Mặt trời dần lên cao, cái nắng mùa thu không quá gay gắt nhưng lại hất chiếu toàn bộ lên gương mặt của người con gái, dù ít dù nhiều cũng khiến cô cảm thấy bỏng rát. Đôi mắt ngân ngấn một tầng lệ nhạt, cô rất muốn khóc, nhưng nước mắt không rơi xuống.
Từ khi trọng sinh cô đã trở thành một người mít ướt, nhưng cô cũng không biết tại sao mình không thể khóc lúc này. Hít sâu một hơi, bàn tay vịn vào lan can để có thể đứng vững…
Bên trong nhà, Lục Đông Phong quỳ gối trước mặt Hạ Lam, cứ vậy nói hết ra tất cả những chuyện mà anh biết. Rằng năm xưa, chính cha anh, Lục Đông Phương đã cùng Ngữ Tông Trạch và đám đồng bọn xâm hại bà.
Hạ Lam vẫn còn nhớ, ngoài Ngữ Tông Trạch còn có thêm ba tên khác. Lúc đó, bà quá đau đớn chỉ nhớ loáng thoáng gương mặt họ. Ngày Lục Đông Phong về nhà bà, bà vẫn chưa hề nhận ra, mãi về sau quan hệ của hai con ngày càng tốt, bà cũng nghĩ tới chuyện lâu dài nên mới tìm hiểu về gia đình Lục Đông Phong. Nghe tới người đàn ông tên Lục Đông Phương đó… bà mới loáng thoáng nhận ra. Nhưng vì hai con, bà vẫn giữ im lặng tới tận giờ.
“Năm đó, sau khi mọi chuyện xảy ra…”
Hạ Lam nhìn Lục Đông Phong, nghe anh nói ra mọi chuyện và không ngừng xin lỗi bà, bà biết mình không nhìn nhầm người.
Hít sâu một hơi, bà nói:
“Con cũng biết đấy, không nói tới Ngữ gia thì Lục gia vẫn luôn là một gia tộc hiển hách nhiều đời trong quân đội. Ngữ Tông Trạch ban đầu kéo Lục… cha con vào chuyện này cũng vì muốn dựa hơi Lục gia, để nếu có bị lộ thì gia đình chính trị như Lục gia sao có thể để những tin tức đó làm ảnh hưởng đến danh tiếng của mình được?”
Lục Đông Phong cúi gằm mặt, bởi vì yêu Hạ Kiều Nghi nên anh rất tôn trọng mẹ cô, nhưng dần dần anh đã bị sự thiện lương của bà cảm hóa, thực tâm từ đáy lòng mà cảm thấy đau đớn, dằn vặt vô cùng:
“Có phải lúc đó mẹ đã bị họ gây khó khăn nhiều lắm đúng không mẹ?”
Hạ Lam lắc đầu:
“Con có tin không… Mẹ thậm chí không có nổi một cơ hội để bị gây khó khăn.”
“Sao ạ?”
Lục Đông Phong ngước mắt nhìn bà vẻ không thể tin nổi.
Hạ Lam cười ra nước mắt, khi ấy bà thậm chí còn chưa nghĩ đến việc đi kiện, thì người của Lục gia và Ngữ gia đã tới cảnh cáo cha mẹ của bà. Cha mẹ hiền lành chịu uất ức, còn bà vì sợ cha mẹ bị nhục nhã trước bàn dân thiên hạ vì vậy mà chôn giấu đi bí mật đó.
“Tất cả… đều coi như chưa từng xảy ra.”
“Nếu không phải thời gian vừa qua, Ngữ Tông Trạch muốn tới quấy rầy mẹ và dọa dẫm mẹ sẽ nói chuyện này cho Kiều Nghi… mẹ thà chết cũng không muốn nhắc lại. Hôm nay con đào bới chuyện này ra, chẳng lẽ con định thay mẹ làm chuyện ngốc nghếch sao… Lục Đông Phong, mẹ không cần, con không cần làm đến mức này… vì đó là gia đình của con.”
