Vạn Kiếp Phúc Hắc Yêu Tôi

Chương 5: Hối hận



Biết rằng chính con người mình kìm nén bao năm kia đã quay về, nhưng giờ khắc này cô chẳng còn nghĩ được nhiều nữa. Cứ vậy mà trầm luân với anh.

“Nghi… Anh yêu em…”

Lục Đông Phong thì thầm bên tai cô. Giống như là khống chế thứ tình yêu mãnh liệt cũng lại giống như chỉ là cao trào trong quan hệ tình dục nên nhất thời buộc miệng nói ra.

Bên ngoài, màn đêm đen đầy sao lại vô cùng yên ắng tĩnh mịch. Ánh trăng nhẹ nhàng xuyên qua cửa sổ sát sàn truyền vào bên trong soi rọi hai con người vẫn không ngừng làm công tác hòa nhập thân thể.

“Nghi… Em sẽ ở bên anh chứ?”

Lục Đông Phong không ngừng đẩy thắt lưng, miệng lại âu yếm hỏi cô. Dường như chỉ có nhìn cô gái này khổ sở rên rỉ anh mới có cảm giác thành tựu.

Nước mắt lại theo đó trào ra, Hạ Kiều Nghi khóc nấc.

“Tại sao… ưm… tại sao… a… lại là em…?”

Tại sao anh lại có thể si tình như vậy? Đối với cô thật không đáng được anh yêu như thế…

Đời trước cô còn chưa kịp hỏi anh… đời này chỉ sợ hỏi cũng chẳng có được đáp án chính xác.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Không Hẹn Mà Đến
2. Nữ Phụ Không Muốn Nam Nữ Chính Chia Tay
3. Vai Chính Này Tôi Không Đảm Đương Nổi
4. Xuân Sinh
=====================================

“Không có lý do.”

Giọng anh trầm khàn vang lên bên tai. Nhịp thắt lưng lại dồn dập hơn khiến Hạ Kiều Nghi chẳng còn biết đến điều gì ngoài việc rên rỉ. Đầu óc lúc tỉnh lúc mê, mụ mị chẳng còn tỉnh táo.

Chật vật đến mấy giờ sáng, Lục Đông Phong mới ngưng lại. Nhìn cô gái đã mệt lả nằm trên giường, anh vui sướng hôn lên trán cô.

“Anh đưa em đi tắm.”

Nói rồi còn chưa đợi người trả lời, anh đã ôm Hạ Kiều Nghi thẳng vào trong phòng tắm. Trong đó lại vận động gần hai tiếng rồi mới trở ra.

Hạ Kiều Nghi đã mệt lả, cô lập tức chìm vào giấc ngủ. Lục Đông Phong ở bên cạnh ôm lấy cô đầy hạnh phúc.

“…”

Buổi sáng cuối tuần. Hạ Kiều Nghi bị thức giấc vì tiếng chuông điện thoại.

Nhìn tên danh bạ quen thuộc, đôi mắt liền ửng đỏ.

“Mẹ…”

Hạ Lam hơi sững người khi nghe thấy tiếng gọi của con gái. Bình thường mỗi khi bà gọi cho cô, đều là tiếng ‘alo’ đầy lạnh lùng chứ chẳng bao giờ là tiếng “mẹ” nhẹ nhàng thế này.

Nỗi bất an trong lòng cũng giảm đi vài phần.

“Nghi Nghi, con có về ăn cơm với mẹ không. Hôm nay mẹ được nghỉ, không có đi làm nên đã nấu mấy món con thích ăn.”

Hạ Kiều Nghi nghe giọng nói đầy ấm áp của mẹ mình, trong lòng dâng lên một cỗ hối hận. Tại sao, ngày xưa chính mình lại cảm thấy sự ngọt ngào nhẹ nhàng của mẹ trở thành sự chán ghét như thế?

Đôi mắt long lanh còn chưa kịp tỉnh ngủ đã khởi đầu bằng giọt nước mắt. Cô khóc, nhưng cố gắng đè nén.

Hạ Lam hình như đã nghe ra, trong giọng nói lại chứa sự lo lắng.

“Nghi Nghi, con khóc sao? Sao thế, có phải ai bắt nạt con không?”

Chỉ sợ làm mẹ lo lắng, cô vội vàng lấy tay dụi mắt lau đi. Giọng nói cố trấn tĩnh để trả lời mẹ.

“Con không sao, con sẽ trở về.”

Nói rồi, không đợi mẹ nói thêm gì cô liền vội tắt máy. Sau đó nước mắt cứ chảy dài ra, tự trách tại sao đời trước mình lại tồi tệ đến vậy?

Tại sao trong quá khứ luôn cứ hỗn láo xấc xược với mẹ? Cũng chính vì mình mà mẹ mới ra đi…!

