Vạn Kiếp Phúc Hắc Yêu Tôi

Chương 112: Cãi nhau với ông bà Lục



Nhắn xong câu đó, Lục Ái Ái thấy ông ấy bỏ về, mà nhà cô ấy và nhà bác trai có xa đâu, ngay sát cạnh nhau.

Thật ra, vì mẹ mất sớm nên ba cô đối với cô cương nhu kết hợp, lúc cứng lúc mềm, lúc làm mẹ lúc làm cha. Thành ra cô cũng có chút cợt nhả. Ở nhà chỉ sợ hai người là anh họ và bác trai, đặt hai người này lên bàn cân còn nghiêng về phía Lục Đông Phong hơn.

Dù ba nói như thế, nhưng lúc sau cô vẫn thấy tài khoản ting ting mấy tiếng, số dư không ngừng tăng lên.

[Lo mà ăn uống đầy đủ, anh họ con giờ đã không giống như trước, đừng tưởng ba không biết anh con suốt ngày đi với gái, giờ làm gì có thời gian lo cho con nữa?]

Cô nhắn:

[Đa tạ daddy, hihi.] - [Tình cha con mãi bền chặt, giá mà ba lúc nào cũng đáng yêu như lúc ting ting cho con thì tốt!]

Ba gửi lại một nhãn dán tức giận nảy lửa.

Lục Ái Ái suýt thì phì cười, xong vội lấy lại cảm xúc, trên gương mặt bày ra vẻ lo lắng cho phù hợp với bối cảnh.

Lục Đông Phong sắc mặt căng thẳng vì tức giận, đến chất giọng cũng trở nên cứng nhắc như khi anh ở trong môi trường quân ngũ:

“Mẹ, việc mẹ lấy đá đập chân con trai mình như thế, mẹ hài lòng lắm sao?”

Lục phu nhân chỉ mạnh mẽ khi có Hoàng Cẩm Huyền luôn tỏ ra yếu đuối bên cạnh, lúc này đối mặt với con trai độc nhất của mình, bà có chút e dè:

“Thế nào? Giờ con đi nghe người ngoài xong về trách cả mẹ đấy hả? Đông Phương, anh xem… thế có chấp nhận được không?”

Lục Đông Phương cũng ra vẻ nghiêm nghị:

“Ta đã bảo con rồi, con làm gì thì làm đừng để mẹ con buồn.”

Lục Đông Phong nhìn ông, tức giận càng tăng thêm:

“Ba cứ làm như ba trong sạch lắm vậy.”

Ông quát:

“Thằng mất dạy, con mắng ai?”

Lục phu nhân không nghĩ hôm nay Lục Đông Phong cũng cáu cả cha của mình, là người phụ nữ khôn khéo từ xưa, bà tất nhiên không muốn thế.

“Đông Phong con giận chuyện gì thì cũng phải bình tĩnh, bao nhiêu năm con ăn học bây giờ để tức giận mất khôn thế sao?”

“Chính vì ăn học đàng hoàng nên giờ con mới đang ngồi đây để nghiêm túc nói chuyện với ba mẹ.”

Anh nhìn vào mắt bà:

“Con đã nói với mẹ rồi, cuộc đời của con do con tự quyết định. Tại sao mẹ lại đăng ảnh lên còn nói mấy lời như thế?”

“Con nói cuộc đời của con, thì mẹ cũng có cuộc đời của mẹ. Tại sao mẹ không được làm thế?”

Thấy bà ngang ngược, anh bực bội:

“Mẹ có biết mẹ đã vô tình khiến người khác bị tổn thương thế nào không? Mẹ có biết ở trường Nghi đã phải chịu lời đàm tiếu thế nào không ạ? Ngay đến chính hôm Ái Ái đánh nhau ở trường cũng là vì bênh cô ấy, cô ấy có tội gì mà mẹ lại ghét cô ấy như thế? Nhà mình thiếu tiền đến mức mẹ phải tìm một gia đình môn đăng hộ đối để ép con hay sao? Hay chỉ vì mẹ lo sợ danh tiếng của mình bị tụt giảm khi có một cô con dâu nghèo khó? Mẹ lúc nào cũng nói suy nghĩ cho con, theo con thấy thực chất mẹ chỉ suy nghĩ cho bản thân mẹ thôi.”

Thực chất, gia cảnh Hạ Kiều Nghi không quá tệ, Hạ Lam nuôi cô đủ ăn đủ học, không thiếu thốn gì. Chỉ là so với hào môn Lục gia thì còn kém quá xa, xa như đường chân trời nên Lục phu nhân mới không hài lòng.

“Con… con…”

Bà bị tức đến nghẹn lời.

“Nhắc mới nhớ, nếu mẹ suy nghĩ cho con thì mẹ đâu nỡ vì một người ngoài mà tát vào mặt con trai của mình như thế?”

“Con… Mẹ tát con, mẹ thừa nhận là lúc đó do mẹ nóng giận, nhưng nếu không phải do con nói những lời xúc phạm Cẩm Huyền thì mẹ có nỡ làm thế sao? Với lại, chỉ là một cái tát thôi mà… vậy mà con cũng trách mẹ, tâm tư con bây giờ chỉ biết đứa con gái đó thôi hay sao?”

“Đó không chỉ là một cái tát, đó là danh dự của con. Mẹ à, con đã sắp ba mươi rồi, không phải là đứa trẻ con ba tuổi để mẹ đặt đâu ngồi đấy nữa. Từ nhỏ đến lớn, hai người đều coi con không khác gì công cụ danh dự, bây giờ ngay cả hạnh phúc của con, mẹ cũng muốn xen vào?”

Lục Đông Phương nói:

“Con ăn nói cho đàng hoàng, ta và mẹ con cho con ăn học dưới điều kiện tốt nhất bây giờ con lại quay sang trách chúng ta ép buộc con sao?”