“Gia đình của con thì sao, sai vẫn là sai, con sẽ thay mẹ nộp đơn kiện ra tòa. Toàn bộ đều do con lo liệu.”
Lục Đông Phong đưa ra quyết định này cũng thật khó khăn bao nhiêu, ngoài Ngữ Tông Trạch thì hai người còn lại cũng là bạn của cha anh hiện tại. Không rõ vì sao nhiều năm nay cha anh đã không còn liên hệ với Ngữ gia nữa, thậm chí là cạch mặt nhau. Anh vẫn luôn cảm thấy khó hiểu.
Cho dù anh nộp đơn kiện ra tòa, chưa chắc đã thắng được. Thế nhưng anh vẫn muốn cố gắng hết sức để đòi lại công bằng cho cô và mẹ cô. Bây giờ sau lưng anh còn có Hàn Thị hỗ trợ, có lẽ phần trăm sẽ cao hơn nên anh sẽ đánh cược một phen. Đằng nào thì quan hệ cha con hai người đã tệ sẵn, nếu cha thoát được lần kiện này… coi như tình cha con cũng chấm dứt.
“Đừng! Lục Đông Phong… mẹ không cần. Nếu con cảm thấy có lỗi thay cho cha con thì hãy đối xử tốt với con gái của mẹ. Mẹ không cần con đòi lại công đạo gì hết, mẹ sống nửa đời người rồi… bây giờ mẹ chỉ cần con gái mẹ vui vẻ hạnh phúc, chỉ cần có một cuộc sống yên bình là được. Con đừng kéo mẹ vào thị phi có được không?”
Lục Đông Phong biết bà khó chấp nhận, anh muốn an ủi bà nhưng vừa mở miệng bà đã cầm lấy tập hồ sơ trên bàn.
“Con lo lắng vì con là con của Lục Đông Phương nên sợ mẹ không cho Nghi quen con nữa sao? Con yên tâm, nếu mẹ ích kỷ chỉ biết nghĩ cho mình như thế thì ngày hôm nay con và con gái của mẹ đã không còn được ở bên nhau nữa rồi. Đông Phong à… mẹ mệt lắm rồi…”
Bà đứng lên đi vào trong bếp, dưới sự ngăn cản của Lục Đông Phong mà châm lửa đốt sạch những tài liệu đó.
Hạ Kiều Nghi vẫn luôn nghe động tĩnh bên trong, lúc này cô lấy hết can đảm quay trở lại trong căn phòng đã nhìn thấy một màn này. Lục Đông Phong thì ôm ngăn cản mẹ, còn mẹ thì vừa khóc vừa ra sức đốt.
Hạ Lam chỉ tay vào cô, nói với Lục Đông Phong:
“Con có biết không, gần một tháng nay con gái của mẹ đã khóc nhiều cỡ nào… Nguyên nhân chỉ vì con đã đào bới sự thật này lên, sau này sẽ càng có nhiều chuyện phiền phức khác xảy đến… Mẹ thật sự không mong muốn điều đó một chút nào. Bây giờ xác định hai đứa không phải anh em ruột vậy không phải đủ rồi sao, hai đứa yêu nhau là việc của hai đứa, tại sao cứ phải làm lớn chuyện lên làm gì?”
“Nhưng mà mẹ…”
Lục Đông Phong vẫn muốn nói.
Hạ Lam chặn họng anh:
“Thôi đủ rồi, Đông Phong. Mẹ nói cho con biết, một là con lựa chọn chuyện này yên bình trôi qua, hai là nếu con muốn làm lớn chuyện thì chấm dứt với con gái của mẹ đi. Mẹ không muốn con gái của mẹ mang tiếng hồ ly tinh quyến rũ con để chính con đi phá hoại cuộc sống yên bình của gia đình mình.”
Lục Đông Phương bị trả giá thì thế nào?