Mẹ cô làm đầu bếp ở một nhà hàng cao cấp gần nhà, hằng ngày thức khuya dậy sớm đi làm cũng không quên làm đồ ăn cho cô. Tính bà hiền lành, lại rất nhỏ nhẹ. Nói chuyện dù tức giận cũng là tông giọng không quá gắt gao.

Hạ Kiều Nghi không có cha, cô được sinh ra trong một sự cố. Chính là vì mẹ bị cưỡng hiếp tập thể mà thành. Khi ấy cô luôn nghĩ là do ba và mẹ không hợp cho nên ly hôn rồi mẹ nuôi cô, cho đến khi chính mình biết tin mình chính là thành quả sau vụ cưỡng hiếp tập thể lần ấy…

Cô thậm chí không thương lấy mẹ mình mà nhẫn tâm chà đạp mẹ, những từ ngữ lạnh lùng tàn nhẫn đều có thể nói ra toàn bộ. Nghĩ lại, cảm giác mình có thể chết đi một nghìn lần không… phải là một vạn lần mới đủ cho những nghiệp chướng cô đã tạo ra.

Xem như ở đời trước, cô đều cục súc với cả thiên hạ ngoại trừ Trọng Quân Dương. Chớ trêu anh lại không yêu cô.

Giờ cô hối hận, cảm thấy bản thân ngu dốt cũng chỉ có thể như vậy, không làm cách nào khác được.

Sau này mẹ của cô vì cứu cô mà bị ngộ sát. Đó là năm cô hai mươi tư tuổi, trong lúc đi chơi đêm trở về, liền bị đám đàn ông say rượu gồm mười hai tên bắt giữ lại. Bị cưỡng hiếp tập thể. Mà có điều khi đó sự điên loạn trong cô rất lớn, càng chẳng quan tâm mà còn thoác lạc cùng bọn họ.

Ai nghĩ tới lúc đó nửa đêm rồi mà mẹ còn đi tìm cô. Lúc bà nhìn thấy cô bị đám đàn ông làm nhục, đã nổi điên.

Hạ Kiều Nghi nhớ rõ ánh mắt lúc đó của mẹ hừng hực lửa hận thù, vô vàn tức giận cùng đau khổ.

Không rõ mẹ cầm con dao lưỡi dài từ đâu, đôi mắt đục ngầu lao tới không ngừng hét loạn.

“Buông con gái tao ra, lũ cầm thú…”

Đám người kia tên sợ hãi bỏ chạy, tên thì nghĩ cách chống chế. Kết quả, trong lúc giằng co mẹ lại bị chính lưỡi dao kia đâm vào ngực.

Máu tươi chảy một mảng lớn, đến cuối cùng bà cũng chỉ lớn tiếng lo cho cô.

“Nghi… mau chạy đi con… mau chạy đi…”

Nói rồi, bà phun ra một ngụm máu. Cả thân người từ từ đổ uỵch xuống nền đất lạnh lẽo.

Nghĩ tới đây, nước mắt càng chảy nhiều hơn. Cuối cùng nhịn không được mà úp mặt xuống đệm khóc nấc.

Mẹ ơi… con thật có lỗi với mẹ… Là con sai, là con sai… Con thật đáng chết.

Lúc đó rõ ràng mẹ mất là lỗi do mình vậy mà cô lại phát điên trút hết hận thù lên Thẩm Yến Ngọc, cho rằng chính cô ta thuê người cưỡng hiếp mình… rồi tàn nhẫn ra tay sát hại ba mẹ cùng em gái của cô ta.

Không chỉ vậy, cô còn giết hơn chục mạng người, chẳng qua đều bị Lục Đông Phong một tay che trời xóa bỏ bằng chứng. Về gia đình của Thẩm Yến Ngọc, anh đã động tay nhưng do Trọng Quân Dương cho nên mọi chuyện mới bị bãi lộ ra ngoài…

Căn phòng tĩnh lặng chợt vang lên tiếng “cạch” cửa mở ra.

Lục Đông Phong tiến vào, cả người anh đã mặc quân phục nghiêm trang. Trên tay còn cầm lấy đồ ăn nóng hổi.

“Nghi…”

Nụ cười hạnh phúc trên đôi môi của anh chợt khựng lại khi nhìn thấy Hạ Kiều Nghi khóc. Anh vội đặt đồ ăn sáng lên trên bàn sau đó tiến tới đỡ lấy cô. Trong lòng mặc định chính là vì mình nên cô mới khóc.

“Em… em… đừng khóc… Anh sẽ chịu trách nhiệm với em…”

Anh còn chưa nói xong, Hạ Kiều Nghi lập tức vòng tay ôm lấy anh, gào khóc.

Cô vẫn chẳng thể tin được, tại sao chính mình lại có thể làm ra những chuyện kinh tởm kia…