Vạn Kiếp Phúc Hắc Yêu Tôi

Chương 6: Không còn ham mê hư danh




Lục Đông Phong lúc đầu hơi ngơ ngác khi thấy Hạ Kiều Nghi khóc. Anh ôm lấy cô hết xoa lưng, xoa đầu rồi lại ôm chặt trấn an tinh thần. Anh sau đó cứ khuyên nhủ rồi chỉ biết an ủi, nhưng không hiểu tại sao cô lại cứ khóc mãi… khóc rất lâu. Tiếng khóc đâm vào tim anh nhoi nhói.
“Nghi, em sao thế?”
“…”
Đáp lại anh chỉ là tiếng khóc nức nở của cô.
Rất lâu sau, Hạ Kiều Nghi mới có thể bình ổn lại. Cô biết chính mình quá độc ác nên địa phủ cũng chẳng muốn chứa cô nữa, ép cô phải sống lại. Phải chịu sự dày vò dằn vặt này.
Giờ khắc này đây chính là cơ hội để cô phải trả giá cho những sai lầm của mình từ đời trước.
Cô buông Lục Đông Phong ra, gương mặt phờ phạc sau đó loạng choạng bước xuống giường đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân. Lục Đông Phong thấy cô chẳng nói một lời thì càng lo lắng, sắc mặt anh căng thẳng đi theo cô.
“Không sao đâu, anh ra ngoài đi.”
Xuyên qua gương, gương mặt trắng bệch của Hạ Kiều Nghi đối ngược hoàn toàn với gương mặt trắng sáng đầy sắc xuân của người đàn ông.
“Anh đợi em.”
Nghe vậy, cô cũng không đáp lời nữa. Để nói về tình yêu với cô, anh quả thật ngang ngạnh và cố chấp không ai bằng.
Lục Đông Phong hiện tại chỉ mới độ tuổi hai mươi sáu chứ không phải là ông chú ba mươi tám tuổi đầy tàn tạ. Anh cao ráo đẹp trai ngời ngời, còn là một Thiếu Tá chính trực. Ở độ tuổi này anh đã là Thiếu Tá, tương lai sáng lạng, con đường thăng chức rộng mở.
Ở đời trước nếu không phải vì gặp cô thì anh đã rất thành công.
Chỉ là khi đó vì tình yêu mù quáng, không ngại dùng thế lực giúp cô mà muốn một tay che trời. Kết quả đụng chạm, gây thù chuốc oán với không ít ông lớn. Bị họ ngáng đường, ngoài ra còn chẳng chịu chú tâm vào nhiệm vụ mà cứ mãi chạy theo cô. Cho nên vẫn luôn dậm chân tại chỗ, sự nghiệp không ngừng xuống dốc.
Đúng là gặp cô anh đen đủ đường. Cô tốt nhất là nên tránh anh thì hơn, tương lai của anh không nên bị cô vấy bẩn.
Lục Đông Phong cô đã xong mới tiến tới nắm tay cô kéo ra bên ngoài. Khi tỉnh táo, đập vào cánh mũi nhỏ nhắn nhạy cảm chính là hương thơm của phở bò nóng.
Hạ Kiều Nghi cười khổ. Lại trùng hợp đây là món tử cô chọn trong thực đơn trước khi chết. Lúc đó, cô nghĩ đằng nào cũng chết, ăn nhẹ một chút ra đi cho đỡ nặng bụng mà.
“Sao vậy? Em không thích ăn à?”
Thấy cô cứ nhìn tô phở mãi thì Lục Đông Phong thắc mắc:
“Không thích thì nói anh nghe, em muốn ăn gì anh sẽ đi mua ngay cho em.”
“Không cần đâu.”
Cô nói rồi cầm lấy đôi đũa, chậm rãi ăn.
Cảm nhận hương vị của phở lúc ăn ở trong nhà tù và hiện tại, quả thực là khác biệt rất rất lớn. Khi đó, là biết mình kiểu gì cũng chết cho nên thanh thản hơn nhiều, còn lúc này biết tương lai sẽ phải trả giá đắt thì rất nặng lòng.
“Có phải là em giận anh chuyện đêm qua không?”
Lục Đông Phong nhìn cô, không khỏi lo lắng.
Hạ Kiều Nghi thấy ánh mắt anh đời trước đời sau như một thì đặc biệt đau lòng, giống như hàng ngàn cây kim đâm chích vào lòng cô. Chỉ là cô chẳng có tâm trạng trả lời anh, trái tim cứ nặng trĩu. Dù sống lại, được làm lại từ đầu nhưng mọi lỗi lầm đời trước đều không phải giả, cô khó lòng quên đi được.
“Không.”
Nói rồi thấy anh không ăn thì cô nhắc nhở.
“Sao anh không ăn đi?”
“Cứ mặc anh, anh nhìn em trước.”
Đúng là thở dài, đến khổ.
“Ăn đi.”
Cô nhỏ giọng nói. Ánh mắt buồn buồn. Tên ngốc này vẫn cứ vậy sao?