Về sau, con gái bà gả cho Lục Đông Phong ít nhiều cũng sẽ mang tiếng con dâu hại chết ba chồng… Bà không muốn thế.
Hạ Kiều Nghi mệt mỏi nhìn hai người, nhất là vẻ mặt khó xử của người đàn ông. Cô nói:
“Thôi đủ rồi đấy!”
Quả nhiên đều là những người thương cô vô điều kiện, cô vừa cất tiếng đều lo lắng cho cô.
Cô hiểu mẹ cô lo lắng điều gì.
Cô cũng hiểu Lục Đông Phong cảm thấy khó khăn thế nào.
Cô hiểu… cô hiểu hết… nên chính cô tự đau khổ.
Hạ Lam vội vàng đi tới chỗ cô:
“Nghi, không phải mẹ nói với con rồi sao? Mẹ có ra sao cũng không quan trọng, quan trọng là con bình yên, con có thể sống một cuộc sống tốt…”
Hạ Kiều Nghi xoa lưng an ủi bà, nhưng miệng thì nói:
“Anh ấy chỉ là người ngoài không cùng máu mủ còn cảm thấy bất bình cho mẹ, mẹ nghĩ con sẽ cảm thấy sao?”
“Mẹ…”
Hạ Lam đột nhiên nghẹn lời.
Lúc ấy bà mới sực nghĩ đến cảm nhận của cô.
“Đúng rồi đấy mẹ…”
Lục Đông Phong vừa muốn được nước đẩy thuyền lập tức bị cô liếc mắt qua, lạnh giọng nói:
“Anh về đi, dù thế nào anh vẫn là con của người đã tổn thương mẹ em. Anh và Ngữ Thu Mai cũng giống nhau cả thôi.”
“Nghi à… đừng thế mà…”
Lục Đông Phong cũng muốn tới đôi co cầu xin cô, nhưng cô thật sự không muốn nói thêm lời nào nên anh vừa bước tới gần, cô đã nâng chân đạp ngay vào eo anh. Dù không dùng sức quá mạnh nhưng cũng đủ khiến Lục Đông Phong bị đẩy ra vài bước.
“Biến ngay cho khuất mắt em.”
“...”
Lục Đông Phong cứ vậy đi ra ngoài, thậm chí điện thoại hay túi da cũng không cầm theo. Vác người không đi.
Hạ Lam nhìn cô tàn bạo đuổi người đi, nước mắt ngắn dài ra sức giải thích cho cô hiểu. Cô cố gắng chịu đựng bà suốt nửa tiếng đồng hồ, bà cuối cùng cũng mệt mỏi lịm đi. Cũng may, hôm nay bà đã xin nghỉ làm ở nhà với cô, vừa hay có cơ hội đi nghỉ.
Thật ra cô biết mẹ đang chịu đả kích, cho nên mới hành động quá khích như thế. Đợi bà bình tĩnh trở lại, cô sẽ nói chuyện nghiêm túc với bà sau.
Lúc này, cô cầm theo túi da và điện thoại của anh đi ra bên ngoài.
Lục Đông Phong đứng ngay bên ngoài cửa nhà cô, thấy cô ra thì vội vội đi tới:
“Nghi à… em nghe anh nói được không…?”
“Không!”
Cô thẳng thừng đáp.
“Đừng mà Nghi, chẳng phải em hứa sẽ ưu tiên anh sao… Sao giờ lại thế này…?”
Cô nhăn mặt:
“Em hứa hồi nào, anh bịa đặt vừa thôi.”
Cô ném đồ trả anh:
“Với lại, chuyện gì ra chuyện đó, bây giờ nó ảnh hưởng tới mẹ em. Em nên nhìn anh bằng con mắt nào còn đang chưa biết đây.”
Lục Đông Phong trong lúc này vẫn trơ trẽn đáp một câu:
“Nhìn bằng con mắt tình yêu.”