Sau Thao Thiết chính là Hỗn Độn. Hắn vừa trở về Diệp phủ thì đã nhận được tin truyền âm của Diệp Lạc Hy, nàng đang cấp tốc gọi hắn mau đến không gian của nàng. Hỗn Độn hắn không hiểu, nhưng vẫn y theo lời nàng.
Đến nơi, hắn liền thấy một màn như thế này: Thao Thiết nằm trên đất, máu mũi đổ thành hàng, bất tỉnh nhân sự, từ trong miệng hắn bay lơ lửng một cái bóng trắng trắng. Cùng Kỳ mắt lệ hai hàng, hai tay chắp lại thành hình chữ thập đặt trước ngực, giống như hắn vừa tìm được ánh sáng siêu độ của đời mình. Đào Ngột còn đáng sợ hơn. Hắn nằm gục trong vũng máu, mông chổng lên trời, trông bộ dáng không chỉ thiếu đánh, mà còn vô cùng gợi đòn, ngón trỏ viết trên đất một chữ “ái” bằng máu của chính hắn.
Hỗn Độn đỡ trán, vạn lần không hiểu là rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra. Hắn thầm khinh bỉ một màn này trước mắt của mấy tên đồng loại của hắn. Nếu như hôm nay cảnh tượng này bị đồn ra ngoài, sợ rằng chẳng còn ai thật sự tin Tứ Đại Thánh Thú đáng sợ nữa a.
“Hỗn Độn!”
Hắn nghe tiếng Diệp Lạc Hy gọi, nhưng thanh âm lại rất nhỏ. Hắn đưa mắt nhìn xung quanh khắp nơi, rốt cuộc là cũng không thể tìm thấy được Diệp Lạc Hy ở đâu. Hắn còn đang định đi vào trong nhà để tìm nàng thì lại nghe nàng gọi tiếp: “Ngươi cúi xuống thấp một chút!”
Hỗn Độn nghe nói như vậy, liền dời mắt xuống một chút. Đôi đồng tử của hắn co rút lại.
Một đôi tai màu trắng tinh, cùng chín chiếc đuôi hồ ly bông xù đằng sau ve vẩy. Dáng người nhỏ bé, xinh xắn, gương mặt bĩnh bầu, cùng đôi mắt hạnh lưu ly to tròn, ngây ngô nhìn hắn. Chưa dừng lại ở đó, đôi má của đứa trẻ này hồng hào, môi lại đỏ mọng như một thứ quả mọng ngọt ngào, kèm theo đó là một đôi bàn tay nhỏ nhắn, đáng yêu vô cùng. Đặc biệt là chín chiếc đuôi đằng sau vừa mềm mại vừa uyển chuyển, vừa vẫy vẫy trong không trung, khiến hắn liền có cảm giác mềm mại, mềm mại khó tả, kèm theo một đôi tai vừa trắng vừa mềm, thỉnh thoảng lại vẫy vẫy lên trông rất sinh động. Đã vậy, vì thân thể bị thu nhỏ lại chỉ bằng hài nữ ba tuổi, cho nên chẳng có y phục nào vừa cho nàng mặc. Từ đầu chí cuối, nàng chỉ mặc một bộ trung y rộng thùng thình và quấn chăn.
Đây chính là phiên bản thu nhỏ trong bộ dáng cửu vĩ hồ của tiểu kiều thê nhà hắn.
Hỗn Độn ngay lập tức thất khiếu chảy máu, lăn đùng ra ngất tại chỗ.
Diệp Lạc Hy đỡ trán. Trời đất ơi!
Nàng phất tay một cái. Từ tứ phương, những cơn gió cuốn lấy những cánh hoa anh đào khắp nơi tụ lại, bao quanh lấy Diệp Lạc Hy. Chúng tụ lại rồi sáng lên. Đến khi ánh sáng biến mất đi, trên người Diệp Lạc Hy đã là một bộ y phục đơn giản của hài tử. Diệp Lạc Hy đưa tay từ trong những cánh hoa anh đào phát sáng lấp lánh bay đi, lấy ra một sợi dây buộc tóc, cột cao lên.
Diệp Lạc Hy nhìn bốn vị Tứ Đại Hung thú bị nàng hạ gục mỗi người chưa đến vài giây, nàng chán nản không muốn nói, chỉ có thể đành tự thân vận động, kéo lê từng tên một vào trong, sau đó cho mỗi người uống một viên vạn sự đại cát cùng cấp bổ đại huyết đan, lại để bọn hắn nghỉ ngơi một chút, còn bản thân nàng lại ra ngoài nghiên cứu sách, xem xem có cách nào để mình có thể trở về bình thường được hay không.
Diệp Lạc Hy bình thường hiếm khi nghỉ phép không có lý do. Hôm nay Tam Lang ở lại chỗ của Diệp Liên, Diệp Hoa làm việc, Ma Long bị nàng quát cho một câu đã cụp đuôi tự kỷ ở trong phòng cả ngày, để Diệp Quân ở bên an ủi. Thêm vào đó Diệp Tư và mười hai đồ đệ của nàng không hề biết rằng sư phụ chưa hề ra khỏi phủ. Mãi cho đến trưa, Lâm Túc tức giận đến tận Diệp phủ tìm cái người trốn việc không có lý do kia.
“Lâm Túc thượng thần. Hôm nay người đại giá quang lâm đến Diệp phủ như vậy, là có gì cần giao phó cho chúng ta sao?” Diệp Tư phụ trách đón tiếp người ngoài, cung kính cúi đầu hành lễ với Lâm Túc.
