Vạn Kiếp Phúc Hắc Yêu Tôi

Chương 109: Đã ổn rồi



Hàn Triết ghim chặt ánh mắt lên người Lục Tiến, nhưng cơn đau dạ dày vì sự căng thẳng đỉnh điểm của anh mà cuồn cuộn trở lại khiến trán anh rỉ ra những giọt mồ hôi lạnh.

Lục Tiến đẩy hộp khăn giấy về phía anh.

“Thật ra, chúng tôi rất rõ về những việc làm phi pháp của Hoa Thị, tuy nhiên, ông chủ của chúng tôi lại nhìn vào điểm sáng của nó. Hoa tổng nắm trong tay bao nhiêu đầu mối và nhà máy sản xuất vũ khí chỉ anh là rõ nhất, nói trắng ra là ông chủ của chúng tôi muốn chiêu mộ anh. Cùng anh liên minh, hợp pháp hóa việc sản xuất vũ khí.”

“Hợp pháp hóa?”

Hàn Triết có vẻ suy tư khi nghe cụm từ này.

“Đúng vậy. Tập đoàn của chúng tôi được sự cho phép từ những nhà chính trị tối cao trong chính phủ, chiêu mộ nhân tài, bài trừ kẻ xấu. Hiện nay, tình hình chính trị quốc tế phức tạp anh cũng biết rõ đấy, quân đội nước ta luôn cần một lượng lớn vũ khí để chuẩn bị cho thế sự. Mà riêng đã buôn hàng cho quân đội, giá so với bên ngoài cũng không thấp mà lại quang minh chính đại chứ không như anh tuồn hàng phi pháp ra ngoài. Nói là cung cấp cho quân đội, nhưng phần còn lại anh có thể cất riêng hoặc bán cho bên uy tín khác không phải hội phản động chống phá nhà nước thì tập đoàn chúng tôi hoàn toàn không can thiệp vào. Tất nhiên, chỉ cần Hoa tổng gật đầu, đích thân tôi sẽ đem tới hợp đồng lợi nhuận cho cả đôi bên.”

Hàn Triết chợt cười khẩy:

“Thật có chuyện dễ như ăn kẹo vậy sao?”

Biết anh không tin, Lục Tiến nói thêm:

“Đối với chúng tôi mọi chuyện thật sự là như thế. Người ta có câu đánh kẻ chạy đi, không đánh người chạy lại. Chỉ cần Hoa tổng đảm bảo dừng hẳn việc buôn chất cấm đi, mọi chuyện thật còn dễ hơn cả việc ăn kẹo nữa. Suy cho cùng chúng tôi đều là vì lợi ích của đất nước, có đất nước thì mới có làm ăn buôn bán, con người mới phát triển được.”

Đầu mày Hàn Triết hơi nhếch lên:

“Tập đoàn X rốt cuộc là ai?”

Lục Tiến cũng thật sự tiết lộ cho anh biết:

“Chúng tôi, cụ thể là tập đoàn Hàn Thị.”

Hàn Thị?

Trùng hợp vậy sao?

Lục Tiến trước khi rời đi, vẫn đánh thêm một chiêu cuối:

“Thật ra, chuyện Hoa Thị làm đã lọt vào mắt của những người khác, chúng tôi đứng ra chiêu mộ Hoa Thị là muốn nhân tài không bị vùi dập. Suy cho cùng, anh nghĩ chúng tôi là phe đấu đá với anh, thật ra lại không phải… người muốn hạ Hoa Thị chính là mấy ông lớn bên trên kia kìa.”

“Hoa tổng và Lục Thiếu tá quan hệ dường như rất thân thiết, anh có thể tới hỏi Lục Thiếu tá là rõ ràng nhất. Thật ra, chúng tôi cũng đã tham khảo quyết định của Lục Thiếu tá, Ngài ấy cũng hy vọng anh có thể thay đổi. Giữa hai người, chẳng phải còn có cô Hạ sao?”

Lục Tiến rời đi rồi, Hàn Triết vẫn thẫn thờ ra đó.

Trong đầu anh lúc ấy hiện về ngày đó, anh và Hạ Kiều Nghi đứng trước vành móng ngựa nghe tòa tuyên phán án tử hình… Lúc đó, còn có cô cùng anh nên hai người mới có duyên thêm lần nữa. Nhưng bây giờ, con đường này chỉ có mình anh… thế sự vô thường, không có Hàn Thị, thì sẽ có những người khác thay nhau vùi dập Hoa Thị… Anh không sợ đâu, nhưng anh cũng dần cảm thấy mệt mỏi rồi, chẳng lẽ đến phút cuối cùng anh vẫn giống như đời trước, nhận lấy cái kết tử hình đó sao?

Có lẽ anh đã bị ảnh hưởng bởi Hạ Kiều Nghi, từ lúc anh thấy tội con bé Hàn Triết Mẫn… hình như mọi thứ đã thực sự thay đổi rồi.