Nghĩ rằng cô không vui nên Lục Đông Phong mới ra vẻ ăn uống một chút cho cô xem. Dáng ăn của anh rất nhẹ nhàng, đúng là người đàn ông xuất thân từ gia tộc hào môn, lại còn được đào tạo trong quân ngũ nhiều năm. Nhìn chững chạc trưởng thành cuốn hút.
Cô nghiễm nhiên lại ưng mắt mà tìm ra được nhiều ưu điểm mà đời trước không thấy. Kiếp trước Hạ Kiều Nghi cô đúng là bị mù.
Đến lúc ăn xong, anh cũng chủ động dọn dẹp như một thói quen được hình thành. Trở lại thì nhìn thấy Hạ Kiều Nghi đang thu dọn đồ đạc, cặp sách.
“Anh đưa em về.”
Anh nói.
“Không cần đâu.”
Nói rồi, cô khoác cặp sách. Vuốt vuốt mái tóc sau đó đội mũ lưỡi trai là loại hàng hiệu mà cô nằng nặc xin tiền mẹ để mua cho bằng bạn bằng bè. Dưới số tiền lương đầu bếp cao cấp của mẹ, gia đình coi như kha khá đủ ăn đủ mặc dư giả một chút, nhưng theo thời gian vì tật ăn chơi tiêu pha của cô mà trở nên khó khăn.
Trên người hết lắc tay rồi lắc chân, vòng cổ, quần áo… đến cả trường học cũng là ngôi trường của giới nhà giàu. Không biết mẹ đã vất vả cỡ nào để nuôi cô cơ chứ? Vậy mà cuối cùng, đáp lại mẹ là sự tàn nhẫn độc ác của cô.
Lục Đông Phong cau mày, nắm lấy cổ tay nhỏ nhắn của cô.
“Nghi, em đừng nói không với anh nữa có được không?”
Nhìn cô từ lúc tỉnh dậy ánh mắt cứ chứa một tia đau khổ không rõ khiến anh rất khó chịu.
“Đêm qua không lừa anh đâu. Tôi thực sự đang cá cược với bạn sẽ lên giường với anh thôi. Anh biết rồi thì nên tránh xa tôi ra một chút, như vậy mới tốt.”
Dù thế nào thì anh vẫn là một người đàn ông trưởng thành hai mươi sáu tuổi đầu, làm sao có thể chấp nhận được sự thật rằng bị một nhóc con vắt mũi chưa sạch lừa được chứ?
“Em không cần nói chuyện đó, anh biết rồi.”
Tưởng rằng anh chống chế nên mới nói thế, cho nên Hạ Kiều Nghi không mấy để tâm. Cô xoay người tránh khỏi cánh tay anh rồi bước đi.
“Ai cho em đi?”
Lục Đông Phong nhất thời trở mặt, vòng cánh tay ôm chặt lấy eo cô.
“Tôi phải về. Anh đừng cứng đầu nữa, mau buông tay ra. Từ nay về sau đừng dính dáng tới nhau.”
“Em nghĩ như vậy là xong à, muốn tránh tôi sao? Đừng có mơ.”
Lục Đông Phong ngọt ngào dỗ dành không được thì liền chuyển sang đe dọa. Giọng anh trầm trầm vang lên cứ y như lúc giao nhiệm vụ cho cấp dưới.
“Một là tôi đưa em về, hai là em ở yên đây.”
Haizzz.
Hạ Kiều Nghi thở dài.
“Vậy anh đưa tôi về.”
Lục Đông Phong nhìn cô thỏa thuận dễ dàng, trong lòng lại hơi khó hiểu. Đồng ý dễ vậy à? Thực sự rất muốn rời xa anh sao?
Anh nắm lấy tay cô, dẫn đi. Hạ Kiều Nghi mất tự nhiên tránh khỏi tay anh nhưng không được. Cô nghĩ nếu cô gồng sức chống đối thì anh sẽ nghe thôi, nhưng mà cả đời trước cô gắt gỏng cục súc với anh đủ rồi, đời này thật không muốn làm anh tổn thương thêm nữa.
Sau khi trả phòng khách sạn, Hạ Kiều Nghi không quá bất ngờ khi anh lái chiếc siêu xe của thương hiệu siêu xe nổi tiếng ferrari màu trắng chở cô về.
Lục Gia ở thành phố H là một gia tộc có quyền thế về mảng chính sự, anh lại là con một nên càng được ba mẹ cưng chiều.
Lục Đông Phong mở cửa xe cho cô, cẩn thận chắn ở thành trên xe không để cô bị cộc đầu. Tính ra đối với cô gái mười bảy mười tám tuổi mà có chàng trai đi xe xịn chăm lo tỉ mỉ cho mình thì hạnh phúc với oai lắm đấy. Chỉ là đối với Hạ Kiều Nghi, cảm giác rất không thoải mái.
Dù cô mang thân xác bản thân khi còn vị thành niên, nhưng tâm hồn đến nay cũng đã là ba mươi tuổi rồi. Lại thêm hai năm tù đầy giống như bị giam cầm trong lãnh cung lạnh lẽo nơi hậu cung xa xưa thì cô sớm đã không còn ham mê cái hư danh đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.