăn, trước hết hãy đi ra từ cửa bắc, đến tiệm tạp hóa bên ngoài thu thập một ít vật tư đã. Đi nào bạn trai, đừng dễ giận dỗi như vậy mà."
Quý ngài kiếm linh tính hay cáu gắt lại một lần nữa dễ dàng được vỗ về, thậm chí nghe An Minh Hối xưng hô như vậy trong lòng còn thoáng thấy vui vui.
Trên đường đi, An Minh Hối thầm nghĩ đến giai đoạn này rồi, kẻ địch lớn nhất của con người không phải là lũ ma quỷ lang thang trong sân trường nữa mà chính là anh em bạn bè cách đây không lâu vẫn còn chung sống hòa bình.
Thức ăn sớm muộn gì cũng cạn kiệt, vậy thì đến lúc đó mọi người phải ăn gì?
Cửa bắc cách chỗ họ đang đứng còn một đoạn đường nữa, dọc đường đi cũng gặp chút rắc rối nhỏ nhưng đều dễ giải quyết, chỉ là An Minh Hối luôn có cảm giác bị ai đó theo dõi. Cảm giác ấy khiến anh dựng hết cả tóc gáy, thế nhưng mỗi lần ngoảnh lại đều không thấy bất kì con người hay ma quỷ nào khả nghi cả.
Lời tác giả:
Vở kịch nhỏ:
Bệnh nhân lười giai đoạn cuối: Tôi thấy cậu muốn chết lắm rồi đấy.
Đàn em: Tôi sẽ không nói gì nữa mà huhuhuhuhuhuhuhu.
Đàn anh An: Chia rẽ nội bộ, đội ngũ này khó dẫn dắt quá...