“Anh… anh à…”

Cố Giai Khải lay người Hàn Triết, Hàn Triết thoáng giật mình nhìn vẻ mặt lo lắng của cậu ta:

“Anh, rốt cuộc thứ đó là thứ gì mà anh không thể cho em biết? Em là đàn em thân cận của anh, em trung thành với anh… nhưng vẫn không có quyền được biết sao?”

Hàn Triết hỏi rất nhẹ nhàng:

“Cậu có muốn chết không?”

Cố Giai Khải không hiểu gì nhưng vẫn lắc đầu.

“Em tất nhiên là không muốn chết.”

Hàn Triết nói:

“Vậy thì tốt, tưởng cậu muốn chết thì tôi sẽ nói cho cậu biết bí mật mà tôi muốn che giấu.”

Nghe vậy, Cố Giai Khải dù vẫn tò mò nhưng đã ra sức lắc đầu:

“Em hiểu rồi, anh nói đó là thứ không thể biết, em sẽ không cố gắng tìm hiểu nữa. Em cũng sẽ không nói chuyện này với ai, em sẽ thay anh che giấu bí mật đó, dù em còn chưa biết nó là gì.”

Hàn Triết gật đầu hài lòng.

Vậy mà trong giây phút Cố Giai Khải trả lời không muốn chết, anh đã thật sự có suy nghĩ không muốn cậu ta cứ vậy chết đi như kiếp trước.

Cúi đầu không phải là hèn nhát.

Cúi đầu vì thế sự lớn phía sau mới là quyết định đúng đắn.

“Chuyện buôn bán kia thế nào rồi?”

Nghe anh hỏi, Cố Giai Khải thật thà trả lời:

“Từ ngày anh bảo tạm hoãn lại, dù đám tôm tép bên dưới vẫn còn hoạt động nhưng cũng đỡ hơn nhiều rồi. Chỉ là bọn chúng đã quen với tần suất như thế, bây giờ đột nhiên ít đi thì như mấy thằng tăng động.”

Hàn Triết rất kỳ lạ, cho buôn chứ không cho đám đàn em thân cận dùng. Thật ra đời trước cũng vậy chỉ là thời điểm anh ban lệnh cấm cho đám đàn em thân cận hơi muộn hơn chút. Hàn Triết biết rõ tác hại của nó, nhưng anh chỉ lo cho người anh muốn quan tâm. Những kẻ khác anh mặc kệ.

Thật ra Cố Giai Khải đời trước thi thoảng vẫn lén sau lưng anh, nhưng lại chỉ chơi bóng cho nên vẫn sống thêm được vài năm rồi mới vì anh và Hạ Kiều Nghi mà chết. Về phía Hạ Kiều Nghi thì một phần do cô không có đam mê với loại thuốc đó, cho nên đến cuối cùng cô mới không chết vì nghiện chứ không chỉ sợ dù cô không thích nhưng cũng bị đám đàn em Cố Giai Khải gạ gẫm chơi thuốc rồi.

Hàn Triết lạnh lùng ra lệnh:

“Ném mấy thằng đó vào trại cai thuốc đi.”

“Ơ…”

Cố Giai Khải có vẻ không tin vào tai mình.

“Thế liệu có ổn không anh?”

“Cậu đoán xem?”

Hàn triết nhìn cậu ta bằng ánh mắt ‘thân thương’, từ lúc anh trọng sinh thấy gan mật của tên Cố Giai Khải này cũng lớn hơn hẳn, còn dám nghi ngờ quyết định của anh. Chắc chắn là học hỏi từ Hạ Kiều Nghi rồi.

Cố Giai Khải vội nói:

“Em không dám, em đi ngay…”

Nhưng đi ra tới cửa, cậu ta lại chợt quay lại, gương mặt hiện rõ tia sầu cảm hỏi:

“Vậy anh… còn chuyện em phải đưa Hạ Kiều Nghi và Mẫn Mẫn đi nước ngoài thì sao ạ?”

Có lẽ cậu ta hiểu rất rõ nó biểu thị cho điều gì, chỉ là vẫn không có can đảm hỏi thẳng ra. Bởi lòng cậu ta đã coi Hàn Triết như anh trai ruột của mình, cậu ta không thể nào tàn nhẫn như thế được.

Hàn Triết nhìn vào mắt Cố Giai Khải, nhàn nhạt đáp:

“Không cần nữa.”

“Vậy… vậy nghĩa là… là…”

Nhìn vẻ xúc động của cậu ta, Hàn Triết đã đuổi:

“Cút đi, đừng để tôi nhìn thấy bản tính nữ của cậu.”

“Vâng, vâng, em cút ngay ạ…”

Nhanh như chớp, Cố Giai Khải đã lao ra ngoài đóng sầm cửa.

Mọi thứ vẫn chưa dừng ở đó, đến tầm gần trưa, bác sĩ đi kiểm tra, thấy dấu hiệu không ổn đã xa xả nói một tràng. Hàn Triết đã được đỡ lên giường, đau đầu liếc bác sĩ, nếu không phải có Hàn Triết Mẫn mới đi học xong tới thăm anh thì anh đã muốn hét vào mặt ông ta rằng:

“Mồm ông gắn mô tơ à mà sao nói lắm thế?”