Vào Trại Tâm Thần Tìm Được Vợ Ngốc

Chương 17: Trương Tuấn Kiện bạo hành




Tiểu Mao Mao được Tiêu Anh tiêm thuốc xong thì nhanh chóng ngoan ngoãn nằm trên giường nghỉ ngơi, trên tay cậu ôm lấy một con gấu bông nhỏ. Khóe miệng mỉm cười nói chuyện với Tiêu Anh.
" Hôm nay Mao Mao cho anh Mì Trứng ăn kẹo, anh Mì Trứng cho Mao Mao ngủ chung đó"
Tiêu Anh thuận tay kéo chiếc ghế bên cạnh đến gần mình rồi ngồi xuống, nhẹ vuốt tóc của Tiểu Mao Mao, Tiêu Anh nhỏ giọng hỏi.
" Mao Mao thích Mì Trứng lắm sao?"
Tiểu Mao Mao một tay sờ đầu con gấu, một tay áp lên má Tiêu Anh. Sự ấm áp của đôi bàn tay nhỏ bé làm cho anh cảm thấy thật đáng yêu, cậu nhỏ giọng trả lời.
" Ưm...thích Mì Trứng lắm, ở canh Mì Trứng em cảm thấy rất vui"
" Vậy còn Tuấn Kiện anh trai anh thì sao? Em có thích Tuấn Kiện không?"
Nhắc đến Tuấn Kiện, Tiêu Anh có chút thở dài, trong lòng không khỏi oán trách người kia đã đánh mất đi người mình yêu.
Tiểu Mao Mao nhìn ngắm xung quanh, mãi một lúc sau mới trả lời câu hỏi của bác sĩ.
" Anh Tuấn Kiện rất tốt, nhưng Mao Mao thích anh Mì Trứng hơn. Hôm nào được anh Kiện dẫn ra ngoài...em nhất định sẽ mua thật nhiều socola về cho Mì Trứng ăn"
" Anh Tuấn Kiện mà nghe được sẽ buồn lắm đó. Anh ấy thương em vậy mà"
Tiêu Anh không khỏi cười khổ vì lời nói ngây thơ của Tiểu Mao Mao, nhưng mà tâm tình của thằng bé anh cũng hiểu rõ.
Mưa dầm cũng không thể thấm lâu được, kẻ mới gặp mặt thì lại được yêu thích. Cái này chính là do duyên phận đã ấn định, một chút cũng không thể chối cãi.
Tiêu Anh đang định nói điều gì đó thì bên ngoài xuất hiện tiếng gõ cửa. Vốn dĩ cửa không hề khóa, cái tiếng gõ cũng chẳng qua là phép lịch sự tối thiểu. Trương Tuấn Kiện xuất hiện với bộ đồ vest đen, khuôn mặt nghiêm túc như mới đi họp về.
Tiêu Anh vừa thấy Tuấn Kiện thì nhanh chóng gọi.
" Anh"
" Ừ... Anh về rồi!"
Tuấn Kiện gật đầu chào hỏi Tiêu Anh nhưng ánh mắt lại đồ dồn về phía Tiểu Mao, anh chậm rãi đi đến chỗ cậu, nhẹ vuốt lại khuôn mặt trắng mềm kia. Từ tốn hỏi.
" Sao nào? Hôm nay Mao Mao có ngủ trưa không? Kẹo anh mua cho em đã hết chưa?"
Tiểu Mao Mao vừa nhìn thấy Trương Tuấn Kiện đã cười tít mắt, cậu lấy cái túi màu hồng rỗng không ra đưa trước mặt anh, thành thật nói.
" Hết rồi, hết cả rồi"
Nét mặt của Tuấn Kiện giãn ra một chút, khóe miệng hắn kéo ra một nụ cười, giọng nói trầm vang lên khen ngợi.
" Giỏi thế? Hôm nay còn ăn hết sạch sao?"
" Không phải! Mao Mao bóc vỏ kẹo rồi cho Mì Trứng ăn đó. Anh Mì Trứng rất thích kẹo đó, anh ấy còn cho Mao Mao ngủ chung nữa"
Nụ cười của Trương Tuấn Kiện vụt tắt, anh nhíu mày nhìn cậu một lần nữa. Sắc mặt cũng chẳng còn chút gì gọi là vui vẻ, Tuấn Kiện hỏi lại.
" Số socola đó em cho Long Huấn ăn?em còn ngủ chung với hắn sao?"
" Đúng vậy, em còn tự tay lột vỏ kẹo bỏ vào miệng anh ấy nữa."
Lời nói này của Tiểu Mao Mao nghe thật ngây thơ không mang theo chút ác ý, vậy mà khi vào tai Trương Tuấn Kiện chỉ khiến chọc giận tâm tình của anh.
Bàn tay vừa nãy còn nhẹ nhàng xoa đầu cậu nay đã chuyển xuống thành nắm lấy cổ tay của Tiểu Mao Mao rồi siết chặt, khuôn mặt anh dữ tợn như muốn ăn thịt người. Trương Tuấn Kiện nghiến răng hỏi.
" Em có biết suy nghĩ không?"
Tiểu Mao Mao bị siết đau lập tức khóc thút thít, cậu nhỏ giọng nói.
"Đau... Tuấn Kiện xấu, Tuấn Kiện ăn hiếp Mao Mao"
" Anh phải nói em bao nhiêu lần em mới chịu hiểu hả? Cái thằng đó với em có liên hệ gì mà em đối tốt với nó? Nghe cho kĩ đây, anh không cấm em tất cả mọi chuyện. Nhưng anh cấm em tiếp xúc với thằng đó, nếu không đừng trách anh cho em ăn đòn."
" Tuấn Kiện... Đau quá, em ghét anh"
Tiêu Anh cảm thấy như Tuấn Kiện sắp không khống chế được mình thì nhanh chóng cản anh lại, Tiêu Anh giúp Tiểu Mao Mao thoát ra khỏi người kia, đoạn nói với Tuấn Kiện.
" Anh họ, đừng có làm bậy. Tiểu Mao Mao vì lí do gì mà bị điên anh không nhớ sao? Đừng hại thằng bé nữa, để Mao Mao bình tĩnh lại đi". Ngôn Tình Tổng Tài
Được Tiêu Anh nhắc nhở, Tuấn Kiện nhanh chóng thu hồi lại cảm xúc. Anh nhìn thấy cậu đang ngồi trên giường khóc nức nở liền có cảm giác tội lỗi.
" Mao Mao... Anh Kiện không tốt, xin lỗi em"
Vừa dứt lời, Tiểu Mao Mao đã trèo xuống giường bỏ chạy. Bàn chân nhỏ bé không mang dép chạy nhanh qua phòng Dịch Long Huấn trước sự bất ngờ của Tuấn Kiện và Tiêu Anh.
Dịch Long Huấn vừa đặt mông lên giường đi ngủ thì cảm thấy hông mình bị ai siết chặt, một vật nhỏ mang hơi ấm ôm hắn khóc lóc kêu gào.
" Mì Trứng.... Tuấn Kiện ăn hiếp em... Mao Mao không thích Tuấn Kiện, anh Mì Trứng... Mao Mao muốn ở với anh"
Trương Tuấn Kiện vừa lúc đó xuất hiện cũng tiến thẳng vào phòng hắn,cái tên họ Trương kia còn không ngừng miệng mắng chửi khiến đầu óc hắn không thể yên bình được.
Nhìn tình cảm hỗn loạn trước mặt, Dịch Long Huấn thầm nghĩ.
" Đúng là ở trại tâm thần không có lúc nào là không náo nhiệt, ồn ào chết đi được. "

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.