Lâm Túc nhìn thấy Diệp Tư, lại càng tức chết.
“Ta hỏi ngươi, Diệp Lạc Hy đâu rồi? Nha đầu đó hôm nay tính trốn việc hay sao?”
Nghe Lâm Túc hỏi như vậy, Diệp Tư vô cùng ngạc nhiên, đến mức phải hỏi lại Lâm Túc: “Thượng thần, người có nhầm hay không? Chủ nhân trốn việc ư? Không thể nào đâu!”
“Còn không phải là trốn việc hay sao? Từ sáng đến giờ nó không hề ở thao trường, lại chạy đi đâu rồi? Mau! Gọi chủ nhân của các ngươi ra đây đi!” Lâm Túc cả giận.
“Chủ nhân từ sáng tới giờ còn chưa ra khỏi phủ sao?” Diệp Tư kinh ngạc khôn nguôi. Đây là tình huống gì? Chủ nhân vốn dĩ vô cùng siêng năng, lại ghét nhất ai chậm trễ, lười biếng. Ấy vậy mà hôm nay đã quá ngọ rồi, người còn chưa tới thao trường ư?
“Xin thượng thần bớt giận. Ta sẽ đến xem xem tại sao.” Diệp Tư còn đang định vào hậu viện xem xét thì Lâm Túc đã lắc đầu. Ông nói đích thân mình sẽ đến hậu viện. Có lẽ, ông đã nhận ra mình quá nổi nóng mà quên mất Diệp Lạc Hy suy cho cùng cũng là nữ nhi, nàng cũng biết mệt vậy. Mấy ngày nay nàng vừa lấy lại Kim đan, lại bị ông vắt kiệt sức, đến mức như vậy, thật sự là ông đã có phần quá đáng với nàng rồi. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
Thế nhưng, hậu viện của Diệp Lạc Hy lúc này lại một mảng im lìm, tĩnh lặng chưa từng có. Giống như thường ngày, không hề có gì khác thường, đám đệ tử của Diệp Lạc Hy mỗi buổi sáng đều phải luyện võ, tập trung ngưng thần, tịnh tâm. Đám nhóc vừa thấy Lâm Túc, liền cúi đầu hành lễ: “Thượng thần Lâm Túc.”
“Không cần hành lễ đâu. Sư phụ của các ngươi đã đỡ bệnh chưa?” Lâm Túc hỏi một câu.
Đám đồ đệ trợn mắt nhìn nhau. Sư phụ bệnh rồi sao? Khi nào vậy? Đừng hỏi vì sao chúng lại ngạc nhiên quá đáng như vậy. Sư phụ trong lòng đám nhóc ấy vốn dĩ là đệ nhất. Thiên giới có thể lăn ra đổ bệnh trong cùng một ngày, ngoại trừ sư phụ và các sư mẫu đó! Cho nên, vừa nghe một câu hỏi của Lâm Túc, mười hai tiểu tử, nha đầu lần lượt nhìn nhau. Sư phụ bệnh khi nào? Bọn chúng thân là người trong phủ còn không biết, Lâm Túc lấy đâu ra thông tin này vậy?
“Lâm Túc thượng thần, người có nhầm lẫn gì không? Thiên giới có thể lăn ra đổ bệnh trong cùng lúc, nhưng riêng sư phụ của ta thì không.” Lưu Nhất Thanh cung kính bẩm báo.
Lâm Túc càng nghe, càng cảm thấy có chút hợp lý. Thể chất của Diệp Lạc Hy thế nào, thiên giới xưa nay không phải không biết.
“Vậy thì mau gọi sư phụ của các ngươi ra đây đi. Ta muốn xem xem, lý do vì sao sáng nay nàng ta không đến thao trường.” Lâm Túc nói.
Đám đồ đệ càng thêm chấn độg. Vậy là cả ngày hôm nay sư phụ vẫn luôn ở trong phủ? Tại sao không ai nghe Ma Long và sư mẫu nói gì? Không phải sáng nào người bồi sư phụ mỗi sáng đều là Nhan sư mẫu và Ma Long sao?
“Long ca!” Lục Bắc Quân càng cảm thấy kỳ lạ. Nguyên sáng hôm nay không ai thấy Ma Long đâu cả. Kể cả Diệp Quân cũng không thấy đâu luôn.
“Để ta đi tìm đệ ấy và Long huynh.” Diệp Tư gật đầu, sau đó, hắn men theo sự liên kết trong thần thức giữa mình và Diệp Quân, đi tìm đệ đệ. Thật không ngờ là, hắn lại tìm thấy Diệp Quân ở trong phòng Ma Long.
“Quân, đệ có thấy….” Diệp Tư gõ cửa phòng Ma Long.
RẦM! RẦM!
Bên trong lại phát ra tiếng động giống như kịch liệt mà rung chấn. Cảm giác như có một thứ gì đó vừa đổ vỡ xong. Diệp Tư hoảng sợ, vội vàng đá tung cửa, xông vào bên trong. Cảnh tượng bên trong phong phú đến độ, Diệp Tư chết lặng.
Áo của Diệp Quân bị xé rách mất một mảng. Ma Long nằm đè lên người Diệp Quân. Diệp Quân ôm lấy người Ma Long, tư thế hai người ám muội khôn tả. Thậm chí, cả hai người họ còn đỏ bừng cả mặt nhìn Diệp Tư.
Diệp Tư chết lặng hồi lâu, sau đó liền bước ra ngoài, đóng cửa. Hắn buông một câu: “Xin lỗi, làm phiền rồi!” Và chạy không dám ngoái đầu lại.