“Ba đừng nói gì lúc này, con và mẹ đang mâu thuẫn với nhau nhưng ba mới là người con không tôn trọng nhất. Đừng để con nói ra chuyện xấu của ba, con đang cố gắng bảo vệ tình yêu của con, nhưng nếu tình yêu của con đã không được chấp thuận thì tình yêu và sự yên bình của ba mẹ cũng đừng mong giữ được.”

Lục Đông Phương chột dạ đã lớn tiếng che giấu đi nội tâm sóng động của mình:

“Con nói láo, ta thì có chuyện xấu gì, con thử nói ra xem nào?”

Lục Đông Phong nhìn thẳng vào mắt ông, ánh mắt anh tố cáo tất cả.

Lục phu nhân nói:

“Thôi đi, cái gia đình này giờ cũng có yên bình gì sao? Không phải vẫn đang loạn nhào lên hết đây à?”

Lục Đông Phong đáp:

“Mẹ xem do ai?”

Đúng là người hiểu mình nhất thì dễ làm tổn thương mình, khiến mình đau đớn nhất:

“Nếu mẹ chỉ đơn giản hy vọng con lấy được một người vợ tốt, sống cuộc sống yên bình qua ngày thì mọi chuyện sẽ náo loạn thế này ư? Mẹ nghĩ con muốn lắm sao? Tất cả đều là vì sự tham lam không bao giờ biết đủ của mẹ.”

Lục phu nhân không cãi lý được, thì bắt đầu cùn:

“Đúng, đúng, đều là lỗi do tôi hết. Cho nên bây giờ tôi tuyệt đối không để đứa con gái đó bước chân vào Lục gia nửa bước. Định ước đã tính với bên nhà họ Hoàng rồi, con đừng mong hủy bỏ.”

“Mẹ quên rồi sao, Nghi… cô ấy chưa chắc đã thèm bước chân vào nhà mẹ đâu. Với lại…”

Anh cố ý nhìn sang cha mình:

“Con không hủy hôn đâu, mẹ cứ kiên nhẫn chờ. Biết đâu sẽ có một dòng máu Lục gia rơi vãi bên ngoài về gả đi để lấy danh tiếng theo ý mẹ muốn.”

Lục Đông Phương trợn mắt khi bị con trai hàm ý mỉa mai, nhìn Lục Đông Phong đứng dậy, anh vẫn chưa dừng lại mà tiếp tục nói:

“Ba yêu vợ mình như thế thì nên làm gì đó đi, nếu vợ ba mà làm tổn thương vợ con, thì con cũng quyết không để cái nhà này được yên đâu.”

Nhìn anh đi xa rồi, Lục Đông Phương mới quát ầm lên:

“Đúng là đủ lông đủ cánh rồi nên coi trời bằng vung đây mà.”

Lục phu nhân nãy giờ vẫn hoang mang về từng câu từng chữ anh nói, bà quay sang chồng mình:

“Anh đã giấu em chuyện gì?”

Lục Đông Phương có hơi cáu bẩn, nhưng ánh mắt lảng tránh sự truy xét của bà:

“Anh thì giấu em được cái gì? Sao em không nghĩ là do thằng con trai bất hiếu nó tức tối vì không đúng ý nó rồi định phá hoại tình cảm giữa chúng ta? Dù sao chúng ta cũng là cha mẹ của nó mà nó dám làm vậy. Anh thấy tốt nhất em nên bỏ quan hệ với nhà họ Hoàng mà chấp nhận đứa con gái kia đi… mất công, A Phong nó sẽ phá nát cái gia đình này. Nhà tâm lý nói không sai mà… con trai từ nhỏ đã có tâm lý phản nghịch, càng chống đối ý nó càng dở…”

Ông vừa nói vừa đi về phía cầu thang như định trốn chạy điều gì.

Lục phu nhân dù còn nghi ngờ nhưng cũng không truy xét được nhiều. Bà quay sang Lục Ái Ái đang chuẩn bị rời đi.

“Cái đứa con gái đó có cái gì tốt mà cả con và A Phong đều bênh nó chằm chặp vậy?”

Lục Ái Ái thản nhiên đáp:

“Thông minh, xinh đẹp, tốt tính. Chỉ thiếu mỗi gia thế… nhưng đáng tiếc, gia thế lại là thứ bác cần nhất.”

Nghĩ rồi, cô ấy chợt nói:

“Thật ra không phải do con mai mối anh họ với Kiều Nghi đâu, mà là do anh họ đã thích thầm bạn của con từ trước nên mới kéo con vào cuộc. Tình cảm của anh ấy dành cho Kiều Nghi rất lớn. Kiều Nghi chẳng tham tiền đâu, xung quanh cậu ấy không thiếu những người đàn ông giàu có theo đuổi, nhất là chủ tịch tập đoàn Hoa Thị ấy… mê cậu ấy như điếu đổ mà cậu ấy không thích, vẫn chấp nhận theo một người đàn ông làm công ăn lương như anh họ… Cho nên bác à… con nghĩ dù bác không thích nhưng cũng nên học cách chấp nhận Kiều Nghi đi ạ, nếu không chưa đợi bác phá tình cảm của họ thì cô ấy đã bỏ đi rồi, lúc đó anh họ ra nông nỗi gì thì bác đừng trách con không nhắc bác trước.”

Nói dứt lời liền nguẩy mông rời đi.

Lục phu nhân lẩm bẩm:

“Có người tài giỏi theo đuổi như thế còn cứ cố bám riết lấy con trai tôi làm gì?”

Thế nhưng trong lòng bà cũng âm thầm suy nghĩ, không biết cô thực sự có đúng như lời Lục Ái Ái nói hay không?